Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trở Thành Vợ Của Tình Địch
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 71
N
gay từ đầu Lục Thừa Hòa không có phòng bị, cho nên bị đánh cho không kịp trở tay, mà sau đó thấy rõ tình hình có đưa tay lên ngăn cản, bị ngã cũng đỡ chút chật vật. Có điều mặc dù thân thể anh không đến nỗi yếu ớt, nhưng dáng người của Lăng Tứ cao lớn, lại cách biệt tuổi tác, thấy người mình thích bị bắt nạt, hai mắt đều đỏ bừng, nên liều mạng đánh lên người anh mấy cái, cũng ngoan độc ngừng lên người anh một lát, vì vậy dù anh dùng hết sức ngăn cản, nhưng vẫn bị nghé con Lăng Tứ này khống chế.
Tô Giản vừa yên lặng cổ vũ Lăng Tứ, vừa làm bộ khuyên can: "Ai ya, Lăng Tứ, đừng đánh! Mau dừng tay! Nghe lời! Đánh nhau thì không phải học sinh ngoan rồi!" Có điều dù lời anh nói hết sức chính nghĩa, động tác lại vô cùng thục nữ, không tiến lên mà kéo cũng không mạnh tay, chỉ đứng tại chỗ mà nhìn.
Mắt thấy cũng được rồi, Tô Giản vội kéo tay Lăng Tứ: "Lăng Tứ, dừng tay! Nghe lời, đừng đánh!"
Trên người Lăng Tứ cũng bị đánh mấy cái, nhưng may mà trên mặt còn sạch sẽ, cậu thở hổn hển quay mặt lại, ánh mắt nhìn Tô Giản có chút đỏ: "Cô giáo, ông ta bắt nạt cô!" Trong lòng cậu, cô giáo là người đã có chồng, bây giờ lại bị một người đàn ông xa lạ áp lên tường cưỡng hôn, cậu hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện có thể Tô Giản ngoại tình... lại phản ứng đầu tiên chính là, có người xấu muốn bắt nạt cô giáo! Cho nên nhiệt huyết sôi trào, cậu liền chạy vọt đến!
Tô Giản nói: "Ừ, cảm ơn, cũng không bị thương ở đâu?" Nói xong còn quan sát cậu từ trên xuống dưới. Bất kể thế nào, anh cũng lợi dụng Lăng Tứ để anh hả giận, Lăng Tứ là học sinh của anh, nếu cậu bị thương, trong lòng anh cũng sẽ áy náy.
Mặt Lăng Tứ cũng hồng lên, cậu nhóc vừa rồi còn hùng hổ như một con báo giờ lại trở nên ngại ngùng: "Không, không có, cô giáo, em rất khỏe!"
Tô Giản nói: "Thật? Đừng gạt cô."
Lăng Tứ đỏ mặt nhìn anh, hai con mắt trong vắt: "Không có, em không lừa cô, cô giáo."
Lúc này Tô Giản mới yên tâm, xoay người nhìn gò má xanh một mảng của Lục Thừa Hòa, trong lòng Tô Giản cười thầm, trên mặt lại lộ vẻ ân cần: "Ngài Lục, anh sao rồi?"
Vẻ mặt Lục Thừa Hòa âm trầm, không nói gì.
Vẻ mặt Tô Giản áy náy: "Thật xin lỗi, là học trò của tôi không hiểu chuyện. Có điều, cậu nhóc cũng là nghĩ tôi bị bắt nạt, cho nên mới... Hiện tại tuổi còn nhỏ, cho nên có chút xúc động làm chuyện thô lỗ, Ngài Lục rộng lượng, có thể không trách nó không?" Nói xong còn cầm tay Lăng Tứ: "Nhanh nói xin lỗi người này đi."
Nghĩ đến hình ảnh người đàn ông này vừa rồi chặn Tô Giản muốn hôn cô vừa nãy, trong mắt Lăng Tứ đều là vẻ không phục, hoàn toàn không muốn xin lỗi, nhưng đảo mắt thấy Tô Giản đang tha thiết nhìn mình, cậu chỉ có thể cứng rắn nói: "Thật xin lỗi!"
Thấy Lục Thừa Hòa vẫn không lên tiếng, Tô Giản nói: "Ngài Lục?"
Lúc này Lục Thừa Hòa mới trầm giọng nói: "Anh không thích so đo với một thằng nhóc. Giản Giản, em cùng anh đến bệnh viện kiểm tra một chút đi."
Cùng lắm cũng chỉ đơn giản đánh một trận, còn phải tới bệnh viện sao? Nhưng là Lăng Tứ động tay trước, bây giờ anh muốn xin lỗi thay Lăng Tứ, tạm thời không từ chối Lục Thừa Hòa, vì vậy gật đầu nói: "Được rồi."
Lúc này Lăng Tứ có chút không yên lặng, nói thẳng: "Cô giáo, em đi rồi, ông ta sẽ lại bắt nạt cô thì biết làm sao bây giờ? Nếu không em đến bệnh viện cùng cô, người đánh là em, ai làm người đó chịu!"
Còn ai làm người đó chịu nữa, Tô Giản bật cười, muốn sờ đầu Lắng Tứ, nhưng cuối cùng vì không đủ cao, chỉ có thể vỗ vai cậu, thấp giọng nói: "Em yên tâm, em đánh anh ta một trận, nhất định anh ta sẽ không dám bắt nạt cô nữa!"
Lúc này Lăng Tứ mới tạm yên lòng ôm cặp sách rời đi.
Lục Thừa Hòa trầm mặt lên xe, Tô Giản cũng chỉ đành ngồi lên theo.
Đi đến bệnh viện, lúc Lục Thừa Hòa bắt đầu kiểm tra, Tô Giản liền nhận được điện thoại của An Dĩ Trạch. Tô Giản nhìn Lục Thừa Hòa một cái, đi ra ngoài nghe điện thoại.
An Dĩ Trạch nói: "Giản Giản, em về nhà rồi?"
"Còn chưa về." Tô Giản nói: "Hiện tại tôi đang ở bệnh viện số một, anh tan làm chưa? Tan làm đến đón tôi đi."
"Bệnh viện." Giọng nói của An Dĩ Trạch rõ ràng căng thẳng: "Sao lại đi bệnh viện? Em khó chịu chỗ nào?"
"Không phải tôi." Tô Giản nói: "Ừm... một người bạn bị thương, tôi đi cùng anh ta đến đây kiểm tra một chút."
Giọng nói An Dĩ Trạch dừng lại: "Bạn gái... hay bạn trai?"
Nghe vậy khóe miệng Tô Giản không khỏi cong lên: "Bạn trai."
An Dĩ Trạch phía bên kia nhất thời không lên tiếng.
Mắt cười của Tô Giản cong cong: "Cho nên, anh mau đến đây đi, hành động nhanh lên một chút!"
An Dĩ Trạch nói: "Chờ anh."
Tô Giản nghe thấy tiếng ngắt điện thoại từ bên kia truyền đến, đột nhiên cảm thấy tâm tình vừa rồi bị Lục Thừa Hòa phá cho hỏng bét nhất thời khá hơn.
Kiểm tra xong, Lục Thừa Hòa cũng không có gì đáng ngại. Chính anh cũng biết, chỉ là anh muốn kéo Tô Giản đi theo mà thôi, vì vậy sau khi kiểm tra xong, anh kéo lại Tô Giản đã hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị rời đi.
"Giản Giản, anh đưa em về."
"A, không cần, không cần, lát nữa chồng tôi sẽ đến đón tôi, tôi đến bên kia đợi là được rồi."
Nghe thấy hai chữ 'ông xã' từ miệng anh, ánh mắt Lục Thừa Hòa sâu thẳm, từ từ, vẻ mặt lại có chút thẫn thờ: "Giản Giản, thật ra em rất hận anh đúng không?"
"Hả?" Tô Giản sững sờ: "Không có, không có, tôi hận anh làm gì?"
"Nếu như em không hận anh, cần gì phải gạt anh như vậy?" Lục Thừa Hòa nói: "Mặc dù em không muốn thừa nhận, nhưng anh biết, em và chồng của em, thật ra không có chút tình cảm nào."
Tô Giản nhức đầu nói: "Ngài Lục, tôi đã nói qua, tôi và chồng tôi rất yêu nhau."
Lục Thừa Hòa hoàn toàn không tin tưởng anh, chỉ nói: "Giản Giản, anh biết em không muốn tùy tiện tha thứ cho anh, nhưng anh chỉ muốn nói cho em biết, anh vẫn luôn chờ đợi em. Anh biết em có nỗi khổ, có điều, em có nghĩ đến hay không, nếu chuyện kết hôn giả của em bị bác gái biết, bà ấy sẽ nghĩ sao? Hiện tại thân thể bác gái không tốt, sẽ không chịu nổi đả kích này."
Tô Giản vẫn luôn bình tĩnh dần tức giận: "Anh có ý gì?" Họ Lục đang muốn lấy mẹ Tô ra uy hiếp anh?
Vẻ mặt Lục Thừa Hòa vẫn dịu dàng: "Giản Giản, anh không có ý gì khác, anh chỉ muốn nói, nếu như em thật sự là vì bệnh của bác gái, anh hoàn toàn có thể giúp một tay, anh sẽ không để em chịu oan ức."
"Vậy bao nhiêu tiền?" Tô Giản nói: "Ý của anh là, anh bỏ tiền ra, tôi thành người của anh?"
Lục Thừa Hòa không đề phòng anh sẽ nói thẳng ra như vậy, nhất thời nghẹn một cái, nhưng thấy vẻ mắt chán ghét của Tô Giản, nhất thời quyết tâm nói: "Nếu như em cũng là muốn ở cùng một người đàn ông, tại sao lại không thể ở cùng anh?"
Vẻ mặt Tô Giản kỳ quái: "Ý của anh là, anh muốn kết hôn với tôi?"
Lục Thừa Hòa nghẹn lại một chút, vẻ mặt có chút chần chờ: "Trước tiên chúng ta có thể thử, phải từ từ khôi phục tình cảm trước đã..."
Dùng tiền mua lại bạn gái trước, còn không muốn kết hôn... Tô Giản đột nhiên lĩnh ngộ được tinh túy trong câu 'khốn kiếp bắt cá hai tay' trong lời nói của Nhan Tử Vi. Không biết tại sao, anh đột nhiên nghĩ đến An Dĩ Trạch, vào giờ phút này, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng có cảm tình với An Dĩ Trạch.
"Không cần." Vẻ mặt Tô Giản nghiêm nghị, giọng nói cũng dần nghiêm túc: "Tôi không biết anh lấy được tin tức tôi kết hôn giả từ đâu, nhưng, tôi phải nói cho anh, tôi và chồng tôi thật sự là yêu nhau thật lòng, tôi yêu anh ấy mà anh ấy cũng yêu tôi."
Ánh mắt Tô Giản vô cùng chân thành, vẻ mặt nghiêm túc, kỹ năng diễn xuất trong nháy mắt đạt đến đỉnh cao, giống thật đến mức ngay cả anh cũng phải tin.
"Trước đây có lẽ tôi thật sự thích anh, có điều, chuyện này đã là quá khứ, quá khứ đã qua, tôi muốn bắt đầu tương lai, mà người đàn ông đi cùng tôi sau này, sẽ chỉ là chồng tôi, không phải ai khác."
Tô Giản nói xong, bốn phía nhất thời trở nên yên tĩnh.
Tô Giản lén cho mình một like, thấy vẻ mặt chấn động của Lục Thừa Hòa, trong lòng vô cùng hài lòng. Có điều anh nhanh chóng phát hiện phương hướng ánh mắt của Lục Thừa Hòa không đúng, anh nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt của Lục Thừa Hòa, đột nhiên ngẩn người.
Chết tiệt, An Dĩ Trạch ở đây từ lúc nào? Sao đứng sau lưng mà anh cũng không phát hiện! Nghĩ đến lời kịch vừa rồi của mình, Tô Giản có chút không được tự nhiên, nhưng chú ý đến Lục Thừa Hòa, rồi lập tức kịp phản ứng, nhào qua ôm lấy hông An Dĩ Trach, làm nũng nói: "Ông xã, sao anh lại chậm như vậy?"
An Dĩ Trạch ngừng lại nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm.
Tô Giản thấy vẻ mặt An Dĩ Trạch có chút không đúng, ôm hông anh lắc lắc: "Dĩ Trạch?"
Lúc này An Dĩ Trạch mới giơ tay lên sờ đầu anh một cái, 'ừ' một tiếng, sau đó giương mắt nhìn về phía Lục Thừa Hòa: "Vị này là..."
Lục Thừa Hòa nhìn anh: "Xin chào, tôi tên là Lục Thừa Hòa, là người trong lòng Giản Giản."
An Dĩ Trạch tất nhiên biết người đàn ông trước mắt là vị bạn trai cũ trên màn hình máy tính của Tô Giản lúc trước, nghe vậy tim anh đập mạnh, ánh mắt híp lại, chậm rãi nói: "Xin chào, tôi là chồng của Giản Giản."
Dù vẻ mặt hai người coi như bình tĩnh, nhưng Tô Giản vẫn cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, mà nghĩ đến bầu không khí này còn là vì mình, Tô Giản không khỏi cảm thấy lúng túng.
"Híc, ngài Lục bị thương, cho nên em cùng anh ta đến bệnh viện kiểm tra một chút." Tô Giản giải thích với An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch hạ mắt nhìn anh: "Chuyện gì xảy ra? Em có bị thương?"
Tô Giản lắc đầu: "Em không có, em chỉ đến cùng ngài Lục thôi."
Lục Thừa Hòa nói: "Chuyện của tôi, người lo lắng nhất là Giản Giản."
Tô Giản mãnh liệt châm chọc trong lòng: Ai lo lắng cho anh? Nếu hung thủ không phải học trò của tôi, ai lại muốn đến bệnh viện với anh? Nhưng ngoài mặt anh lại tỏ vẻ chính trực nói: "Hết cách rồi, em là người lương thiện, thấy có người cần nên mới tiến lên giúp đỡ. Xã hội bây giờ không khí không được tốt, ngay cả bà lão ngã xuống mọi người cũng không đỡ, em cảm thấy cái này không tốt, nếu mọi người đều như vậy, làm sao xây dựng xã hội hài hòa của chúng ta? Em nói đúng không, ông xã?"
Trong mắt An Dĩ Trạch hiện lên nụ cười châm biếm: "Em nói đúng."
Lục Thừa Hòa: "..."
An Dĩ Trạch nhìn về phía Lục Thừa Hòa, vần còn địch ý, nhưng giọng nói lại dịu dàng hơn một chút:" Anh có quen bác sĩ ở đây, ngài Lục cần giúp một tay không?"
Sắc mạt Lục Thừa Hòa không dễ nhìn lắm: "Không cần, tôi đã kiểm tra xong rồi."
An Dĩ Trạch nói: "Vậy, cần tôi đưa ngài Lục về nhà không?"
"Không dám phiền hai người." Lục Thừa Hòa nói: "Tôi có lái xe đến." Nói xong nhìn về phía Tô Giản: "Giản Giản, không bằng để anh đưa em về nhà?"
Chồng tôi còn ở đây, ngài Lục có cần phải có chấp vậy không? Tô Giản đang định mở miệng, An Dĩ Trạch nói: "Không phiền đến ngài, nếu là chuyện của vợ, tôi tất nhiên sẽ giúp đến tận cùng. Có điều vợ tôi tôi biết chăm sóc cho chu đáo, cũng không phiền đến ngài phí công."
Tô Giản có chút tiếc nuối, tại sao trong tay lại không có túi hạt dưa chứ!
Ba người cùng đi về phía bãi đậu xe, kết quả không biết có phải trùng hợp hai không, xe hai người An Lục lại để sát cạnh nhau.
Lục Thừa Hòa mở cửa xe, nhìn về phía An Dĩ Trạch đang nắm tay Tô Giản, trầm giọng nói: "Giản Giản, em không cần phải khổ cực diễn kịch, bất kể em có nhận hay không, anh tin, em đối với anh cũng..."
Lời của Lục Thừa Hòa hơi ngừng lại, vì ở trước mắt anh, Tô Giản đột nhiên giơ tay kéo cổ của người đàn ông, sau đó nhón chân hôn lên!
Cả người Lục Thừa Hòa cứng ngắc, hai mắt bốc lửa. Nhưng hai người bên kia hiển nhiên không chú ý đến anh, hôn vô cùng nhập tâm.
Tô Giản nhắm mắt: Nói hết chân tình rồi mà còn không tin, thế nào còn buộc tôi phải diễn cảnh nóng, mẹ!
An Dĩ Trạch rùng mình một cái lập tức nhập tâm: Giản Giản nói, người đàn ông đi cùng cô nửa đời sau, sẽ chỉ là mình, sẽ không phải người khác...
Cho đến khi hai người hôn xong, xe của Lục Thừa Hòa đã rời.
Tô Giản bị An Dĩ Trạch đè lên thành xe, thở hổn hển nhìn An Dĩ Trạch: "Lấy tay ra."
An Dĩ Trạch lưu luyến rút tay từ trong quần áo anh ra.
Tô Giản chột dạ nhìn chung quanh. An Dĩ Trạch ở một bên nói: "Không có ai."
Vẻ mặt Tô Giản có chút đỏ lên, lại vẫn sĩ diện: "Có người thì sao?"
An Dĩ Trạch cười mỉm gật đầu: "Ừ, có người thì sao?"
Hai người ngồi vào trong xe, Tô Giản nhìn khuôn mặt cười mỉm của An Dĩ Trạch, vẻ mặt thoải mái, không biết tại sao, tâm tình cũng theo đó tốt lên, nhưng lại cố ý nghiêm mặt: "Vừa rồi tôi là vì diễn xuất, mới nói cái đó, anh đừng suy nghĩ nhiều!"
An Dĩ Trạch mỉm cười nói: "Ừ, anh không nghĩ nhiều."
Tô Giản nói: "Anh không suy nghĩ nhiều mới là lạ! Anh xem anh đi, mặt đầy sắc xuân!"
An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản nói:" Anh ta biết chuyện chúng ta kết hôn giả."
An Dĩ Trạch vừa nghe được chuyện này từ miệng Tô Giản, vẻ mặt nhất thời có chút nghiêm nghị: "Không sao, chỉ cần chúng ta không thừa nhận, người khác biết cũng vô dụng."
"Nhưng sớm muộn chúng ta cũng sẽ ly dị, nếu không ai biết còn có thể nói là do không hợp, nhưng nếu để người khác biết chúng ta kết hôn giả, có thể không tốt hay không?" Tô Giản có chút lo lắng, nhất là Lục Thừa Hòa lấy mẹ Tô ra uy hiếp anh, khiến anh có chút buồn bực.
Nghe được hai chữ 'ly dị', vẻ mặt An Dĩ Trạch hơi trầm xuống, nhất thời không nói gì.
Tô Giản cau mày nói: "Kỳ quái, sao anh ta biết được?" Thường ngày, anh và An Dĩ Trạch phối hợp vô cùng hoàn mỹ, đến ngay cả người bên cạnh cũng không biết, làm sao Lục Thừa Hòa có thể biết được?
"Không biết." An Dĩ Trạch nói: “Có điều anh ta biết thì sao, trừ lúc bắt đầu là giả, ngoài ra, tất cả đều là thật."
Tô Giản sửng sốt một chút. Lời này đúng là không sai, tờ giấy hôn thú là thật. An Dĩ Trạch thích anh cũng là thật, ngay cả quan hệ đó cũng trở thành thật...
Tô Giản yên lặng đỡ trán.
An Dĩ Trạch nhìn về phía anh: "Sao vậy?"
Vẻ mặt Tô Giản cô đơn, thở dài một tiếng: "Cuộc sống, thật là vừa máu chó lại máu chó mà..."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trở Thành Vợ Của Tình Địch
Thư Hoài
Trở Thành Vợ Của Tình Địch - Thư Hoài
https://isach.info/story.php?story=tro_thanh_vo_cua_tinh_dich__thu_hoai