Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khai Quốc Công Tặc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 1 - Chương 72: Đông Môn (24)
- N
gươi thực sự cho rằng ta là người ngu sao?
Mặt Trương Kim Xưng tràn đầy hắc khí giống như bị sét đánh vậy
- Phí lời với hắn làm gì, giết hắn đi cho nhanh gọn!
Không đợi Trình Danh Chấn trả lời, tên có giọng như vịt kêu kia cười lạnh nhắc nhở.
- Bọn cẩu quan này tự cho rằng trên đời chỉ có mình là người thông minh nhất!
Tiếng bọn sơn tặc lớn phía sau, e rằng hạ mình thì sẽ không còn nổi bật trước mặt mọi người.
Bọn chúng không tin vào thành ý của huyện Quán Đào, không tin một kẻ như Lâm huyện lệnh lại xin hàng. Trình Danh Chấn rất bồn chồn nhưng trên mặt lại đầy sự thành khẩn:
- Không ai dám nói kẻ tung hoàng ngàn dặm, chỉ huymột trăm ngàn người dưới trướng là kẻ ngu. Trừ phi người này thiếu tâm nhãn! Ngài đây hãy nhìn kĩ danh mục những món quà kia, chú ý trên giấy viết chính là một phần vật tư quân đội chứ không phải toàn bộ. Và ngài chỉ cần sau một ngày, sáng mai đã có lương thảo. Nhân đây cũng có thể biết được Huyện lệnh đại nhân có thành tâm đến đầu hàng hay không!
- Ta chỉ cần giết vào thì hôm nay cũng lấy được chỗ lương thảo này!
Tên có giọng nói như vịt kêu kia vẫn là kẻ thích giành trước, tự thay Trương Kim Xưng đáp lại.
- Giết tới! Lão Trương, đừng để chút lợi ích nhỏ này lừa!
Người đàn ông có giọng ồm ồm này còn có chút hiểu lễ hơn người có giọng khàn khàn kia, nhưng cũng vô cùng hữu hạn.
- Giết vào!
- Chớ có mắc mưu!
- Kỳ hạn ba canh giờ đã qua rồi!
Đám Sơn đại vương còn lại mồm năm miệng mười, trong mười câu thì có đến chín câu khuyên Trương Kim Xưng không thèm để ý đến thành ý xin hàng. Phá thành cướp bóc, khiến cho cả thành giống như cái chợ, căn bản không có khả năng bình tĩnh nói chuyện.
Trình Danh Chấn không có cách nào mở miệng giải thích, đánh phải hướng về phía Trương Kim Xưng bất đắc dĩ cười khổ. Hắn thấy trong ánh mắt của ông ta đã bốc lửa, một nửa là bị mình làm cho tức giận, một nửa là do mọi người dưới trướng. Đây là cơ hội tốt, là lựa chọn mượn chút dầu hơ lửa. Nhưng hắn không làm như vậy, mà cẩn thận ngậm miệng lại, để tùy cho ngọn lửa trong lều vải bùng cháy hay tắt đi.
Khả năng nhẫn nại của Trương Kim Xưng có thể nói là kinh người. Trình Danh Chấn thấy y mấy lần giơ tay lên cao rồi lại đặt xuống thấp gõ “ cộc, cộc, cộc” giống như trượng phu về muộn đang gõ cổng vậy, e sợ sẽ ảnh hưởng đến hàng xóm láng giềng đang ngủ say. “ Cộc, cộc, cộc” một lần không được tiếp tục lần thứ hai, rốt cuộc những tiếng ồn ào trong trướng cũng lắng xuống. Chúng thổ phỉ ý thức được Đại đương gia vẫn chưa nói gì, trong quân trướng chỉ có một chủ nhân.
- Trương đại đương gia hà tất...
Trong đại trướng đang yên tĩnh, tên giọng vịt kêu kia lại ồn ào làm vỡ tan sự yên tĩnh đó, người này rốt cuộc cũng biết ngượng cười đem nửa câu sau nuốt vào bụng.
- Dương đương gia nói rất có lý!
Trương Kim Xưng hướng về phía tên giọng khàn như vịt, sau đó đưa mắt sang nhìn tráng hán có giọng ồm ồm:
- Vương đại đương gia nói cũng không sai! Nhưng nếu người này đã dám đến doanh trại chúng ta, nếu chúng ta không cho hắn nói hết lời thì có có vẻ hơi nhỏ mọn. Chuyện này lan truyền ra ngoài, chỉ e có người nói chúng ta không độ lượng, ngay cả kẻ muốn đầu hàng cũng muốn đuổi tận giết tuyệt.
- Tùy ngài!
Tên giọng khàn như vịt nhún vai, hoàn toàn là một vẻ không muốn. Hán tử giọng thô to thì cười lạnh đưa mắt nhìn Trình Danh Chấn:
- Nếu như Trương đại đương gia muốn xem ngươi nói gì, thì ngươi phải nắm lấy cơ hội! Nhưng ông đây không nhẫn nại được, ngoài thành gió lớn, tối nay ông mày còn phải đến nha môn tìm đàn bà làm chăn ấm.
- Đa tạ Vương đương gia và Dương đương gia đã cho tiểu tử cơ hội!
Hắn chắp tay trịnh trọng tạ ơn. Vừa rồi trong lời nói của Trương Kim Xưng, hắn đã đoán ra tên giọng khàn như vịt và cả người đàn ông giọng ồm ồm được y mời đến chính là Dương Công Khanh và Vương Đương Nhân. Nhưng cả hai viễn khách này đều có quan hệ rất tinh tế với chủ, làm cho người ta có cảm giác giống như đến để phá hơn là hỗ trợ. Đặc biệt là thần thái của tên cổ họng vịt lúc nói chuyện ồn ào căn bản không giống như người có cùng quan hệ lợi ích với Trương Kim Xưng.
Mối quan hệ đầu đảng tặc phỉ càng rắc rối phức tạp thì càng nhiều cơ hội cho Trình Danh Chấn. Hắn tiếp tục quan sát xung quanh, cũng không quản việc ai là dưới trướng của Trương Kim Xưng, ai độc bá một phương. Lúc biết ánh mắt mọi người đang ở trên người mình, hắn mới trịnh trọng nói:
- Chư vị đương gia nói vậy đã thấy được danh mục quà tặng viết rất rõ là ba vạn thạch lương thực, cộng thêm ngàn ngàn xâu tiền, bốn mươi con heo. Chỉ cần Trương đại đương gia tạm thời không nhập thành chỉ sáng mai lễ vật sẽ chủ động được đưa đến trước cửa doanh trại.
- Có chút đồ vật thế thôi sao? Ngươi coi đây là ăn xin sao! Ông đây đánh vào thành chẳng phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?
Lần thứ ba Dương Công Khanh lại cướp lời Trương Kim Xưng khiến mọi người đều trợn mắt nhìn.
Vấn đề tương tự Trình Danh Chấn đã giải thích qua rất nhiều lần rồi, mỗi lần nói là một lần thuần thục. Tuy nhiên lúc này đây, hắn cố ý cười khinh miệt, quở trách một cách không nể tình:
- Dương đương gia có thể đảm bảo sáng sớm mai tự mình hạ đượchuyện Quán Đào? Đêm qua và sáng nay, Trình mỗ ở trước trận nhưng không nhìn thấy Dương đại đương gia!
- Ha ha!
Rất nhiều người nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của Dương Công Khanh tức không thèm nói đạo lý mà cười ha hả, căn bản là lúc này không cần quan tâm ai mới là người cùng doanh trại với mình. Dương Công Khanh đứng lên, bị cười giận đến tím mặt tay chỉ gần như đâm Trình Danh Chấn:
- Đêm qua, bố đây đến chậm một chút, cho nên không gọi ngươi đến lãnh sự lợi hại của ta. Nếu bố đây đến sớm một bước thì huyện Quán Đào đã bị phá rồi, chưa đến lượt ngươi khoe mẽ trước mặt bố đâu?
- Nói như vậy thì ta phải cảm tạ Dương đại đương gia đã thủ hạ lưu tình rồi?
Với dáng vẻ kiêu ngạo của y, Trình Danh Chấn lại rất thong dong. Hắn tin rằng Trương Kim Xưng dù có kiềm chế được đến mức nào thì cũng không dễ dàng để cho Dương Công Khanh liên tiếp ba lần bốn lượt thể hiện uy phong trong quân trướng. Trừ phi là y đã vứt cái ghế dưới mông đít mình đi hoặc chỉ là một tên nhu nhược.
- Bớt lôi kéo tình cảm với lão tử đi. Một ngày bố còn ở đây thì ngươi không lừa gạt được các chư vị huynh đệ đâu!
Dương Công Khanh nhanh chóng biết được có thể mình sẽ khiến nhiều người tức giận cho lên giơ cách tay lên lớn tiếng thổ lộ.
- Trình mỗ lớn nhỏ gì cũng là nhà quan, sao dám giao tình với Dương đương gia!
Hắn bộc lộ tài năng ăn nói:
- Nhưng tới chậm chút thôi đã chết mấy ngàn huynh đệ, khoản sổ sách này nghĩ đến cũng không khó tính! Dương đương gia không cần quan tâm đến huynh đệ dưới trướng, nhưng các vị đương gia đang ngồi chưa chắc đã không quan tâm!
Lời này vừa buông, lập tức xung quanh xì xào bàn tán. Thực tâm mà hói, sức chiến đấu của huyện Quán Đào vượt xa đám thổ phỉ này, cho nên bọn họ mới nghỉ ngơi chỉnh đốn hướng đến quân của huyện Quán Đào đề xuất yêu cầu đầu hàng. Nếu như đối phương thực sự giống như trứng gà đập cái vỡ ngay thì sẽ không dông dài ở đây nghe Trình Danh Chấn dông dài mấy thứ này.
Trước mặt bao nhiêu người, Dương Công Khanh thấy rõ ràng mình bị cô lập. Y giương mắt lên nhìn Trương Kim Xưng, hi vọng đối phương có thể ình lối thoát. Ai ngờ Trương Kim Xưng lại không thèm quan tâm đến người thiếu niên này làm thế nào mà mê hoặc được người khác, chỉ nghiêng đầu nói nhỏ với Đỗ Quyên. Y nén giận chuyến hướng Vương Đương Nhân, phát hiện trên mặt họ Vương như cười như không, dường như đang tán thưởng tên thiếu niên trước mặt này.
Đây chính là huynh đệ của ta sao? Dương Công Khanh lạnh cả người, vẻ mặt càng dữ tợn hơn, dường như cả thế giới đang thiếu nợ hắn:
- Cho dù là Dương mỗ có trả giá hơn ba ngàn huynh cũng có thể vào được thành. Còn sau khi vào được thành, nhất định giết sạch người Quán Đào huyện!
Loại uy hiếp này, Trình Danh Chấn cũng đã nghe qua không chỉ một lần. Hắn cười lắc đầu, chuẩn bị đáp án:
- Dương đương gia, cũng đừng quên, thỏ con bị bức cũng sẽ cắn người! Huyện Quán Đào không đủ năng lực thủ thành nhưng chỉ cần một mồi lửa thiêu hủy kho và tất cả đường phố cửa hàng cũng chẳng còn cái gì! Dù sao thì cuối cùng cũng là cái chết, tự thiêu mình và bị Dương đương gia chém chết, kết cục cũng không có gì khác nhau cả!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khai Quốc Công Tặc
Tửu Đồ
Khai Quốc Công Tặc - Tửu Đồ
https://isach.info/story.php?story=khai_quoc_cong_tac__tuu_do