Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hương Mật Tựa Khói Sương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 71:
D
ịch bởi Maroon
nguồn:
Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc chính là sau một giấc ngủ tỉnh dậy thấy có rượu thơm thức ăn ngon đang chờ ngươi thưởng thức.
Ta đang lạc giữa một giấc mộng miên man thì bị mùi thịt thơm dụ dỗ không kềm chế nổi, chuyển mình tỉnh dậy. Trước mặt thình lình hiện ra một bàn đầy món ngon vật lạ, màu sắc đa dạng hương thơm phưng phức, chay mặn phối hợp, lần lượt bày trên bàn, ta đếm đếm, tổng cộng có tám mươi mốt món.
Đúng là xa xỉ, thực ra, chỉ cần tám mươi món là đủ rồi, con người ngày nay càng lúc càng không biết cần cù tiết kiệm cai quản nhà cửa!
Đứng bên cạnh bàn thức ăn là một tiểu cô nương rất xinh đẹp, đang bày một bộ bát đũa xuống trước mặt ta, 「©xmydux.wordpress.com」lại bày thêm một bộ bát đũa vào vị trí chỗ ngồi ngay bên cạnh, cúi đầu cung kính nói: “Tôn thượng, thức ăn đã mang lên đủ rồi.”
Tôn thượng? Là đang gọi ta sao? Ta đang do dự xem có cần trả lời hay không, thì nghe một giọng nói phát ra ở phía dưới ta: “Lui ra đi.”
Sống động đến mức khiến ta giật nảy mình! Ta vội vàng đưa tay lên vỗ ngực, nhưng bỗng phát hiện chẳng có cái tay nào đưa lên, cúi đầu xuống lại nhìn không thấy thân thể của chính mình, ta nhất thời kinh hoàng bối rối, muốn mở miệng hét lên, nhưng bất luận thế nào cũng không thể phát ra dù chỉ một âm thanh.
Thế là ta sợ quá ngất xỉu ngay tại chỗ.
Thử hỏi không ngất sao được? Nhìn thấy được nhưng ăn không được, chính là nỗi bi ai lớn nhất trong đời người. Không tin nổi ta lại không có hình thể, điều đó cũng đồng nghĩa là sẽ không bao giờ còn ăn cơm được nữa, thật là hãi hùng, dọa ta sợ muốn chết!
Lúc ta tỉnh lại lần nữa, trước mặt vẫn là một bàn đầy thức ăn, có điều trông như là bữa sáng, tương đối thanh đạm. Không thấy có thịt. Trước mắt vẫn là một bộ bát đũa, hình như chưa được động đến, sạch sẽ như vừa mới được rửa xong, nhưng trong cái bát bên cạnh lại có tới mấy miếng thức ăn, chỉ có điều chỗ đó hoàn toàn không có người ngồi.
Đúng là quái lạ.
Tiếp theo ta thấy một đôi tay thon dài cầm đôi đũa trước mặt lên, gắp một miếng Phù Dung Tô đặt vào cái đĩa ở bên cạnh. Hình dạng miếng Phù Dung Tô này rất hợp với khẩu vị của ta, nhưng mà cánh tay kia còn đáng chú ý hơn so với miếng bánh Phù Dung nữa, ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn cũng chuyển sự chú ý sang cánh tay đó.
Đây hẳn là một đôi tay của nam tử, ngón tay trắng trẻo thon dài, đốt nào ra đốt nấy, khiến ta đột nhiên sinh ra cảm giác nếu cắn một cái chắc cũng không đến nỗi nào.
“Cẩm Mịch, chẳng phải nàng thích nhất ăn Phù Dung Tô hay sao? Ta biết nàng nhất định còn sống, ngay bên cạnh ta!” Ta đang bưng cái tay kia, bực bội vì bản thân cắn không được, nhưng trong lúc lơ đãng lại nghe thấy giọng nói lần trước bất thình lình thốt ra từ bên dưới ta: “Cẩm Mịch, nàng ra đây đi, đi ra ăn Phù Dung Tô này… Nếu nàng không muốn ta thấy nàng, ta sẽ nhắm mắt lại… Chỉ cần nàng bước ra…”
Ta ngẩn ra. Dựa vào giọng điệu lời nói của nam tử này mà suy đoán ——
Cẩm Mịch này nhất định là một con sủng thú mà hắn nuôi! Hắn đang dụ nó đi ra ăn sáng. Ăn cùng bàn với chủ nhân, sủng thú này đúng là tốt số.
Có điều… Cẩm Mịch? Cái tên này hình như nghe quen quen. Ta trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng đưa ra một kết luận, ta thực sự chưa từng gặp một con mèo, con chó hay con thỏ nào có tên Cẩm Mịch hết.
Bỗng nhiên, trước mắt ta tối sầm, chẳng nhìn thấy cái gì nữa. Ta đang kinh ngạc không biết nguyên nhân gì, lại nghe nam tử kia nói: “Ta nhắm mắt lại rồi, nàng ra đi được không?”
Ngũ lôi oanh đỉnh, sét đánh ngang tai! Ta đột nhiên hiểu ra một việc —— hóa ra ta chỉ là một linh hồn vô hình, mà nơi gởi thân… chính là ở bên trong đôi mắt của nam tử này!
Vì vậy, ta lại một lần nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Kí chủ của ta, cũng chính là chủ nhân của đôi mắt này, là một người rất kỳ quái. Đây chính là kết luận dựa theo quan sát mấy ngày liên tiếp mà ta đúc kết ra được.
Hắn thường rất thích đờ ra khi thấy bồ đào trước mặt, bồ đào thật cũng vậy, mà bồ đào trong tranh cũng thế. Chỉ cần là bồ đào, hoặc là thứ gì tròn tròn tim tím giống như trái bồ đào, 「©xmydux.wordpress.com」đều có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn. Kỳ thực hắn thích ngắm bồ đào thì cũng chẳng hại gì, mỗi người mỗi sở thích, ta không thể ép buộc hắn thích nhìn đùi lợn hay Phù Dung Tô giống như ta được. Nhưng mà hiện tại nơi ta trú ngụ chính là trong con mắt hắn, hắn nhìn chỗ nào, ta đành lòng phải nhìn về chỗ đó, điều này khiến ta vô cùng đau khổ. Cả ngày chỉ nhìn toàn màu tím, sợ rằng đến một ngày nào đó nếu ta không biến thành một kẻ mù màu, thì cũng biến thành một trái bồ đào tòi ra khỏi mắt hắn.
Hắn thích ngắm bồ đào như thế, ta vốn tưởng rằng hắn nhất định rất thích ăn thứ trái cây này, ai ngờ hắn chỉ nhìn bằng mắt, chứ không hề cho vào miệng, chưa bao giờ thấy hắn đưa tay vặt lấy một quả bồ đào tím rịm nào ở trên khay trái cây.
Ta nhớ đến câu “Diệp Công thích rồng” (*) mà mọi người thường nói, được dùng để chỉ loại người giống như hắn.
(*) Chuyện kể rằng Diệp Công rất thích rồng, trên y phục cũng thêu rồng, đồ đạc trong nhà đều in hình rồng, mái nhà phòng ốc cũng chạm trổ rồng, trong phòng treo toàn tranh vẽ rồng. Rồng thật biết chuyện, bèn tới nhà Diệp Công, đầu rồng thò vào cửa sổ, đuôi rồng chui vào đại sảnh, Diệp Công vừa nhìn thấy rồng thật, liền sợ quá co giò bỏ chạy.
Ta không biết hắn là ai, chỉ có điều luôn nghe thấy những yêu quái thường ra vào nơi này cung kính gọi hắn là Tôn thượng, có lẽ là một người có địa vị khá cao. Ta cũng không biết hình dáng hắn như thế nào, bởi vì hình như hắn chưa bao giờ soi gương, mà không soi gương, thì làm sao ta có thể nhìn thấy toàn bộ diện mạo của hắn được? Cho nên ta chỉ có thể sử dụng trí tưởng tượng của mình. Nhìn thấy mấy tên yêu quái hễ gặp hắn thì lập tức cúi đầu, không bao giờ dám ngẩng đầu nhìn dáng đứng đáng sợ của hắn, ta phỏng đoán người này nhất định rất xấu! Xấu đến mức ngay cả đám quỷ quái dữ tợn cũng cảm thấy khó lòng mà nhìn nổi, khiến ta không khỏi tưởng tượng viển vông, thật ra là xấu xí đến mức độ nào đây. Chắc là dọa chết cả quỷ còn hơn cả quỷ.
Vì vậy, hắn mới chưa từng soi gương, té ra là sợ dọa chết chính mình.
Cũng may, hắn chưa từng soi gương, ta sợ hắn dọa chết ta.
Hiện tại, ta là một linh hồn kí gửi, tất nhiên chỉ có thể sống dựa vào người khác, chỉ cần hắn nhắm mắt lại, ngay lập tức ta chẳng nhìn thấy gì nữa, cho nên việc quan trọng nhất bây giờ chính là ta phải điều chỉnh bản thân, cố gắng cùng thức cùng ngủ với hắn, như vậy mới có thể tranh thủ thêm một ít ánh sáng. Nếu hắn ngủ, mà ta thức, vậy ta sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy ánh nắng mặt trời. Nhưng rồi, ta dần dần phát hiện, hầu như bất cứ lúc nào, chỉ cần ta tỉnh lại, hắn cũng đều mở to mắt. Sau đó, ta cố gắng chống chọi một ngày một đêm không ngủ, liền phát hiện hắn cũng không hề chợp mắt dù chỉ trong chốc lát.
Người này còn có một chỗ kỳ lạ nữa, mỗi lần đến lúc dùng bữa, đều sẽ ra lệnh dọn lên một bàn đầy rượu thịt thức ăn vô cùng phong phú, sau đó ngay phía trước chỗ ngồi bên cạnh nhất định sẽ bày lên một bộ bát đũa, nhưng chỗ ngồi nọ lúc nào cũng trống không.「©xmydux.wordpress.com」Chưa bao giờ từng thấy ai ngồi ở đó. Mà lúc dùng bữa, kí chủ của ta thỉnh thoảng sẽ gắp ít thức ăn vào trong cái bát đó, món nào ngon sẽ gắp món đó, đều là những món ta thích ăn, khiến ta nhìn mà thèm rỏ dãi, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, hận bản thân không thể làm người ngồi trên chiếc ghế đó.
Lúc đầu, ta còn hoài nghi không biết có phải chỗ đó có một người mà kẻ khác không thể nhìn thấy đang ngồi hay không, thí dụ như là một linh hồn vô hình giống như ta vầy nè, chỉ có thể hành động tự do, phiêu du tại ngoại. Có điều ngày rộng tháng dài, ta đã nhận ra, trên chiếc ghế đó hoàn toàn là một khoảng không ngay cả một hơi thở mỏng manh cũng không có. Mặc cho thức ăn trong bát có chất cao thành đống, cũng chẳng có ai ăn, thật sự là lãng phí. Mà kí chủ của ta ngoại trừ thích gắp thức ăn vào cái-bát-không-ai-ăn kia ra, còn bản thân thì hầu như không ăn gì cả, thỉnh thoảng cũng chỉ gắp một hai đũa rồi buông bát đũa ngay. Có lẽ thức ăn do đầu bếp này nấu mặc dù có hình thức đẹp, nhưng mùi vị nhất định dở òm, không hợp khẩu vị hắn, khiến hắn ăn mà miễn cưỡng như vậy.
Đến lúc này, ta tổng kết lại vấn đề, kí chủ của ta là một đại yêu quái tướng mạo vô cùng xấu xí, không ăn không ngủ mà vẫn có thể sống như thường. Uhm… còn một điều nữa, hắn thích ngắm bồ đào, nhưng lại không dám ăn bồ đào. Còn nữa, hắn có nuôi một con sủng thú tên là Cẩm Mịch nhưng suốt ngày chả thấy bóng dáng của nó đâu cả.
Hắn đối với con sủng thú này… uhm… hình dung thế nào cho đúng nhỉ? Hẳn là rất đặc biệt. Đương nhiên, con sủng thú này dường như cũng rất đặc biệt, đến tận bây giờ ta vẫn không biết nó rốt cuộc là cái thứ gì.
Có lúc, hắn nhìn một đám mây trôi lãng đãng xa xăm, lẩm bẩm: “Cẩm Mịch.” Có lúc, hắn nhìn một đóa hoa vừa hé nhụy, gọi: “Cẩm Mịch.” Có lúc, hắn nhìn một trái bồ đào tươi non tròn trĩnh, thì thào: “Cẩm Mịch.” Lại có khi, hắn nhìn một giọt sương mai bình thường, cũng gọi: “Cẩm Mịch.”
Kỳ quái hơn chính là, những lúc hắn gọi như vậy, ta đột nhiên cảm thấy trong lòng dường như ẩn giấu một trái bồ đào chưa chín, vừa chua lại vừa chát.
Ta kinh hoàng nghĩ, sợ rằng một ngày nào đó, ta sẽ bị đọa xuống làm một trái bồ đào.
Hôm nay, ta vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một vầng kim quang chói lóa, chói đến mức hai mắt ta nổ đom đóm, cuối cùng cố gắng hết sức lấy lại bình tĩnh, nhìn kỹ lại, sự ngạc nhiên này thật không phải chuyện đùa.
Phía trước không phải chính là Phật tổ gia gia hay sao? Thiện tai thiện tai, Phật tổ gia gia mà hễ muốn gặp liền có thể gặp được ư? Có thể thấy địa vị của kí chủ này quả thực không tầm thường.
“Húc Phượng tham kiến ngã Phật.” Húc Phượng? Hóa ra tên thật của hắn là Húc Phượng.
Phật tổ ngồi xếp bằng trên Liên Hoa Tọa, đưa mắt nhìn thoáng hắn, tựa như vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu tất cả, nói: “Ngươi không cần nhờ cậy, việc gì có thể làm, không cầu cũng có thể thành, còn việc không thể làm, cầu xin vạn lần cũng chỉ uổng công. Sai một ly, đi một dặm.”
Hình như ta cảm thấy thân thể kí chủ của ta sững lại, hơi thở tắc nghẽn trong khoảnh khắc, rồi lại nghe hắn nhỏ giọng nói rằng: “Húc Phượng cũng biết đạo lý này. Nghiệp chướng mà con đã gây nên, cuối cùng cũng phải gánh lấy hậu quả. Thế nhưng…” 「©xmydux.wordpress.com」 Sau khi ngừng lại một lúc lâu, hắn mới tiếp tục nói: “Con chỉ muốn được nhìn thấy nàng lại một lần, chỉ liếc mắt thôi cũng tốt lắm rồi… cho dù liếc mắt không được, thì cũng có thể nghe nàng nói thêm một câu nữa…”
Hắn tuy tướng mạo xấu xí, nhưng giọng nói trước giờ vẫn rất êm tai, nhưng hôm nay không biết vì sao, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn đứt đoạn như vậy, giống như một hài tử đang có chuyện thương tâm, lời nói nghẹn ngào, ta thấy dở tệ.
Sau một hồi lâu, hắn lại nói: “Hồn phách của nàng chưa tan hết, con có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng, thế nhưng lại không biết nàng ở nơi nào, hôm nay không cầu gì khác, chỉ cầu ngã Phật chỉ điểm.”
Phật tổ gia gia thở dài một hơi nói: “Gần ngay trước mắt, mắt cảm thấy, tâm nhìn thấy. Cái ngươi thấy nó đều thấy, cái nó thấy đều do ngươi nhìn thấy.”
Thật là huyền diệu! Một hồn phách thông minh như ta đây mà nghe không hiểu gì hết, chả biết kí chủ này có hiểu tí gì không.
“Tạ Phật tổ chỉ điểm…” Nghe khẩu khí của hắn, rõ ràng cũng chưa thể lĩnh hội, im lặng một lúc lâu, rồi hình như đang chuẩn bị cho một câu quan trọng cuối cùng, xong rồi mới mở miệng, “Không biết còn có thêm một cơ hội sống hay không?”
Phật tổ trả lời: “Nhất niệm ngu tức bát nhã tuyệt, nhất niệm trí tức bát nhã sinh.” (Giải thích: “bát nhã” theo Phật ngữ là chỉ “đại trí tuệ”. Câu trên nghĩa là: Tâm khởi ý niệm ngu xuẩn, trí tuệ sẽ mất hết; tâm khởi ý niệm thông minh, trí tuệ sẽ ở bên mình.)
Phật tổ gia gia quả thật ân cần, hễ hỏi gì liền trả lời. Thế nhưng, ta cho rằng thiên cơ này quả thực không phải ai cũng có thể lĩnh ngộ thông suốt được. Đây chính là lý do vì sao Phật tổ là Phật tổ, còn ta chỉ có thể là một hồn phách nhỏ bé mà thôi.
Ta suy nghĩ rồi lại nghĩ suy, rốt cuộc, ngủ lúc nào không biết.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hương Mật Tựa Khói Sương
Điện Tuyến
Hương Mật Tựa Khói Sương - Điện Tuyến
https://isach.info/story.php?story=huong_mat_tua_khoi_suong__dien_tuyen