Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dung Nham
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 72: Ý Loạn Tình Mê
N
àng là của hắn? Hàn Tiếu choáng váng đầu óc, lời nói vừa ngang ngược vừa kích tình của hắn như dòng dung nham nóng chảy rót vào trái tim làm nàng mê muội. Nàng nhắm hờ mắt, như một chú mèo con rúc vào trong lòng hắn. Hắn mạnh mẽ hôn lên cổ nàng, tuy chẳng phải lần đầu hai người ôm hôn thân mật nhưng chưa bao giờ hắn lại thấy nôn nóng như lúc này.
Nàng bị hôn tới đau, rên nhè nhẹ nhưng vẫn nghiêng mặt để mặc cho đầu hắn dán sát bên cổ, một tay hắn đưa vào vạt áo vuốt ve da thịt nàng, một tay đỡ gò má nàng ép vào môi mình.
Hàn Tiếu chỉ cảm thấy cổ vừa ngứa vừa ướt át, hơi thở hắn nóng đến mức làm nàng không thở nổi, không chịu được đẩy nhẹ vai hắn, hắn cứ mặc kệ không buông, ngược lại còn nhe răng cắn một cái trên da thịt nàng. Hàn Tiếu không khỏi xấu hổ lại đẩy thêm cái nữa, lần này đẩy hơi mạnh làm hắn có chút bực mình, ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng.
“Đè…đè lên người ta rồi”. Hàn Tiếu lắp ba lắp bắp, mặt đỏ lựng lên biện hộ, hắn lại trừng mắt: “Không đè nàng chẳng lẽ ta lại đi đè người khác?”.
Nói linh tinh gì thế? Hàn Tiếu lại đẩy đẩy hắn: “Đừng làm loạn nữa”.
Nhiếp Thừa Nham ôm nàng lật một vòng, đặt nàng lên trên, nói: “Vậy cho nàng đè ta, được chưa?”.
Mặt Hàn Tiếu càng đỏ hơn, vội vàng lấy tay chống thân mình, vùng vẫy đòi đứng dậy, nhẹ giọng: “Ta không thèm, đừng làm loạn, chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh”.
“Bây giờ đây là việc nghiêm chỉnh nhất”. Hắn ôm chặt không cho nàng dậy, ép đầu nàng xuống hôn môi. Nàng hôn trả lại hắn, để lưỡi của hắn quấn quít lấy lưỡi của nàng. Hắn càng lúc ôm nàng càng chặt, nghiêng mình ép nàng vào thành giường. Ánh lửa lập lòe trong mắt hắn làm nàng hơi sợ hãi. Hắn càng lần mò càng vội vã, chẳng mấy chốc xé luôn xiêm y của nàng.
Nàng khẽ kêu một tiếng, chưa kịp lấy tay che đã bị hắn ôm vào lòng, bàn tay hắn kéo áo trên vai nàng xuống, cắn một miếng vào vai nàng. Nàng cuối cùng đã hiểu không phải hắn dọa nàng mà hắn thật sự muốn.
Nhận ra điều này, nàng vừa xấu hổ vừa sợ hãi. Nếu là trước đây nàng sẽ không do dự, nàng đã ngầm chấp nhận hắn từ lâu, cũng đã từ lâu quyết định lấy thân báo đáp. Chỉ có điều hắn luôn yêu thương che chở cho nàng, hứa rằng khi nào tìm được Vân Vụ lão nhân, định ngày thành hôn thì sau đó mới nghĩ đến mấy chuyện phu thê. Thế nên mỗi lần hắn đều dừng lại ở giây phút cuối, sự chăm sóc và tôn trọng đó vẫn làm nàng cảm động không thôi. Nhưng hôm nay vì nàng khúc mắc về chuyện Tạ Cảnh Vân mà hắn sử dụng cách này cho nàng yên tâm sao?
“Chủ tử!”. Hàn Tiếu thở hổn hển hơi vùng vẫy nhưng bị hắn ôm ghì: “Tiếu Tiếu, nàng thử sờ ta một cái xem, nàng không ở đây ta gầy đi rồi”.
Lời này làm nàng mềm lòng, như bị mê hoặc mà thật sự sờ hắn. Hình như hắn có gầy đi một chút thật, nàng cảm thấy hơi đau lòng. Hắn đi lại không tiện, ngày thường ít vận động. Vì thế ngoài thời gian luyện công ra thì nàng đều luôn thúc giục hắn xoa bóp và hoạt động. Những ngày nàng không ở đây sợ hắn lại lười biếng rồi.
Nàng bừng tỉnh, trước ngực đã bị thất thủ, hắn vừa hôn vừa tiếp tục cởi xiêm y nàng, Hàn Tiếu lắp ba lắp bắp “Chàng… ta…” hồi lâu, lại bị Nhiếp Thừa Nham không khách khí cuốn lấy. Hai người quần áo xộc xệch, búi tóc rối bời, hơi thở quyện vào làm một, đang trong cơn ý loạn tình mê, bỗng ngoài cửa có tiếng Phượng Ninh: “Tiếu Tiếu…”.
Hàn Tiếu giật mình, ngại ngùng muốn trèo xuống, bị Nhiếp Thừa Nham giữ chặt: “Bây giờ nàng dám bỏ ta lại thử xem?”. Hàn Tiếu không thể động đậy, chỉ đành đỏ mặt nói nhỏ: “Phượng Phượng ở bên ngoài…”.
“Thần tiên ở bên ngoài ta cũng mặc kệ”. Nhiếp Thừa Nham định hôm nay chơi tới cùng. Hắn ôm eo kéo nàng xuống, Hàn Tiếu đưa mắt ra phía cửa, bị Nhiếp Thừa Nham phát “bốp” một cái vào mông.
Phượng Ninh dán tai vào cửa, nghe không ra đó là tiếng gì hét lên: “Tiếu Tiếu…”. Long Tam được Hoắc Khởi Dương đi mời vội vã tới. Hắn mới chỉ rời đi một lúc để bàn một số chuyện với thám tử, ngoảnh lại đã thấy thê tử đang làm loạn ở đây. Hắn thấy Phượng Ninh đang định réo gọi tiếp, vội vàng kéo nàng: “Phượng nhi, sao lại chạy tới đây?”.
“Tiếu Tiếu bị bắt đi rồi, ta sợ nàng bị ức hiếp”. Phượng Ninh luôn nói năng thật thà, Long Tam nghe mà váng cả đầu, kéo nàng ra ngoài: “Đừng có giả ngốc, có phải là buồn chán rồi không, vậy cùng ta đi làm đại sự nhé”.
Phượng Ninh trề môi không vui: “Đàn ông các chàng đúng là chỉ bênh nhau, chàng không thấy Nhiếp thành chủ bộ mặt hung ác thế kia à, Tiếu Tiếu nhất định là bị mắng rồi”.
“Không có đâu!”. Long Tam sớm đã luyện được sự ung dung bình tĩnh để đối phó với nàng: “Ta phải làm một việc mạo hiểm, nếu nàng nghe lời ta đưa nàng theo”.
Phượng Ninh chăm chú nhìn hắn: “Thật nhé?”, xưa nay hắn có bao giờ đồng ý đưa nàng đi làm chuyện gì. Long Tam cười cười kéo nàng đi. Tới cửa lớn nhìn thấy Tạ Cảnh Vân đang xuống kiệu chuẩn bị vào, Phượng Ninh vội vã nói: “Tạ cô nương đến thật đúng lúc, Nhiếp thành chủ đang tìm ngươi đấy, hắn ở trong phòng, ngươi mau vào tìm hắn đi”.
Tạ Cảnh Vân kinh ngạc, cảm ơn rồi nhanh chóng đi vào trong. Long Tam trong lòng ai oán, huynh đệ à, ta thực sự đã cố hết sức, ngươi tự nghĩ cách nha.
Trong phòng với Nhiếp Thừa Nham, Hàn Tiếu hai mắt ầng ậc nước, quần áo đã cởi xuống phân nửa, mặt đỏ lựng. Nàng còn đang nghĩ xem Phượng Ninh liệu có gõ cửa tìm nàng nữa không, cửa liệu đã đóng chưa, tiếng động của bọn họ gây ra có to lắm không, người bên ngoài có nghe thấy không? Lòng dạ ngổn ngang hỗn loạn lại thêm việc Nhiếp Thừa Nham ngày càng ép sát, nàng lo sợ không biết làm sao. Nhưng dù có choáng váng hơn đi nữa thì nàng vẫn hiểu đây không phải là lúc thích hợp để làm loại chuyện đáng xấu hổ này.
“Chủ tử, chủ tử…”
“Im ngay”. Nhiếp Thừa Nham hận đôi chân của mình hoạt động không tiện, hắn vừa phải khống chế nàng vừa phải mê hoặc nàng, lúc rắn lúc mềm. Nếu nàng bỏ chạy, hay không tình nguyện, không thoải mái, không có cảm giác say đắm như hắn thì hắn cũng không muốn. Hắn chỉ hi vọng nàng một lòng một dạ với hắn.
“A Nham, A Nham…”. Hắn xé rách quần áo của cả hai làm nàng càng căng thẳng. Đó là loại cảm xúc vừa khát vọng vừa sợ hãi, đến nỗi nàng không để ý đến việc cản tay hắn mà chỉ ôm cổ hắn mềm nhũn kêu tên hắn cầu xin, mà cầu xin điều gì thực ra nàng cũng không biết.
“Ngoan, ta ở đây”. Nhiếp Thừa Nham dịu dàng dụ dỗ, hắn hơi nhổm dậy dựa vào tường mé trong giường, nhẹ nhàng nhấc eo bế nàng đặt giữa hai chân, sau đó kéo đầu nàng xuống tỉ mỉ hôn môi nàng, hắn như lửa thiêu đốt còn nàng mềm mại ẩm ướt.
“A Nham…”. Hàn Tiếu dưới môi hắn gọi, nhưng hắn không để ý, ngón tay thon dài bắt đầu thăm dò, toàn thân Hàn Tiếu căng thẳng nhắm mắt lại, vùi khuôn mặt nhỏ vào cổ hắn: “A Nham…”. Tiếng gọi lí nhí của nàng kêu lên cùng lúc với tiếng lanh lảnh của một cô gái khác ngoài cửa, ấy vậy mà đều đồng thanh gọi: “A Nham”.
Nhiếp Thừa Nham và Hàn Tiếu đều cứng đờ, Hàn Tiếu đưa mắt dò xét thần sắc trong mắt hắn, cảm giác như thấy một tia ngại ngùng lóe lên. Vậy cũng đúng, bên ngoài cho dù là giả nhưng cũng có khuôn mặt và giọng nói giống hệt với Tạ Cảnh Vân, ảnh hưởng sâu sắc của nàng ấy với hắn vẫn làm hắn trong hoàn cảnh này không khỏi cảm thấy lúng túng, xấu hổ.
“A Nham…”. Bên ngoài lại gọi một tiếng, Nhiếp Thừa Nham dường như nhận ra vừa nãy mình thất thố, lại nhìn vẻ mặt lo sợ của Hàn Tiếu, vội giải thích: “Không như nàng nghĩ đâu”. Vậy thì như thế nào? Hàn Tiếu nói không nên lời, vừa nãy Phượng Ninh tới quấy rầy thì hắn bình thản tự nhiên, bây giờ đổi một người khác ở ngoài gọi, hắn lại như chột dạ.
Hàn Tiếu chợt nhận ra, nàng được hắn chiều nên sinh lòng tham. Nàng giờ đây nhạy cảm hay để ý, một hạt cát cũng không thể dung, nếu sự việc không rõ ràng không tháo gỡ thì nàng không thể buông bỏ tâm tư. Nàng khẽ giãy dụa sợ tiếng động lớn làm người bên ngoài nghe thấy, thì thào: “Thả ta ra!”.
Hành động này của nàng liền chọc giận hắn, hắn nghiến răng: “Mơ tưởng, ta luôn cưng chiều nàng, cái gì cũng thuận theo ý nàng, nhưng hôm nay thì không được. Nàng là của ta, chỉ có thể là của ta”. Hắn ôm chặt nàng, đưa tay vuốt ve chỗ mềm mại của nàng, kích thích nàng vì hắn mà nở rộ. Mục Viễn cũng được, Tạ Cảnh Vân cũng được, còn lão đầu chưa tìm ra kia, tất cả những điều ấy cộng lại cũng không thể ngăn cản hắn và nàng. Hắn không dám nói với nàng rằng hắn sợ mất nàng biết bao nhiêu.
Tiếc là Hàn Tiếu không hiểu được lòng hắn, nàng cũng có sự bất an và không cam lòng. Nữ nhân đó đang ở ngoài cửa, nàng thật sự không thể thuận theo dưới tình cảnh này, nàng cố sức giãy dụa, nhưng hắn khỏe hơn, hắn kích thích nàng, vỗ về nàng, ngậm vành tai nàng làm nàng run rẩy dung hòa. Hàn Tiếu lực bất tòng tâm, mắt chứa lệ: “Cầu xin chàng, xin chàng đừng đối xử với ta như vậy trong lúc này”.
“Nàng không muốn?”. Hắn mất hết kiên nhẫn quát lên: “Tại sao nàng không muốn?”.
“Cầu xin chàng…”.Nàng không biết giải thích thế nào, chỉ ôm hắn khẽ nấc. Nhiếp Thừa Nam trừng nàng, toàn thân hắn, tim hắn, đều nóng như thiêu, bây giờ đầu cũng nóng, nàng không muốn? Hắn cứ làm.
Tạ Cảnh Vân đang định rời đi nghe thấy tiếng quát to lúc nãy của hắn, nàng ta lại gõ mạnh cửa hét to: “A Nham…”.
Cùng lúc với tiếng gọi này, Nhiếp Thừa Nham không khống chế được nữa, một tay giữ Hàn Tiếu, một tay giữ chặt eo nàng ép mạnh một cái xuyên qua nàng. Nàng đau đớn hét “a” một cái rất to, thương tâm bật ra hai dòng nước mắt.
“Nàng là của ta, không cho phép nàng không muốn”. Nhiếp Thừa Nham hung dữ nói, ôm chặt nàng. Cơ thể đau đớn của nàng cứng đờ, hắn không dám làm bừa, đặt đầu nàng dựa vào ngực mình.
“Ta ghét chàng!”. Nàng không còn kiêng dè gì nữa, sớm đã quên tình địch đang đứng ngoài cửa, nàng khóc oa oa rất to.
“Không cho!”.
“Cứ ghét, ghét chết được!”. Nàng bắt đầu giống như một đứa trẻ khóc làm loạn.
“Ghét đến chết thì nàng vẫn là của ta!”. Nhiếp Thừa Nham như sắp nổ tung, cắn răng nhịn đến mức thái dương giật giật. Hàn Tiếu vặn vẹo giãy dụa, chân hắn không có sức chỉ đành siết đầu gối ôm không cho nàng thoát ra. Hai người lăn lộn trên giường, tóc tai tán loạn, y phục trên người nửa cởi nửa mặc vô cùng nhếch nhác cùng hỗn loạn.
Nhiếp Thừa Nham tức giận sờ roi đặt ở góc giường, tiện tay tóm lấy hai tay Hàn Tiếu vặn ra sau, Hàn Tiếu liền ngây ngô trợn hai mắt căng thẳng nhìn hắn, hắn hôn vào lông mi trên đôi mắt nàng, hơi nghiêng ép nàng, ôm chặt rồi dùng sức đi vào chỗ sâu nhất của nàng.
Động tác hắn liên tục, Hàn Tiếu nhắm mắt không chịu được vùi đầu vào cổ hắn, rên rỉ mấy tiếng như con mèo nhỏ mềm mại làm lòng hắn rung động, kéo mặt nàng hung hăng hôn. Tư thế như vậy không thuận tiện, Nhiếp Thừa Nham chỉ đành dùng sức thật mạnh, Hàn Tiếu bị cọ xát đau đớn, môi lại bị hắn chặn không nói được, cơ thể vặn vẹo vùng vẫy, theo bản năng đá hắn một cái. Nhiếp Thừa Nham kêu “A” một tiếng, buông môi, dừng chuyển động, hét: “Tiếu Tiếu, chân ta đau”.
Hàn Tiếu kinh ngạc nghĩ đến thể trạng của hắn, quay đầu nhìn chân hắn, hắn lại nhân cơ hội nhấc nàng lên, để nàng ngồi trên người mình, hắn hơi ngồi dậy ép bụng sát vào bụng nàng, hình thành tư thế cực kì thân mật.
“Nàng đá làm chân ta đau, như thế này tốt hơn”. Hắn nhìn vẻ xinh đẹp quyến rũ chưa từng có của nàng, cười một cách vô lại và đắc ý. Tiếu Tiếu như thế này chỉ có hắn mới có thể trông thấy.
Hàn Tiếu bĩu môi: “Ta còn đau hơn!”. Hắn cưỡng ép nàng lại còn trói chặt nàng.
Hắn ép eo nàng để nàng tiến sát vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng hôn bờ vai nàng, tay nhấc nàng lên xuống từng cái một, Hàn Tiếu biết không thể cứu vãn được nữa, xấu hổ nhắm mắt lại học theo khổ nhục kế của hắn: “A Nham, ta đau!”.
“Ừm”. Hắn đưa tay xoa vuốt chỗ mềm mại của nàng: “Vậy ta xoa cho nàng”. Hàn Tiếu bị kích thích co rụt lại, “A” một cái ngước cổ thở dốc, kêu la cầu xin: “Không đau nữa không đau nữa, ta sai rồi…”.
“Sai ở đâu?”.
“A?”. Hàn Tiếu choáng váng đầu óc nhất thời không trả lời được, hoảng hốt một lúc lại không nghĩ ra hắn đang hỏi gì, chỉ biết yếu ớt gọi: “A Nham…”.
Tạ Cảnh Vân ở ngoài cửa tuy nghe không rõ từng âm thanh trong phòng nhưng nàng ta có ngốc đi nữa cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hoắc Khởi Dương xuất hiện ở xa xa, hướng tới nàng làm dáng vẻ mời, Tạ Cảnh Vân khẽ cắn môi nghiêng đầu đi, đắn đo một lát rồi xoay qua: “Xin ngươi chuyển lời cho A Nham, những chuyện chàng bảo ta đã làm xong rồi, nói chàng lúc nào tiện thì qua tìm ta”. Mấy chữ “lúc nào tiện” cắn răng nói ra, lộ ra vẻ buồn bã rất hợp với vẻ điềm đạm đáng yêu, làm người ta thương hại. Hoắc Khởi Dương gật gật đầu đồng ý, Tạ Cảnh Vân quay đầu nhìn cửa phòng Nhiếp Thừa Nham, cắn cắn môi, cuối cùng quay người rời đi.
Nhưng không đợi Nhiếp Thừa Nham đi tìm, Tạ Cảnh Vân đã có một vị khách không mời mà tới.
Lúc đó Nhiếp Thừa Nham và Hàn Tiếu đang nghỉ ngơi, hắn không kìm được mà cười tủm tỉm nhìn nàng chậm chạp thu dọn cho hắn. Quần áo hai người đều bị xé rách, giường cũng hỗn độn một đống. Hàn Tiếu trong lòng buồn bực, hắn ức hiếp nàng đến tận cùng, thế mà nàng vẫn phải giúp hắn lau người thay quần áo, chải đầu, thu dọn phòng. Nàng thầm mắng hắn, cũng tự chửi mình tám mươi lần, nhưng nàng thật sự không kiềm được mà vẫn giúp hắn thu dọn, sắp xếp gọn gàng.
Nhiếp Thừa Nham như con hồ ly thoả mãn, sạch sẽ tinh tươm nửa nằm nửa ngồi trên giường nhìn nàng, càng nhìn lại càng thích, đưa tay ra làm nũng: “Tiếu Tiếu!”.
Hàn Tiếu đang chăm chú nhìn quần áo vừa bị xé rách, nghĩ xem liệu có sửa được không, nghe thấy vậy không thèm quay đầu, lạnh nhạt: “Không rảnh!”.
“Rảnh chứ, nàng qua đây!”.
Hàn Tiếu xoay người, quay lưng về phía hắn, nàng mà để ý đến hắn mới lạ. Nhiếp Thừa Nham đang định nói gì thì ngoài cửa truyền đến giọng Hoắc Khởi Dương: “Chủ tử, Trì Nghiên Hưng tới”.
Hàn Tiếu và Nhiếp Thừa Nham sửng sốt nhìn nhau, Hàn Tiếu bỏ quần áo trên tay xuống đi đẩy xe lăn tới, đỡ Nhiếp Thừa Nham lên xe, giúp hắn vuốt lại vạt áo.
“Tiếu Tiếu!”.
“Ta đây, ta muốn đi cùng chàng!”.
Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng, cuối cùng gật đầu: “Được, chúng ta đi!”.
Hoắc Khởi Dương đứng ngoài đợi bọn họ, sắc mặt khác thường. Nhiếp Thừa Nham biết có chuyện gì đó làm hắn kinh ngạc, hắn gật gật đầu, Hoắc Khởi Dương liền dẫn hắn vào trong sân.
Trì Nghiên Hưng đang đợi trong sân, lúc Nhiếp Thừa Nham và Hàn Tiếu nhìn thấy ông ta liền hiểu ra tại sao hung thủ không chỉ hạ độc mà còn phải đánh gãy chân hắn. Thì ra là bởi Trì Nghiên Hưng cũng ngồi xe lăn như vậy.
Trì Nghiên Hưng trông trẻ hơn Vân Vụ lão nhân một chút, vẻ mặt đoan chính, thái độ bình tĩnh, đường hoàng. Ông ta nhìn thấy Nhiếp Thừa Nham và Hàn Tiếu đi tới nhưng không nói gì, chỉ nghiêm túc đánh giá bọn họ.
“Kì Sơn tiên sinh tới không biết là vì chuyện gì?”. Nhiếp Thừa Nham cảm thấy nhìn đủ rồi, bắt đầu phá vỡ sự im lặng.
“Ngươi nghĩ xem là vì chuyện gì?”.
“Ông nội ta đến tìm Kì Sơn tiên sinh ôn chuyện cũ, đáng ra cũng nên trở về rồi chứ”. Nhiếp Thừa Nham nói thẳng vào chuyện chính.
Trì Nghiên Hưng cười cười: “Ngươi tra ra không ít chuyện nhỉ, chúng ta cũng đã đến lúc phải kết thúc. Nhưng trước mắt, điều ta quan tâm nhất lại không phải là hai ông cháu nhà ngươi”.
Nhiếp Thừa Nham bình tĩnh đợi ông ta nói tiếp. Ánh mắt Trì Nghiên Hưng chuyển về phía sau lưng Nhiếp Thừa Nham: “Ta đến để tìm nha đầu này!”.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dung Nham
Minh Nguyệt Thính Phong
Dung Nham - Minh Nguyệt Thính Phong
https://isach.info/story.php?story=dung_nham__minh_nguyet_thinh_phong