Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dịu Dàng Yêu Em
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 255
2
55.
DỊ BIẾN
Ngải Ái ngước mặt lên, kinh ngac nhìn Mộc Duệ Thần rời khỏi ghế nệm quay đầu nói chuyện với Kiều An Kỳ, giọng nói của anh rất dịu dàng.
Cô không nghe rõ Mộc Duệ Thần nói gì, đê mê ngắm nhìn gương mặt và cơ thể anh.
Cô đã hao tâm, băng qua đại dương rốt cục cũng tới bên anh.
Nghe được sự thật anh đã đính hôn với người con gái khác, nhìn thấy cảnh anh âu yếm nói chuyện với Kiều An kỳ…
Ngải Ái, làm sao mày có thể chịu đựng được cơ chứ. Làm sao có thể chịu đựng nổi.
Ánh mắt cô ghen ghét, đứng trong góc chờ Mộc Duệ Thần giao việc.
Trong đầu cô tái hiện lại cảnh Mộc Duệ Thần làm tình với Mộc Lị Vi, lúc đó, anh liếc mắt nhìn cô một cái và không hề nhận ra cô.
Bây giờ, cô không chạy trốn, không lùi bước, cô tìm đến đây và cô đứng ở đây…
Mộc Duệ Thần vẫn không nhận ra cô.
*************************************
“Cô đi nghỉ đi”.
Ngải Ái nghe tiếng Mộc Duệ Thần, ngước mặt lên nhìn anh đưa Kiều An Kỳ vào trong phòng ngủ, cởi áo khoác, vẫy tay với cô. “Hãy đen quần áo lại đây”.
Anh cởi áo ngoài, thẳng nếp màu trắng, Ngải Ái biết, đó là lễ phục đính hôn của anh.
Cầm quần áo đưa cho anh, hốc mắt khô rát, thật sự rất đau lòng.
Ngước đầu lên cô nhìn thấy Mộc Duệ Thần thay áo trước cửa sổ, Ngải Ái cắn môi, cảm giác bờ môi đau nhói hóa ra đã cắn quá mạnh đến nỗi môi chảy máu, mặn chát.
“Cô chủ ngủ trong phòng, cô ấy ở đây một mình sẽ sợ hãi, cậu hãy ở trong phòng chú ý tới cô ấy cho đến khi tôi quay lại sau khi bữa tiệc kết thức, rõ chưa?”
Giọng nói Mộc Duệ Thần không chút cảm tình ra lệnh cho cô, và cũng không hề liếc nhìn cô dù chỉ là một cái, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Ngải Ái nhìn cánh cửa dần khép lại, nhìn bóng lưng Mộc Duệ Thần xa dần, nở nụ cười gượng gạo trên đôi môi đỏ tươi màu máu.
Ngoài tình yêu giả dối của Mộc Duệ Thần, giữa chúng ta còn lại gì chứ?”
********************
Người phụ nữ bên trong tầng hầm tối tăm lần mò tới của màn hình đang hiển thị trên hệ thống, ngón tay nhanh chóng nhấn vào điểm cố định, sau đó thở dài nhẹ nhõm, có mái tóc vàng, đôi mắt màu xanh biếc, mệt mỏi đóng cửa, sau đó mở ra, ánh mắt bạo dạn.
Không ăn được thì đạp đổ, nhường cho người khác ư, thế thì lúc xuống Địa ngục sẽ không thể yên tâm.
Ả từng tự nói với bản thân như thế nhưng vẫn không thể nỡ bỏ… Lại đánh bạc một lần, một lần cũng tốt…
Hít sâu, ả nghe có tiếng nước nhỏ giọt.
Nhìn tia hồng quang lóe trên màn hình, ả khẽ hừ lạnh một tiếng, ngón tay ấn vào phím, đã thăm dò thành công, không uổng công ả tốn nhiều công sức như vậy, sau đó ả đứng dậy định pha một tách cà phê để tỉnh táo.
Ả cần phải theo dõi tất cả các hoạt động của những loai vũ khí nguy hiểm này để đề phòng chuyện xấu nhất có thể xảy ra, bởi vì đây là con át chủ bài của ả.
Lúc này, đột ngột có ánh đèn flash lóe lên, ngón tay đang pha cà phê run rẩy, cả căn phòng chợt tối om.
Có người đến.
Khá nhanh nhẹn, động tác cực kỳ lưu loát.
Đôi mắt xanh của ả mở to, nơi này không thể bị người khác phát hiện dễ dàng như vậy. Nghĩ thế, ả rút súng từ trong người ra quát to. “Ai…!
Bốp!
Đèn lóe lên, cả căn phòng bật sáng.
Mộc Lị Vi nhìn mọi thứ trong phòng như cũ, ngay cả ánh sáng màu đỏ chớp nháy trên màn hình cũng hoạt động bình thường, không có gì thay đổi. Ả chợt thở hắt ra, chắc vừa nãy là ảo giác.
Ả cúi xuống tiếp tục pha cà phê.
Lúc ả nhìn xuống bàn, mắt liền mở lớn, cốc cà phê rơi xuống đất, ả buột miệng chửi “shit”.
Hai thứ quan trọng nhất trên bàn đã biến mất.
Đột nhập trong vòng mười giây và đánh cắp chúng mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
– Là ai! Rốt cục đó là ai.
**********************
Có một bóng người băng qua cây cối nhanh như gió rồi đứng trong góc tối, người đàn ông cao gầy dựa vào thân cây, huýt sáo.
Anh nhìn hai thứ đồ trong tay, hừ lạnh một tiếng, tặc lưỡi. “Mộc Lị Vi, tôi không coi trọng cô rồi, xem ra cô cũng nặng tình quá nhỉ”.
Giọng nói ngả ngớn, rồi nghiêm túc cất hai thứ đó vào người, nhíu mày đăm chiêu… Xây dựng một tầng hầm trong này một mình cô nàng không thể làm được, vậy thì ai đây?
Bắc Minh Hàn? Không, anh ta vừa mới đến đây căn bản không có khả năng, theo như phán đoán của anh, Bắc Hàn còn sống đã là khá lắm rồi… Lần này, công của cô ta khá lớn.
Nghĩ thế… Anh bật cười, thoắt một cái, biến mất trong bóng đêm.
**************************
Sau bữa tiệc, Mộc Thận trở về phòng, nhìn Vệ Thu Ninh ngồi trên ghế, phiền chán nói. “Giờ này cô còn ngồi đây làm gì. Xúy quẩy, cút đi”.
Vệ Thu Ninh từ từ ngẩng đầu lên, lẳng lặng đứng dậy, cung kính nói. “Vâng, thưa chủ tịch”.
“Đưa phu nhân vào phòng giam, từ giờ cho đến khi hôn lễ của cậu chủ không được thả ra”.
Mấy người đứng phía sau nhận lệnh liền đưa Vệ Thu Ninh ra ngoài, còng tay còng chân bà lại. Sau lễ đính hôn, bà khôi phục lại thân phận người hầu. [Vậy là nếu nếu Ngải Ái lấy Mộc Duệ Thần và sống ở đây chắc cũng zị quá... có khi lại bị ông già kia dê xồm nữa... Ghê quá nhỉ??? Ôi, thông cảm mình nhiều lời. Không xía vào không được].
Mộc Thận quay người nhìn thấy vẫn có một người đứng phía sau, người đó cao lớn, nhìn ông mỉm cười.
“Chủ tịch”
Hắn gọi, rồi đóng cửa, đi tới trước Mộc thận.
“Anh là ai?”. Mộc Thận nhướng mày, vẻ mặt không nổi giận. “Một mình đột nhập vào Mộc gia, to gan đấy”.
Bắc Minh Hàn cười đưa tay lột mặt nạ mỏng manh trên mặt, môi vẫn nở nụ cười. “Khiến ngài giận rồi, do gặp mặt ngài khó quá nên tôi buộc phải hành động, xin thứ lỗi”.
Mộc Thân hơi rùng mình, lạnh lùng nói. “Người của Bắc Minh gia đến đây làm gì?”
“Ngài quả là tinh mắt”. Bắc Minh Hàn cười. “Xem ra ngài vẫn còn nhớ đôi mắt này. Nếu ngài đã nhớ ra rồi, tôi cũng không vòng vo đi thẳng vào vấn đề”.
Mộc Thận hừ một tiếng. “Mười mấy năm trước Bắc Minh gia các người ra sức nịnh nọt ta sao ta có thể quên được, bọn người vô dụng các người đều có đôi mắt màu xanh”.
Chủ tich của Mộc gia vốn là người tự cao tự đại và vô cùng tàn ác, điều này ai cũng biết.
Bắc Minh Hàn không tức giận, thong thả bước tới ghế nệm ngồi xuống, hai tay khoanh lai, tư thế vô cùng tao nhã.
“Mười mấy năm trước, người của Bắc Minh gia chết trong phòng thí nghiệm của Mộc gia, ngài vẫn còn nhớ chứ?”
“Dĩ nhiên, đó là em gái tôi, Bắc Minh Tuyết”. Mặt Bắc Minh Hàn lộ vẻ thương tiếc.
Mộc Thận cười nhạo. “Nếu ta nhớ không nhầm, nhà Bắc Minh gia tự động dâng để làm vật thí nghiệm, hiện tại còn giả mù sa mưa làm gì?”
Bắc Minh Hàn nghe vậy, mặt sững lại.
Đúng vậy, để cải thiện con người Bắc Minh gia trời sinh yếu ớt, không có năng lực chiến đấu, hắn muốn thay đổi, cho nên đã chủ động đề nghị liên kết với Mộc gia, nghiên cứu về lực lượng và khả năng chống cự của họ nếu có thể kết hợp với thuật thôi miên sẽ vực dậy được gia tộc Bắc Minh, đó là một tin vui.
Cho nên, bé Tuyết mới đồng ý đi.
Cho dù hắn đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, bé Tuyết đều không từ chối.
“Anh, em đồng ý”
Đây là câu cuối cùng bé Tuyết nói với hắn.
“Nhóc con Bắc Minh, Mộc gia ta là nơi không dễ đột nhập”.
Mộc Thận lên tiếng nhắc nhở làm Bắc Minh Hàn bừng tỉnh, anh không nhớ lại hồi ức nữa, ngẩng đầu lên cười tủm tỉm”
“Em gái vô dụng, cuối cùng đã khiến thí nghiệm thất bại. Tôi muốn đến đây để giải thích nhân tiện muốn cùng ngài trao đổi, để thiết lập mối quan hệ giữa chúng ta”.
Dứt lời, Bắc Minh Hàn nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Mộc Thận.
“Khỏi! Một gia ta không cần phải liên kết với một gia tộc kém cỏi như Bắc Minh”.
“Mộc chủ nhà, trước tiên hãy nghe đây rồi quyết đinh”. Bắc Minh Hàn đứng dậy lấy từ trong người ra một chiếc thẻ nhớ đặt trên bàn, bình tĩnh nói. “Ngài không ngại xem qua rồi quyết định chứ”.
“Đây là cái gì?”
“Mộc gia hôm nay cưới cô chủ Kiều An Kỳ, ngài không cảm thấy… Cô bé đáng ra nên gọi ngày một tiếng ông nội…”
Mặt Mộc thận biến sắc, kinh ngạc. “Thu Ninh to gan, dám giấu diếm ta”.
“Năm đó phu nhân từng bị con trai của ngài đưa đến sống một năm tại New York, đã sinh Kiều An Kỳ vào lúc này, sau khi ngài tự tay đánh chết con trai mình thì mang con dâu về nhưng người con dâu đó vẫn luôn nghe theo ngài, bởi vì chỉ để che dấu tất cả… Thế nên vào lễ đính hôn hôm nay, đến một chữ cũng không hề nói ra… Tôi nghĩ… Điều bà ta muốn thấy là sự hối hận của một người…”
“Người đâu, đem phu nhân lại đây, ta muốn tự mình thẩm vấn”.
Lạnh giọng ra lệnh, Mộc Thận tức giận đứng dậy, ánh mắt tàn độc, con đàn bà này vì muốn trả thù Mộc gia mà che giấu nhiều năm, hắn sẽ khiến bà ta phải hối hận, làm cho bà ta phải xin hắn tha thứ, phục tùng, và trở thành một nô lệ.
“Chủ tịch…”
Bên ngoài có tiếng người nhốn nháo, có mấy người xông vào, cúi đầu lo sợ:
“Trên đường áp giả phu nhân về phòng giam đã bị người đưa đi, giờ đang tiến hành điều tra, ở khắp mọi nơi đều không thấy tung tích của phu nhân”.
Mộc Thân bóp cây gậy trong tay, nghe rắc một tiếng lớn, cây gậy gỗ bị bóp nát, vỡ vụn…
“Là Duệ Thần”
Chấp nhận nghi thức đính hông, lợi dụng sự cảnh giác lơ là của lão để cứu Vệ Thu Ninh, hơn nữa còn khiến tất cả mọi người không thể tìm được tung tích của con đàn bà đó, kẻ dám làm như vậy, chỉ có thể là con trai lão – Mộc Duệ Thần.
“Vô phhương”. Mộc Thận cười lạnh. “Thằng nhóc càng ngày càng giống ta nhưng vĩnh viễn không thể học đến cấp cao, vẫn chưa đủ khôn ngoan”.
Vệ Thu Ninh cơ bản không thể rời khỏi khu biệt thự này bởi vì tay chân bà ta có xích, chỉ cần khi bà ta ra khỏi đảo và có người phá xích! Thuốc nổ sẽ phát huy tác dụng, cả người tan xác không còn dấu vết”.
“Xin Ngài chớ nóng vội”. Bắc Minh Hàn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt tối đen của lão già tiếp tục nói. “Tôi muốn tiếp tục trao đổi với ngài, ngài thấy sao?”
“Không có sự trao đổi của ta, cậu cơ bản không thể rời khỏi đảo, cậu cũng không thể thôi miên được tôi”.
“Huyết mạch của Mộc gia không thể bị đứt đoạn”. Bắc Minh Hàn đứng đối diện với Mộc Thận. “Tôi có thí sinh tốt nhất muốn cung cấp cho Mộc gia, tôi cũng muốn tới phòng thí nghiệm của Mộc gia xem thành quả nghiên cứu về nhóm máu hiếm, cả Bắc Minh gia và Mộc gia đều cùng có lợi, ngài có thể từ từ mà suy nghĩ”.
“Thí sinh tốt nhất”. Mộc Thân híp mắt lại.
“Đúng vậy”. Bắc Hàn mỉm cười bình tĩnh. “Đưa tôi đến phòng nghiên cứu, tôi sẽ nói cho ngài biết thông tin về cô gái này”.
Mộc Thận suy nghĩ một lúc rồi nói vọng ra ngoài. “Sắp xếp máy bay, chuẩn bị đưa Bắc Minh thiếu gia ra đảo nghiên cứu”.
Đôi mắt màu xanh lam của Bắc Minh nheo lại, mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói thầm, bé Tuyết, anh thành công rồi.
Bắc Minh gia nhất định sẽ lớn mạnh hơn trước.
Khẽ cười sau đó bước ra nhìn máy bay đã được sắp xếp, hắn ngoái đầu lại nhìn về phía khu biệt thự.
Mục đích của tôi đã đạt được, tôi không muốn cố ý lợi dụng cô. Hiển nhiên, cô đối với tôi không quan trọng đến thế, còn rất nhiều chuyện tôi muốn làm.
Tiểu Ái, bảo trọng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dịu Dàng Yêu Em
Thiển Mạc Mặc
Dịu Dàng Yêu Em - Thiển Mạc Mặc
https://isach.info/story.php?story=diu_dang_yeu_em__thien_mac_mac