Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tuyệt Ái Nô Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 71: Lời Biện Giải
T
ích Uyển cung.
Dường như một lần nữa lại quay về một buổi sáng sớm ngày nọ.
Nửa canh giờ trước, quan viên bộ binh, Thái y chẩn đoán bệnh tình ngày đó, tính cả mấy chục thái giám cung nữ của Tích Uyển cung, hết thảy đều bị gọi đến đại điện. Đế vương vẻ mặt trang nghiêm, trầm tĩnh ngồi ở trên điện, nhìn người nam tử tà mị kia đạp ánh sáng mê muội đi tới, phảng phất như tiên nhân.
Mặc Uyên chậm rãi đi tới, chỉ cảm thấy tất cả ánh mắt đều hướng về phía hắn, giống như giăng lưới, chậm rãi bao phủ khuôn mặt tao nhã tuấn lãng của hắn.
Một chút nét cười tà mị thản nhiên nổi lên bên khóe miệng, ánh mắt Mặc Uyên mệt mỏi đảo qua mọi người, nhẹ giọng mở miệng: “Thì ra có nhiều người ở đây như vậy… Thật sự là khiến bổn vương thụ sủng nhược kinh* a…” (*nhận sủng mà kinh sợ)
Đưa mắt, hắn chú ý tới nữ tử ung dung bên cạnh đế vương kia, sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt bị phấn son che đậy, trong nháy mắt khi chạm vào ánh mắt hắn, trong đôi mắt lộ ra ý vị điềm đạm đáng yêu.
Đôi mắt càng thêm thâm sâu tối tăm, Mặc Uyên chăm chú nhìn sâu vào nữ tử kia, dáng vẻ tươi cười trong sạch mà xa cách: “Uyển phi nương nương sắc mặt không tệ, bổn vương còn lo lắng nương nương bởi vì sẩy thai mà u buồn không dậy nổi, nghĩ đến… thật sự là lo lắng thừa rồi…”
Người Uyển phi chấn động, khăn lụa trong tay suýt nữa rơi xuống đất, sắc mặt nháy mắt lại trắng bệch.
Đôi mắt Mặc Húc chậm rãi nhíu chặt, nghe được trong lời nói hắn có ý không thiện.
“Được rồi, “Lạnh lùng ngắt lời hắn, Mặc Húc trầm giọng nói, “Không phải nói đã tra ra được kết quả rồi sao? Trẫm hy vọng… Tam đệ không chỉ là nói chơi mà thôi.”
Vẻ cười cợt dần dần biến mất, Mặc Uyên chăm chú nhìn vị đế vương tôn quý kia, như muốn làm y thất vọng, thản nhiên hỏi: “Người đâu?”
Mặc Húc nhíu mày thật sâu.
Y biết hắn nói là ai.
Chính là, giờ khắc này, y đã nhìn thấu khí phách trong đôi mắt hắn, đó là vẻ mà y chưa bao giờ từng thấy.
“Mang nàng lên.” Mặc Húc trầm giọng ra lệnh.
Chỉ trong chốc lát, nàng đã bị dẫn lên.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, đôi mắt Mặc Uyên càng trở nên thâm sau, thản nhiên quay người lại.
Trên đại điện, những tia sáng gay gắt chiếu tới, khiến trong đầu Lạc Cơ Nhi bỗng chốc choáng váng, nàng ưm nhẹ tiếng, muốn vươn bàn tay nhỏ bé ngăn trở một ít ánh sáng trước mắt, sau lưng lại bị người đẩy, cơ thể suy nhược ngã mạnh về phía trước, tiếp theo đó, một thân hình tuấn lãng đã nhanh chóng lắc mình đi qua, vững vàng tiếp được thân thể nhỏ bé đang lung túng ngã xuống kia!
Cổ tay bị một bàn tay nóng rực nắm giữ, hương vị quen thuộc mà ấm áp, trong nháy mắt đã vây quanh nàng.
Cảm giác lạnh như băng, mềm mại như không xương mà làm lòng người yêu mến.
Mới mấy ngày không gặp, cổ tay nàng dường như đã trở nên càng mảnh mai hơn, trong lòng Mặc Uyên đau xót, bàn tay hơi dùng sức, kéo toàn bộ người nàng tiến vào trong lòng, ôm chặt lấy.
Cả người bị hơi thở quen thuộc vây quanh, Lạc Cơ Nhi vừa mới phục hồi lại tinh thần từ trong hoảng hốt bởi điên phụ trong phòng giam kia đau đớn khôn cùng la lên, hàng mi nàng run rẩy, đôi mắt chậm rãi nâng lên, nhìn nam tử lo lắng trước mắt, đôi mắt hắn thâm sâu như một dòng suối tĩnh lặng, sâu không thấy đáy. Một cơn ủy khuất dày đặc dâng lên, ngay sau đó là mỏi mệt cực độ, nàng muốn khóc, nhưng yết hầu lại như bị cái gì chặn lại, thân thể run lên nhè nhẹ, không phát ra tiếng.
Trong lòng nổi lên đau đớn thương tiếc, Mặc Uyên kéo tay nhẹ nhàng ấn đầu nàng vào trong lòng mình, đôi môi mỏng áp lên sườn mặt nàng, giọng nói khàn khàn nhưng rõ ràng: “Ngoan, không có việc gì, mệt mỏi thì nên dựa vào ta…”
Ôn nhu không kiêng nể gì như thế, thật sâu trong mắt vị đế vương trên điện kia là đau đớn.
“Người đã dẫn tới, ngươi còn để Trẫm chờ bao lâu nữa?” Mặc Húc lạnh lùng mở miệng, áp chế lửa giận cuồn cuộn trong lòng.
Như mãnh thú ngủ say vừa mở mắt, ánh mắt Mặc Uyên trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua tất thảy những cặp mắt nhìn chăm chú trên đại điện, bên môi tràn ra một chút ý cười, “Hoàng huynh, phạm nhân hiện giờ đang ở trên điện này, thần đệ lại cố tình vạch ra, chỉ là sợ… sợ hoàng huynh không chấp nhận được.”
Hàng mày tuấn lãng nhíu chặt thật sâu, giọng nói Mặc Húc càng thêm trầm thấp: “Nếu ngươi lại thừa nước đục thả câu, Trẫm có thể lựa chọn không nghe, hiểu không?”
Nhướng nhướng mày, Mặc Uyên ôm thân hình trong lòng càng chặt hơn, như muốn đem nhiệt độ thân thể mình xuyên thấu qua quần áo truyền cho nàng, chỉ cần nàng có thể ngừng run rẩy.
“Uyển phi Nương Nương, là ngươi đến nói ọi người tội phạm là ai, hay là muốn Bản vương nói?” Đôi mắt Mặc Uyên lãnh đạm nhìn về phía vị cung phi tôn quý trên điện kia, ánh mắt phức tạp mà thâm trầm, “Nếu Nương Nương đã biết rõ ràng, không nên để Bản vương thất lễ mới hối hận, Mặc Uyên ta thật sự rất nhỏ mọn, sợ không đảm đương nổi oán khí sâu đậm như vậy của Nương Nương đâu…”
Uyển phi vẫn thủy chung trầm mặc, thân thể chấn động!
Nàng nâng hàng mi run run lên, chống lại biểu tình phức tạp chăm chú của hắn.
Từ lúc vừa mới nhìn thấy hắn ôm nữ tử kia thì nàng cảm thấy đau lòng, đến bây giờ trong lòng dâng lên cơn sóng dữ dội, sống lưng nàng đã sớm phát lạnh từ lâu, như ngồi trên đống lửa.
“Nếu Bản cung biết, cũng không cần để Hoàng Thượng cùng Uyên Vương điện hạ khổ tâm lớn như vậy,” Khăn lụa trong tay nhanh chóng ướt đẫm, bộ dạng Uyển phi yếu ớt, chỉ có thể dựa vào tay ghế để kiềm chế thân thể đang run rẩy, “Hôm nay vừa mới hành lễ cúng bái xong cho đứa bé kia, Bản cung sợ nhìn thấy máu tanh, vốn không muốn tới đây, chỉ là… chỉ là Hoàng Thượng không nên vì Uyển nhi đòi lại một cái công đạo, Bản cung cũng ổn rồi…”
Một bàn tay đưa đến, đặt trên tay Uyển phi.
“Uyển nhi… nếu không thoải mái, đi nghỉ ngơi trước đi, nơi này có Trẫm xử lý là được rồi.” Vị đế vương kia dịu dàng thiện ý, nói nhẹ nhàng.
Trong nháy mắt, gương mặt khôi phục lại một chút huyết sắc, Uyển phi thưa dạ từ chối, nói bản thân khá ổn, nhưng ánh mắt bắt đầu thảng thốt bất định… Nàng không dám nhìn nam tử tà mị trên điện kia, người nam tử khiến chính mình sa vào điên đảo, nhưng hiện giờ lại giống như một chiếc gai bén nhọn, đâm vào trong lòng nàng, đau đến tận tâm can! Hơn nữa, nàng sợ nghe thấy đáp án trong miệng hắn, lời nói thản nhiên châm chọc kia khiến nàng kinh hãi, hơn nữa nhìn đến nữ tử kia vẫn đứng trên điện bình yên vô sự như trước, nàng chỉ biết, phần thắng của mình lại mất đi một chút, hết thảy mọi thứ, đã phá vỡ tất cả kế hoạch của nàng.
“Vậy Bản vương sẽ nói…” Trong ánh mắt vô tội mang theo một chút nghiêm túc, Mặc Uyên không nhanh không chậm nói, dời ánh mắt từ trên người Uyển phi đi, “Kia là chén trà vật chứng duy nhất mà Thái y đã nói, nhưng phương diện này vẫn hư thực không rõ nên ta tạm thời không nói đến, chỉ là… cái gọi là dược chảy thai, trên thực tế chẳng qua là trong trà đã bỏ thêm Tàng hoa hồng không cần thiết mà thôi…”
Hắn không bao giờ muốn nhìn nữ tử kia một lần nữa, sợ nhìn rồi, sẽ làm trong lòng trở nên thật hoang liêu.
Uyển nhi, thì ra đây là con người thật của ngươi mà ta đã từng yêu.
Xin ngươi nhớ kỹ, là ngươi bức ta buông tha ngươi… Là ngươi từng chút từng chút một, làm tình yêu của ta tiêu biến đi, những thứ đã từng có, cũng cứ như vậy mà tan thành mây khói rồi.
Ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, Mặc Uyên gục đầu xuống, thản nhiên hỏi một câu: “Nô nhi… Nói cho ta biết, cái gì là Tàng hoa hồng?”
Cái gì là Tàng hoa hồng.
Ý thức vẫn thanh tỉnh như cũ, chỉ là cả người không còn chút sức lực nào, Lạc Cơ Nhi cúi người trong lòng hắn, nâng đôi mắt mờ sương lên… Cái gì là Tàng hoa hồng?
“Ta… Ta không biết…” Nàng chưa bao giờ nghe nói qua loại dược này ở Đằng An, cho dù là ở trong dược phổ (*sách ghi chép về các loại thuốc, dược) của ngự y cung đình, cho tới bây giờ nàng đều không nhìn thấy vị thuốc này. Tất thảy ánh mắt trong điện dường như đều tập trung vào trên người nữ tử yếu đuối kia, Lạc Cơ Nhi hơi khẩn trương, sắc mặt có chút tái nhợt: “Ta chưa từng nghe nói qua… Có lẽ là tên khác, nhưng, ở Đằng An chưa từng có loại dược này…” Nàng hơi sợ sệt ngẩng đầu lên, nhìn nam tử ôn nhu như nước kia, “Đó là cái gì? Ta nghe không hiểu…”
“Nghe không hiểu thì thôi,” Bàn tay to lớn chạm vào mái tóc nàng, Mặc Uyên lại in một nụ hôn trên trán nàng, thâm tình mà ấm áp, “Ngươi không nên suy nghĩ về cái đó.”
Ánh mắt mị hoặc dời đi, khi liếc xuống đến đại điện thì khẽ cười châm chọc, Mặc Uyên lẩm bẩm một cách nghiền ngẫm mà rõ ràng: “Vu oan cũng phải phù hợp ăn khớp a… Các vị thái y, vấn đề đơn giản như thế mà đều không thể nghĩ ra, các ngươi cũng thật sự làm rất tốt danh phận Thái y.”
Một đám Thái y sợ tới mức mặt như màu đất, nhanh chóng tới tấp quỳ xuống!!
“Hoàng Thượng minh xét!” Thái y đưa ra kết luận cuối cùng lúc đầu bò lên trước, vạn phần sợ hãi mà biện giải, “Chúng thần một lòng trung thành đối với Hoàng Thượng và Nương Nương! Ngày đó… Ngày đó chúng thần chính là bẩm báo theo sự thực, về phần chỉ ra và xác nhận hung thủ, cũng không phải thần nghe lời ai, lại càng không phải là vi thần suy đoán a!! Uyên Vương điện hạ, thần… thần là vô tội a!!”
“Đúng vậy, các ngươi thật là không có chỉ ra và xác nhận…” Mặc Uyên nhìn xuống tên Thái y đang quỳ run run không chịu nổi như súc sinh kia, nét cười bên môi tuấn nhã như gió, “Các ngươi chỉ là đem kiến thức dễ hiểu như vậy che giấu hết đi mà thôi, có tội gì đâu…”
“Ngươi…”
Trên long ỷ, bàn tay trong tay áo bào đã nắm chặt!
“Đủ rồi!” Mặc Húc tức giận ngắt lời biện giải của Thái y!
Trong đôi mắt thâm sâu tràn ngập tức giận, Mặc Húc ngồi dậy, chậm rãi đi thong thả vài bước, giọng nói trầm thấp càng thêm âm trầm trong đại điện trang nghiêm: “Tam đệ, nói tiếp đi.”
“Uyên Vương điện hạ…” Uyển phi ở bên cạnh rốt cục mở miệng, sắc mặt nàng tái nhợt lại thêm vài phần thê ai, cặp mắt đẹp nhợt nhạt liếc nhìn nam tử tuấn nhan tà mị kia, “Chỉ là lời người ta nói, bằng mấy câu của nàng ta mà đã phán định Thái y có tội, cũng là quá qua loa đi? Vạn nhất nàng ta nói dối, tội danh kia có thể không chỉ là giết người, nghiêm trọng hơn… là khi quân.”
Bốn mắt chạm nhau, nồng đậm mùi vị phức tạp, người bên cạnh, nghe hiểu được, nhưng không nhìn ra được điều chính xác!
“Nương Nương nói rất đúng, ” Ánh mắt Mặc Uyên vẫn chưa thu hồi, chính là nét cười bên môi chứa vài phần thê lương, giọng điệu kiên định mà thanh u, “Lời người ta nói, không thể tin tưởng hoàn toàn được, cũng không thể không tin, nhưng lại chỉ bởi vì một lời nói của tiểu cung nữ trong cung của Nương Nương mà khiến cho người của Uyên Vương phủ ta ở trong địa lao chịu cực khổ!!” Giọng nói trầm ổn bỗng nhiên cất cao, Mặc Uyên áp chế phẫn nộ trong lòng, vẫn khẽ cười như trước, “Nương Nương, người nói cho ta biết, món nợ này, ta nên tìm ai để tính đây?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tuyệt Ái Nô Phi
Cận Niên
Tuyệt Ái Nô Phi - Cận Niên
https://isach.info/story.php?story=tuyet_ai_no_phi__can_nien