Chương 4
ax ra khỏi ngọn sóng, đi ngược bãi biển về phía chiếc lều. Cát nóng dưới bàn chân trần và mặt trời Florida làm long lanh những giọt nước đọng trên người. Anh nhìn bãi biển, rồi nhìn khu nhà mùa đông đồ sộ, trắng toát của nhà Hadley.
Chẳng hề có động tĩnh gì vào buổi sớm mai này. Chín giờ. Anh thở dài với một niềm vui bí ẩn. Còn hai giờ tĩnh mạc nữa. Chẳng ai trong nhà Hadley ra ngoài trước mười một giờ. Anh vào lều lấy khăn tắm, hơi dừng ở cửa để mắt quen với ánh sáng mờ ảo, rồi thấy cô nằm trên sofa. Thoạt tiên chỉ thấy mớ tóc vàng nhạt, rồi cô chợt ngồi dậy, và anh thấy cô trần truồng.
"Em cứ tưởng anh không ra khỏi nước nữa, Dax".
Anh lôi chiếc khăn tắm trên giá, ném cho cô. "Sue Ann, em là một con ngốc!"
Cô không buồn đỡ chiếc khăn. "Mọi người còn ngủ mà".
Anh lấy chiếc khăn khác, ra ngoài trải nó trên cát rồi rơi mình xuống, lăn một vòng, nằm sấp, gối mặt trên hai cánh tay. Một lát sau, anh cảm nhận cát chuyển động bên mình, bèn quay đầu, mở mắt.
Cô đã mặc bộ đồ bơi trắng, chỉ có chút xíu ý đồ che đậy cơ thể rực lửa. "Anh sao thế?" giọng cô chọc tức. "Đừng kể cho em cái chuyện cứt thiu về con Caroline nữa. Em còn biết nhiều hơn. Cả New York đang bàn tán về anh và Mady Schneider đấy".
Anh không đáp, giật cổ chân cô, làm cô đổ nhào xuống cát.
"Gì thế?" cô bẳn gắt. Rồi cô thấy hai hàm răng trắng ởn trên khuôn mặt sẫm màu của anh. "Ôi Dax!"
Anh lăn đi, vẫn cười "Đừng để lộ gì cả, cứ nhìn lên nhà mà xem. Cái cửa sổ lớn gần chái nhà, lầu hai ấy".
Cô hờ hững liếc tới. ánh sáng loé lên sau cửa sổ. "Đấy là phòng James Hadley. Hắn đang nhìn chúng mình".
Dax cười. "Với chiếc ống nhòm". Anh nằm ngửa ra, nhìn bầu trời. "Thấy chưa, đâu phải chỉ có chúng ta đã thức dậy".
"Con dê già!" cô khúc khích. "Đấy là cách để hắn có được hưng phấn".
"Hắn còn có được hơn thế nữa. Hắn chỉ thích biết điều gì đang xảy ra".
"Hẳn nào mấy thẳng con đều nứng tình cả. Do thừa hưởng của lão già".
Dax đứng lên. "Nóng quá rồi. Anh xuống nước đây".
Anh ra khỏi một con sóng nhẹ đúng lúc để thấy bóng Sue Ann đang bay trên không tới, đổ sầm vào, khiến anh té ngửa ra. Anh nhoi lên, nhổ phì phì, nhưng cô đã bơi đi với những sải dài đầy kỹ thuật, rồi lặn xuống, rồi anh thấy cô tóm chiếc quần short của mình, rồi một tay cô đã đưa vào trong, tóm chặt anh.
Cô nhô lên mặt nước, trước mặt anh. "Đầu hàng chưa?"
Dax cảm nhận sức nóng dồn xuống háng. Anh liếc qua vai cô. Hadley vẫn dõi nhìn. Cha già mắc dịch, anh nghĩ, người ta chưa sáng tạo ra ống dòm có thể nhìn xuyên nước cơ mà. Anh quay lại Sue Ann. "Dân Corteguay không bao giờ đầu hàng cả!"
Rồi anh đưa cả hai tay xuống nước, phía sau cô, thấy đường viền dưới đũng chiếc áo bơi bằng lụa, anh xẻ dọc đũng lụa mềm, rồi quay ngược hai ngón tay vào trong.
"Buông ra" cô vặn vẹo. "Lão già đang nhìn kia kìa".
""Cứ việc. Lão không thể thấy cái gì ở dưới nước được".
Chợt cô mềm như bún trên ngực anh. "Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi!" Cô trèo lên anh, như điên dại. "Cho vào em đi", cô hoang dã la lên "Đưa vào trong ấy đi!"
Anh trụ hai chân, xông thẳng vào trong cô, cảm nhận sức nóng của chỗ đó ngăn làn nước lạnh lại. "Đưa hai tay em thẳng ra và đừng có áp ngực vào anh", anh nói như dạy cô. "Như thế, trông chúng mình thậm chí như không chạm vào nhau".
Cô ngửa người ra mặt nước, hai tay giang rộng, hai chân quấn chặt lấy mông anh, như thể đang bơi ngửa. "Ôi, Chúa ơi!". Cô rên rỉ, trong cơn bùng nổ. Bỗng cặp mắt xanh của cô áp ngay mặt anh. "Em không giữ được nữa. Dax! Em không thể!"
"Em giữ được" anh quát, mười ngón tay xiết không thương tiếc vào mông cô, dúi mạnh đầu cô xuống nước. Cô nhoi lên, vừa nhổ phì phì vừa ho, rồi mềm nhũn đi khi đạt tới đỉnh điểm.
Một lát sau, cô nhìn anh, cười. "Em thích thế" cô hổn hển, "lâu quá rồi". Cô liếc qua vai anh lên ngôi nhà. "Tốt hơn là anh buông em ra, lão vẫn dòm".
Hadley không phải là người duy nhất dõi nhìn. Caroline rời cửa sổ khi họ bước lên bờ. Có điều gì đó đã xảy ra giữa họ. Cô chắc thế, dù cô không biết là điều gì và như thế nào. Cô biết quá rõ Sue Ann để có thể đọc được ngay từ dáng đi của cô ta.
Cô trở lại với ánh sáng mờ tỏ trong phòng rồi lên giường. Dù trời nóng, cô run rẩy kéo chăn lên. Điều gì xảy ra với mình thế này, cô nghĩ. Mình thậm chí chẳng ghen tuông gì cả.
Có tiếng mở cửa. Cô nhắm mắt, vờ ngủ. Khi nghe tiếng chân Dax đến bên giường, cô mở mắt như thể vừa tỉnh dậy.
Anh nhìn xuống cô. "Chào em".
Cô gắng gượng một nụ cười ngái ngủ. "Mấy giờ rồi?"
"Hơn mười giờ". Anh nhìn kỹ cô. "Em không sao chứ?"
"Không sao, chỉ hơi mệt" Cô ngồi lên. "Bên ngoài thế nào?"
"Đẹp lắm. Anh ở dưới nước, ấm lắm". Anh bước tới tủ quần áo, trút đồ tắm ra. "À", anh nói thêm, như lơ đễnh. "Sue Ann cũng ở ngoài bãi biển".
Cô nhìn vệt trắng quanh mông anh. Anh tháo đồng hồ ra, đến bên giường. "Chúng mình đi Hollywood em nhé. Anh có giấy mời của Speidel. Ông ấy muốn anh chơi polo".
Mùi đàn ông nồng nặc phả ra từ anh. Một điều gì đó đã xảy ra với Sue Ann, giờ thì cô chắc rồi. "Giselle có đến không?"
Anh nhún vai. "Chắc thế. Cô ấy bắt đầu một bộ phim mà".
Joe Speidel là trùm của một trong những studio lớn nhất Hollywood. Ông cũng là nhà sản xuất và, theo anh đóan, thì còn là cầu thủ polo lớn. Ông đã tổ chức một đội, thoả mãn được sự phù phiếm của mình, và Dax là cầu thủ có giá của ông, thậm chí còn quan trọng hơn cả các Oscars ông xếp trên bệ lò sưởi.
Có thoáng phiền muộn trong giọng cô. "Mặc cái gì vào. Anh biết em không thể chịu nổi khi anh cứ trần truồng trước em mà".
"Anh đi tắm đây" anh bước tới phòng tắm, rồi quay lại. "Em bảo gì nhỉ?" Anh nhã nhặn hỏi. "Chúng mình có đi không?"
"Có thực sự khác gì không?" rồi khi anh không trả lời, cô nói "À, được thôi. Em nghĩ là chúng ta sẽ đi".
Cửa phòng tắm khép lại và cô ra khỏi giường, đến bên cửa sổ. Sue Ann đang nằm trên bãi biển, giang chân giang tay như con mèo tắm nắng. Cô quay vào, ném mình lên giường. Một con thú, cô nghĩ thế, đấy là tất cả những gì thuộc về anh. Anh có thể cặp với bất cứ cái gì.
Một con thú đáng nguyền rủa.
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu