Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhất Thế Khuynh Tình
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 71: Náo Loạn (Thượng)
B
óng đêm thấp thoáng, một chiếc xe ngựa ở trên đường phố đi nhanh như tên bắn.
Vừa tới giờ tý, Ung Kinh trên đường còn có chút người đi lại, nhưng đánh xe muộn như thế thì đúng là hiếm thấy, vó ngựa đát đát ở trên đường phố yên tĩnh lộ ra vẻ phá lệ lớn tiếng, dẫn tới người đi đường rối rít ghé mắt.
Ngồi trong xe ngựa không ai khác, chính là Hoàn Ân.
Hai canh giờ lúc trước, y còn đang cùng Mục Thiếu Y giằng co. Y để cho Mục Thiếu Y cùng Mộ Dung Hằng thương lượng biện pháp, cuối cùng lại nghĩ ra phương pháp treo đầu dê bán thịt chó như thế! Y là có thể chạy trốn, nhưng Mục Thiếu Y đâu? Mộ Dung Hằng ồ đồ, hoàn toàn không để ý Mục Thiếu Y sống chết, chỉ cần có thể đem y ra ngoài liền xong chuyện?
Mục Thiếu Y nói xong Hoàn Ân liền trầm mặt xuống, vô luận như thế nào cũng bất đồng toan tính. Mục Thiếu Y nói hắn tự có sách lược vẹn toàn, Hoàn Ân căn bản không tin. Sách lược vẹn toàn? Y không thấy Mục Thiếu Y có thể thoát được trách nhiệm? Trừ phi hắn là từ cửa sổ bay đi! Hai người tranh chấp không xong, không thể thuyết phục lẫn nhau, bỗng nhiên Mục Thiếu Y từ trong tay áo móc ra tiểu đao, để ở cổ, từng câu từng chữ nói: “Điện hạ nếu không đi, Thiếu Y liền chết.”
Hoàn Ân bị bức đến không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đeo lên diện cụ, ôm cầm đi ra ngoài. Mục Thiếu Y trăm phương ngàn kế như thế, lấy mạng đổi mạng, y nếu là trốn không thoát không khỏi quá cô phụ một phen tâm ý của Mục Thiếu Y. Thật ra thì trong lòng y đều rõ ràng, trừ lần đó ra, chỉ sợ cũng thật không có biện pháp gì khác có thể giúp y đào thoát.
Còn ôm thái độ phá phủ trầm thuyền, Hoàn Ân ở trước mặt Dung Thành cùng Mộ Dung Hằng tấu một khúc 《 thập diện mai phục 》. Khúc này chọn thật là chuẩn xác, kế tiếp y phải đối mặt đường chạy trốn, chẳng lẽ không đúng thập diện mai phục? May mắn là ở sau rèm tấu, nếu là ở trước rèm, y cũng không thể bảo đảm mình có thể phát run hay không.
Trở lại thiên điện, lập tức có người kéo y ra khỏi Cam Tuyền cung, một đường bước nhanh đi tới cửa cung, lộ ra lệnh bài xuất nhập. Thị vệ thủ môn kiểm tra qua lệnh bài, vừa chút lấy ánh nến tinh tế nhìn mặt mỗi người một lần, mới thả bọn họ đi ra ngoài.
Bước ra cửa cung, tâm cuồng loạn của Hoàn Ân mới dừng lại. Ban đêm ngoài cung không khí có chút u lãnh, nhưng đối với với y mà nói, đã không có đồ gì so sánh tốt đẹp —— y cuối cùng cũng rời đi lồng giam vây khốn y! Y lo lắng cho Mục Thiếu Y vẫn ở lại nội cung, nhưng y cũng giống như trước hướng tới tân sinh.
Hoàn Ân lôi kéo một chiếc xe ngựa, những người khác liền mọi nơi tản đi. Trong xe ngựa chỉ ngồi một người, thân lấy áo đen, thắt lưng phối mảnh kiếm, gương mặt ẩn ở trong bóng tối, không nhìn thấy bộ dạng, cũng nhìn không thấy vẻ mặt. Gặp lên xe ngựa, đưa tay nhẹ nhàng lôi kéo, Hoàn Ân chạm tay vào nơi lạnh như băng không có mồ hôi, nhiệt độ thấp đủ cho không giống thường nhân.
Người nọ thản nhiên nói: “Tại hạ là một trong ngự tiền thị vệ của thái tử điện hạ, chịu trách nhiệm hộ tống vương tử điện hạ an toàn trở về nước.” Thanh âm bình thản không có sóng, nghe không ra buồn vui.
“Cám ơn...... Gọi ta Hoàn Ân là được. Thiếu hiệp...... gọi như thế nào?”
“Trầm Thất.”
“......”
“Điện hạ cũng không có thời gian, nếu chuyến đi này gặp gỡ bất kỳ đánh nhau gì, điện hạ cần phải nghe lời của tại hạ. Tại hạ để điện hạ trốn đi, điện hạ cần phải đi trốn, vô luận nghe được tiếng vang gì, cũng đừng đi ra ngoài, ta tự sẽ tìm được điện hạ.”
“Cái này ta biết, sẽ không cho ngươi thêm phiền toái.”
“Kế này của chủ nhân không ngăn cản được bao lâu, bệ hạ một khi hồi cung sẽ phát hiện, khoảng chừng là một hai canh giờ. Một khi phát hiện, thì sẽ lập tức hạ lệnh đóng cửa thành, nghiêm tra người xuất nhập. Vì vậy, lúc ban đầu mấy ngày qua lên đường cực khổ, hi vọng điện hạ có thể nhẫn chịu.”
“Được.....” Dù sao y cũng không phải là cành vàng lá ngọc gì, chịu chút đau khổ không tính là cái gì. Chẳng qua là y vẫn lo lắng......”Ngươi...... Ngươi có thể đi cứu Mục Thiếu Y không?”
Mắt người nọ vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ cuối cùng cũng dời đến trên mặt Hoàn Ân: “Điện hạ, ngươi biết, đây là không thể nào.”
Trong lòng Hoàn Ân một ít ngọn lửa yếu ớt cuối cùng cũng dập tắt.
“Điện hạ không cần phải lo lắng chuyện này.” Người nọ ánh mắt vừa dời đi, “Mục công tử tự có người ở phía sau lưng chu toàn, nhiều lắm là bị chút nỗi khổ da thịt, sẽ không có lo lắng tính mạng.”
Hoàn Ân thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm: “Có ai ở sau lưng chu toàn?”
Người nọ cũng không nhiều lời nữa, chẳng qua là nhắm mắt dưỡng thần.
Hoàn Ân nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra Mục Thiếu Y có bằng hữu Thông Thiên gì, có thể thông đến bên cạnh Dung Thành. Thôi thôi, người này nói chuyện mặc dù không nhiều lắm, nhưng mỗi câu cảm giác đều rất thật, coi như là một an ủi đi......
Đang lúc ấy thì, xe ngựa chạy nhanh đến cửa thành. Cửa thành Ung Kinh giờ Dậu đóng cửa, hiện tại đã sớm qua giờ Dậu. Người nọ nhảy xuống xe ngựa, Hoàn Ân theo hắn đến góc tường, chỉ thấy hắn quăng một cái móc long trảo, móc lên thành tường, kéo lấy sợi dây đặng đặng mấy bước đi tới, nhẹ nhàng vừa lộn biến mất bóng dáng, sau một lúc lâu mới vừa xuất hiện ở bên tường thành, rung lên sợi dây ý bảo Hoàn Ân đi lên.
Hoàn Ân thân thể không tốt, đối với chuyện leo tường leo cây tự nhiên có chút sợ, nhưng ở nơi này trước mặt người khác, y cũng không có lập trường làm nũng yếu thế gì. Người ta tới hỗ trợ đã là rất may, y cũng tận lượng không nên kéo chân người ta lại. Hoàn Ân cắn răng, bắt sợi dây. Đang suy nghĩ làm thế nào để leo lên, trên sợi dây liền truyền đến lực đạo, trực tiếp túm lấy y lên thành tường.
Hoàn Ân đi lên vừa nhìn, thủ vệ ba chân bốn cẳng ngã trên đất.
“Bọn họ đã chết?”
“Chẳng qua là mê hôn mê mà thôi. Điện hạ, đắc tội.”
Người nọ đưa tay vòng qua, ôm y nhảy xuống thành tường. Gió vù vù thổi qua bên tai, hai người rơi vào trên một con ngựa, người nọ vung roi, con ngựa kêu to một tiếng, vung chân chạy đi hướng bắc.
* * *
Dung Thành ngồi ở trên ghế nằm, lật từng tờ từng tờ ghi chép xuất nhập cửa cung. Một chồng thật dầy, hắn mới lật ra một phần nhỏ.
Phía trước quỳ gối một đám chính là thủ hạ của Tùy Nghị.
Trong cung đã lục soát xong, không có tìm được bất kỳ dấu hiệu có người ẩn núp. Mộ Dung Hằng kéo thời gian lâu như thế, Hoàn Ân tám phần đã xuất cung, Dung Thành đối này đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt. Hiện tại, sẽ chờ cấm quân đi cửa thành dò xét hồi báo. Nếu là bọn họ còn đang bên trong thành, vậy còn có một tia hi vọng lục soát, nếu là đã ra khỏi thành...... Đó chính là cá vào biển rộng...... Mộ Dung Hằng! Dám động người của trẫm, khoản nợ này trẫm nhớ kỹ!
Dung Thành nhắm mắt lại, chỉ nghe tiếng bước chân nhanh chóng vào, nương theo tiếng khôi giáp ma sát. “Báo —— cửa thành phía Bắc phát hiện thủ vệ bị tập kích!”
“Đuổi theo!”
Dung Thành một hiên áo choàng đứng lên, Lưu Kỳ vội vàng nói: “Bệ hạ muộn như thế chẳng lẽ muốn xuất cung?”
“Xuất cung? Xuất cung làm gì? Tới địa lao!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhất Thế Khuynh Tình
Yên Thị
Nhất Thế Khuynh Tình - Yên Thị
https://isach.info/story.php?story=nhat_the_khuynh_tinh__yen_thi