Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngao Du Giang Hồ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.4 - Chương 8
C
hưa hết (nhị)
Hồng Cô Tử cười nói: “Ta từng nói mình là nữ nhân sao?”
Tiểu Man rất muốn lập tức ngất xỉu, nhưng gần đây dường như thần kinh nàng đã được tôi luyện đến cứng rắn, làm thế nào cũng không ngất đi được.
Hồng Cô Tử lại sờ soạng mặt nàng một phen, còn muốn đùa nàng nữa, chợt nghe ngoài vách xe có người gõ ba cái, hắn lập tức buông Tiểu Man ra, đứng dậy mở cửa xe, bên ngoài có một hắc y nhân đang đứng, chắp tay nói: “Gia Luật tiên sinh dùng bồ câu đưa tin, chờ ở ba mươi lý phía trước.”
Hồng Cô Tử đáp xong quay đầu lại cười với Tiểu Man: “Động tác của hắn thật ra rất nhanh, đồng bạn của ngươi cũng tới cả rồi, một lát nữa là có thể gặp, ngươi có vui không?”
Tiểu Man dù có muốn gì thì cũng không nói ra được, chỉ cầu cho người này mau mau biến mất. Nhưng hắn lại không biến mất, lại đóng cửa ngồi trở lại, cầm nửa cái bánh nàng ăn dở lên ăn, lấy túi nước nàng từng uống ra uống. Lông tóc Tiểu Man dựng đứng, lui bẹp sang một bên, thở cũng không dám thở mạnh.
Hồng Cô Tử đầy một miệng bánh, nói hàm hồ không rõ: “Ai nha, ngươi đừng sợ, kỳ thật ta không có chút hứng thú nào với một nhóc con như ngươi. Chỉ có mấy loại nam nhân như Trạch Tú với Thiên Quyền mới thích tiểu cô nương. Yên tâm, ta sẽ không đụng vào ngươi.”
Thùng xe rất nhỏ, hắn vừa ăn vừa nói, mảnh vụn suýt chút nữa bắn lên mặt Tiểu Man. Nàng dùng tay áo che mặt, thật sự không nhịn được, thấp giọng nói: “Lúc đang ăn thì không nên nói…”
Hồng Cô Tử sửng sốt một chút, sau đó lại híp mắt cười, gật đầu, quả nhiên không nói nữa.
Xe ngựa đi được một hồi thì đột nhiên ngừng lại. Hồng Cô Tử đứng dậy đẩy cửa ra, ánh sáng lập tức ập vào, Tiểu Man nhất thời không kịp thích ứng. Đưa tay áo lên che mắt, nàng miễn cưỡng nhìn ra ngoài, mang máng thấy mấy thân ảnh, trong đó có một thân ảnh cực kỳ cao lớn đang đi tới thùng xe bên này, ghé mắt nhìn nàng.
“Lại gặp lại, Tiểu Man!” Người kia tựa như đang cười, nhưng thanh âm lại lạnh như băng.
Tiểu Man tập trung nhìn vào, người tới đúng là Gia Luật Văn Giác, nàng nhất thời nhớ tới cử động không bình thường của hắn, toàn thân cứng ngắc, song ý nghĩ lập tức xoay chuyển, nhớ ra hiện giờ bọn họ còn cần mình trợ giúp, chắc chắn sẽ không làm gì mình, nhất thời an tâm.
“Gia Luật tiên sinh, chào, chào ngươi.” Tiểu Man miễn cưỡng cười cười chào hỏi.
Một cánh tay của Gia Luật Văn Giác đã bị chặt đứt, tay áo trống không dắt ở đai lưng, hắn cười lạnh một tiếng, hiển nhiên tràn ngập sát ý đối với nàng, chậm rãi hỏi: “Quạt thêu đến đâu rồi?”
Thần sắc Tiểu Man đột nhiên buồn bã, cúi đầu xuống.
Nàng nhớ tới Trạch Tú. Quạt thêu xong đã bị hắn lấy mất. Lúc ấy nàng trúng phải chưởng lực của Gia Luật Văn Giác, nghĩ rằng trong vòng hai tháng mình sẽ chết, sau đó hắn còn cược với nàng, nói rằng tuyệt không có chuyện này. Sau, chưởng lực quả nhiên không phát tác, mặt quạt kia cũng bị hắt đoạt mất.
Tiền cược lúc đó của nàng là nàng sẽ thêu cho hắn một bức tranh mỹ nhân tuyệt thế, để hắn mỗi ngày ngắm nhìn. Nhưng hắn lại không muốn mỹ nhân tuyệt thế nào cả, hắn lấy đi vật kia, kỳ thật… người mà nàng thêu trên đó chính là nàng.
Tiểu Man hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Cái đó đã tặng người khác mất rồi, vì người chưa đưa tiền cho ta. Muốn ta thêu cái khác thì đưa ta trăm lượng hoàng kim.”
Gia Luật Văn Giác giận dữ, hận không thể đánh nàng chết tại trận, nhịn nửa ngày, đành phải cắn răng xoay người.
Tiểu Man chậm rãi bước xuống xe, nhìn thấy trên xe ngựa của Gia Luật Văn Giác cũng có hai người đang bị trói gô lại, chính là Liên Y và Gia Luật Cảnh đã lâu không gặp. Nàng chấn động, vội vàng chạy tới ôm Liên Y, cả kinh nói: “Sao lại là các ngươi? Hắn… lão nhân kia có tra tấn các ngươi không?”
Hai mắt Liên Y ướt đẫm, môi run nhè nhẹ, vốn có rất nhiều điều muốn nói với nàng, nhưng lại không nói được gì nên lời, thật lâu sau mới cúi đầu kêu một tiếng: “Chủ tử!”
Gia Luật Cảnh kêu lên: “Cô nương! Là ngươi! Hảo huynh đệ mặc đồ trắng của ta đâu?”
Tiểu Man chưa kịp trả lời, Hồng Cô Tử đã cười nói: “Thiên Quyền công tử có việc bận vài ngày, chúng ta tới Bất Quy sơn trước.”
Gia Luật Cảnh nhìn thấy dung mạo của hắn, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, vội vàng cúi đầu không dám nhìn tiếp. Tiểu Man thấy tay hắn bị trói gập lại, liền quay đầu lại nói: “Các ngươi biết người này là ai không? Sao có thể trói hắn như vậy? Mau cởi trói cho bọn họ!”
Hồng Cô Tử ôn nhu nói: “Không được đâu, tiểu hộ vệ mỹ nhân kia của ngươi võ công không kém, nhỡ mà nhiễu loạn lên thì phiền toái lắm.”
Tiểu Man cả giận nói: “Cởi trói! Hắn là vương gia của Đại Liêu! Người giang hồ dù có lợi hại thế nào cũng không nên đối nghịch với quan phủ chứ? Vạn nhất để bộ hạ của hắn nhìn thấy, ta cũng không thể có một ngày yên thân.”
“Vương gia?” Hồng Cô Tử và Gia Luật Văn Giác đều bị chấn động.
Gia Luật Văn Giác đi qua, cẩn thận đánh giá Gia Luật Cảnh từ trên xuống dưới, người này tuy rằng bộ dáng tuấn tú quý khí nhưng quần áo lại rách tung tóe. Trên cổ hắn có đeo một miếng ngọc, nhìn kỹ, mặt trên quả nhiên có khắc hoa văn hoàng thất.
“Ngươi thật sự là Vương gia?” Gia Luật Văn Giác vẫn không thể tin được.
Gia Luật Cảnh nói nhạt: “Ta là Thọ An vương, Gia Luật Thuật Luật. Nhìn dáng vẻ của ngươi có vẻ là người Khiết Đan, ngay cả Vương gia của mình cũng không biết sao?”
Gia Luật Văn Giác chấn động: “Ngươi là Gia Luật Cảnh! Người giết Gia Luật Sát Cát!”
Gia Luật Cảnh ngẩn ra, không khỏi cười nói: “A, Đồi Hiển đã giết Gia Luật Sát Cát rồi! Tay chân nhanh nhẹn thật!”
Lời còn chưa dứt, Gia Luật Văn Giác đã vội vã cởi dây thừng cho hắn, nửa quỳ dưới đất: “Tham kiến thánh thượng!”
Gia Luật Cảnh mừng rỡ, cười ha ha: “Đứng dậy! Đứng dậy! Không cần đa lễ, ta cũng không phải thánh thượng…”
Gia Luật Văn Giác thấp giọng nói: “Tướng quân Gia Luật Đồi Hiển lấy danh nghĩa thánh thượng, cử binh giết phản tặc Gia Luật Sát Cát, chiêu cáo thiên hạ về tân đế. Thánh thượng hiện giờ chính là tân đế Đại Liêu, chúng thần tội đáng chết vạn lần, đã mạo phạm long thể.”
Gia Luật Cảnh nghe đến mấy thứ này liền thấy phiền, vung tay áo lên: “Câm miệng! Ta không phải là hoàng đế, từ giờ đừng có nói những thứ đó nữa! Mau, cởi trói cho tiểu Liên Y!”
Lập tức có một hắc y nhân đi lên cởi trói cho Liên Y, nàng vẫn đang cầm tay Tiểu Man mà khóc.
Gia Luật Văn Giác lại nói: “Hiện giờ Đồi Hiển tướng quân đang tìm kiếm vương gia khắp nơi, sao ngài lại ở chỗ này…”
“Ngao du giang hồ, tốt hơn nhiều so với làm hoàng đế trong cung. Bớt sàm ngôn đi, giờ các ngươi định đi đâu? Ta cũng đi theo, dù sao cũng không có việc gì làm.”
Gia Luật Văn Giác còn muốn khuyên hắn, nhưng chợt nhớ ra người ta nói Thọ An vương tính tình cổ quái, một lời không hợp sẽ khiến hắn giận tím mặt. Nghĩ lại, thấy khuyên nhủ cũng không tốt lắm. Thấy hắn thân thiết với Liên Y, lại nhất thời mừng rỡ, bật ra một kế, cười làm lành: “Vương gia có hứng thú như vậy, tự nhiên chính là phúc của chúng thần. Chuyện là thế này…”
Hắn kể lại chuyện của Tiểu Man một lượt xong lại nói: “Chỉ sợ chúng ta vị trí nhỏ bé trong giang hồ, nói chuyện sẽ không ai tin tưởng, ngược lại còn làm hại đến danh dự của Tiểu Man cô nương, nếu như có Vương gia làm bảo nhân, phần thắng sẽ tăng lên nhiều…”
Gia Luật Cảnh tìm tòi trong tay áo nửa ngày, khó khăn rút ra một cái khăn hoa rách tung tóe, xoa xoa miệng, cười nói: “Được chứ, là chuyện của cô nương ngoan mà. Ta tự nhiên phải giúp. Ngươi cho ta mượn một người, ta viết thư đưa cho Đồi Hiển, bảo hắn lãnh binh đến trợ ta.”
Tất cả mọi người mừng rỡ, Hồng Cô Tử vội vàng tìm giấy bút. Gia Luật Cảnh viết sơ sài vài câu, lập tức có người mang chu sa tới. Hắn gỡ miếng ngọc trên cổ xuống, chấm chu sa, ấn một cái lên giấy.
“Cầm lấy.”
Gia Luật Văn Giác lập tức sai một hắc y nhân đi truyền tin, vui vẻ ra mặt, mời bọn họ lên xe ngựa, nào có nửa điểm bất kính. Thấy Liên Y cũng định đi lên theo, hắn liền giữ lấy nàng, trầm giọng nói: “Ngươi phải giữ chặt lấy người này. Hắn sẽ làm hoàng đế, khó khăn lắm hắn mới coi trọng ngươi, tương lai sẽ rất nhanh phát triển, ngươi không được lười biếng.”
Liên Y tránh khỏi hắn, sắc mặt tái nhợt: “Ta đi theo hắn không phải vì hắn là hoàng đế! Ngươi phát triển gì thì cũng không liên quan gì đến ta!”
Gia Luật Văn Giác hận không thể một chưởng đánh chết nàng, Gia Luật Cảnh trong xe lại kêu lên: “Tiểu Liên Y! Tiểu Liên Y! Mau lên đi!”
Hắn đẩy nàng một cái: “Mau đi! Nếu ngươi không nghe lời, sớm hay muộn ta cũng sẽ một chưởng đánh chết ngươi!”
Liên Y chậm rãi lên xe ngựa, lập tức bị Gia Luật Cảnh ôm lấy thắt lưng, cười nói: “Sao, ta có coi là phúc tinh được không? Nhân họa đắc phúc.”
Liên Y miễn cưỡng cười một chút, không nói gì.
Tiểu Man thấy hai người thân thiết quá phận, nhất thời cũng không nghĩ nhiều, Gia Luật Cảnh từ trước tới giờ vẫn là loại tính tình này, Liên Y lại là người hiền lành, vì thế nàng nói: “Ngươi ôm nàng làm gì? Mau buông tay! Sắp làm hoàng đế rồi còn không phân biệt lớn nhỏ.”
Gia Luật Cảnh cười hì hì: “Đồ hoàng đế bỏ đi, ta không thèm làm. Đi cùng tiểu Liên Y của ta mới tốt nhất.”
Tiểu Man giễu cợt hắn vài câu.
Sắc mặt Liên Y dần tươi tỉnh, nhẹ nhàng cầm tay hắn, thấp giọng nói: “Chàng nói thật sao?”
Gia Luật Cảnh cười nói: “Tất nhiên là thật, tiểu Liên Y không tin ta sao?”
Liên Y cười lắc đầu: “Không, chàng nói gì ta cũng tin.”
Gia Luật Cảnh đưa tay sờ tóc nàng, không nói gì nữa.
Rốt cục Tiểu Man cũng phát hiện chút không thích hợp, đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào hai người, run giọng nói: “Ngươi… Các ngươi… Sao lại…”
Liên Y nói nhỏ: “Chủ tử, ta là người của hắn.”
Tiểu Man rất muốn ngất xỉu, mà lần này nàng rốt cục được như nguyện, thật sự hôn mê.
**********
Sau khi Thiên Quyền ra đi ngày thứ ba, Thất Phúc đã đuổi kịp.
Lúc ấy Thiên Quyền đang ở ven đường cho ngựa ăn cỏ khô, còn mình thì nghỉ ngơi, chợt nghe phía sau truyền tới tiếng bước chân dồn dập liền quay lại nhìn, là Thất Phúc. Cả người hắn là máu, may mà đó không phải máu của hắn, hắn vội vàng chạy tới trước mặt Thiên Quyền, quỳ bụp xuống, nhưng nhất thời chỉ kịch liệt thở dốc, không nói ra lời.
Thiên Quyền trong lòng kinh nghi, vội vàng đưa tay xoa ngực hắn một lúc, thấp giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Thất Phúc há mồm thở dốc, đứt quãng nói: “Đại sự… Không tốt! Ngay đêm hôm công tử rời đi… có hắc y nhân bất ngờ đánh vào thôn trang, bắt Tiểu Man cô nương đi rồi!”
Điệu hổ ly sơn? Thiên Quyền đột nhiên quay đầu, kẻ báo cáo chuyện phát hiện tung tích Trạch Tú đang hốt hoảng chạy trốn. Ngân quang trong tay áo Thiên Quyền chợt lóe, dừng lại giữa ngực người kia, hắn kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất, thống khổ lăn lộn.
Thiên Quyền chậm rãi đi tới, một cước đá hắn quay người lại, nhẹ nhàng giữ lấy cổ hắn, thanh âm nhẹ bỗng như thì thầm, chỉ có một chữ: “Nói!”
Người kia run giọng nói: “Là… chủ ý của Gia Luật tiên sinh! Cần cô nương kia đi Bất Quy sơn! Vì họ đã phát anh hùng thiếp, sẽ sớm chiêu cáo thiên hạ về tiểu chủ thật! Bất lợi… với chúng ta!”
Thiên Quyền gật đầu, nhấc chân đá vào huyệt thái dương của hắn một đá, hắn liền hôn mê.
Thiên Quyền lập tức xoay người, tháo dây buộc ngựa, nói; “Thất Phúc, ngươi về đi. Con ngựa này cho ngươi.”
Thất Phúc xoay người lên ngựa, khẽ nói: “Công tử gia, Tiểu Man cô nương…”
Thiên Quyền đáp: “Ta đi Bất Quy sơn, ngươi không cần lo lắng. Mau trở về đi!”
Thất Phúc gật đầu, vung roi, trong nháy mắt đã đi thật xa.
Thiên Quyền quay sang một con ngựa khác, đang định leo lên thì nghe thấy tiếng bước chân đằng sau. Hắn chậm rãi xoay người, thấy xa xa đang có người chậm rãi đi tới, tay dắt một con ngựa, áo khoác đen, sau lưng là ba thanh hắc kiếm. Hắn dù có bình tĩnh đến đâu cũng không thoát được chấn động – Trạch Tú! Hắn thật không chết! Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Người kia vẫn bước tới gần, lạnh lùng nhìn Thiên Quyền, lại nhìn hắc y nhân trên mặt đất, trên y phục hắn có hoa văn chữ thập. Hắn không nói gì, Thiên Quyền cũng yên lặng nhìn hắn.
“Ngươi… là người Thiên Sát Thập Phương!” Sau một lúc lâu, Trạch Tú mở miệng.
Thiên Quyền nói: “Ngươi không chết!”
Trạch Tú cười: “Muốn giết ta, ít nhất cũng phải chặt đầu, một kiếm nho nhỏ sao có thể lấy mạng ta?”
Thiên Quyền quay đầu đi, thật lâu sau mới nói nhỏ: “Nàng… bị đưa đi Bất Quy sơn!”
Trạch Tú không nói gì, xoay người lên ngựa, roi vung lên, đột nhiên nói: “Anh hùng khắp thiên hạ đều đang ở Bất Quy sơn, đâu chỉ có một mình tiểu cô nương như nàng!”
Lời vừa hết, người đã ở ngoài mấy trượng.
Thiên Quyền khẽ nhíu mày, đưa tay lên định cầm lấy cung thần võ, nhưng không biết sao lại hạ xuống. Một lát sau, hắn cũng xoay người lên ngựa, rong ruổi mà đi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngao Du Giang Hồ
Thập Tứ Lang
Ngao Du Giang Hồ - Thập Tứ Lang
https://isach.info/story.php?story=ngao_du_giang_ho__thap_tu_lang