Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Miệng Độc Thành Đôi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 72
S
áng tinh mơ ầm ĩ một trận như thế, cuối cùng đến khi hai người xuất phát thì mặt trời đã lên cao.
Tần Chân tự mình chọn cho Trình Lục Dương một bộ quần áo, áo khoác màu xám tro, bên trong là áo len màu vàng nhạt phối hợp với áo sơ mi trắng. Vì trời rất rét, cô còn quấn cho anh chiếc khăn quàng cổ màu đen.
Trình Lục Dương cao hơn cô một cái đầu, vì phối hợp cô nên anh hơi cúi đầu xuống, mà cô thì kiễng mũi chân rồi quàng khăn lên cổ anh.
Đang ngẩng đầu nghiêm túc sửa sang áo sống cho anh thì anh bỗng nhiên giữ chặt eo cô, cúi người hôn trộm lên môi cô.
Tần Chân mặt đỏ hồng nhìn anh, lại thấy anh cong cong khóe môi rồi nói với cô: “Trình Tần thị, anh đã từng nói anh yêu em nhiều lắm chưa?”
“… Chưa.”
“Vậy hiện tại em nghe xem.”
Trình Lục Dương nắm tay cô lên ngực mình, cách lớp áo, nhịp tim vững vàng mạnh mẽ truyền tới lòng bàn tay cô.
“Anh dọa em chắc?” Tần Chân nhướn mày: “Tim lại mà không đập? Thế thì có liên quan gì đến anh yêu em hay không?”
“Có chứ, bởi vì em nên nó mới đập nhanh như thế.” Trình Lục Dương lại ôm eo cô, cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô: “Tần Chân, anh thật sự muốn lấy em, muốn mỗi ngày dính với em. Mỗi ngày tỉnh lại có em bên cạnh, mỗi sáng có em thắt cà-vạt cho anh, phối quần áo cho anh, lúc về nhà cũng có bóng dáng em… Anh biết hôn nhân không phải lúc nào cũng có giây phút ngọt ngào, mà còn có rất nhiều điều phiền muộn, có lẽ chúng ta sẽ có những xung đột nhỏ, sẽ tranh chấp, thậm chí em quá giận còn có thể đánh anh, em có lòng tin cùng anh vượt qua mỗi trắc trở, cứ mãi như thế hay không?”
Hiếm khi anh dịu dàng như thế, trong ánh mắt tràn đầy nghiêm túc.
Tần Chân giật mình, lại cười đẩy anh: “cái gì gọi là em giận quá còn có thể đánh anh? Anh nóng tính như thế, em còn sợ anh sẽ đánh em đấy! Từ nhỏ em là đứa trẻ ngoan, trước giờ không đánh người, không tin thì hôm nay anh đến hỏi mẹ em xem!”
Trình Lục Dương bắt được tay cô, nhướn mày: “Thế bây giờ em đang làm gì đấy?”
Tần Chân lập tức cười duyên xoa xoa ngực anh: “Mát xa, mát xa được không?”
“Vậy anh cũng mát xa cho em.” Nói xong, Trình Lục Dương cũng vươn ma trảo, thực thi cuộc tập kích ngực.
Đùa giỡn một trận, cuối cùng hai người vẫn lên đường về nhà mẹ đẻ.
Tất cả đều rất thuận lợi, từ gặp người lớn đến trên bàn cơm, Trình Lục Dương khống chế tính xấu, từ đầu đến cuối đều khiêm tốn lễ phép khi nói chuyện với bề trên.
Thật ra quà cáp anh mang đến cũng đã đủ để thu mua lòng hai ông bà, trừ bỏ Tần Thiên có vẻ phát điên, thừa dịp Trình Lục Dương đang nói chuyện với cha mẹ, cậu kéo Tần Chân vào phòng mình.
“Trời đất, người đến thì thôi đi, còn mang nhiều sách mẫu, sách tham khảo tới làm gì? Còn chê đống sách trong phòng em chưa đủ nhiều sao?” Tần Thiên rất giận dữ.
“Đó đều là sách tham khảo mà thủ khoa trường y đã dùng, người ta muốn còn không có đấy!” Tần Chân chọc đầu em trai: “Cậu vừa vừa phải phải thôi, làm nghiêm chỉnh! Không thì chị đánh cậu!”
Bất tri bất giác, cô và Trình Lục Dương đã đứng trên lập trường vợ chồng đồng lòng, nhất trí đối ngoại.
Lúc Tần Chân đi về phòng khách thì mới phản ứng lại lời mình truyền đạt cho Tần Thiên hoàn toàn là ý của Trình Lục Dương nên không khỏi bật cười.
Cô tựa vào khung cửa, nhìn Trình Lục Dương đưa lưng về mình, đang trò chuyện với cha mẹ rất vui vẻ. Cho dù anh không quay đầu, cô cũng có thể cảm nhận thấy nụ cười trên gương mặt anh, nhất định vừa chân thành tha thiết vừa xán lạn, đó là sự dịu dàng chân thành mà Trình Lục Dương nhà cô chỉ dành cho người trong lòng.
Con người này luôn đàng hoàng bá đạo, như con cua đi ngang, chỉ tự thân sống trên thế giới này. Mà một khi anh gặp được người đáng giá để trong lòng, anh sẽ trở nên mềm mại, thu hồi góc cạnh, nháy mắt trở thành con người đáng yêu nhất trần đời.
Cô nghe anh đang kể cho cha mẹ về chuyện trước đây của mình, nói đi nói lại đều bảo vệ và chiều chuộng mình, hai ông bà sao có thể không nhận ra tấm lòng anh dành cho cô chứ?
Tần Chân chưa bước phòng khách mà cứ thế đứng ngoài nghe, mãi đến khi Trình Lục Dương dường như có cảm ứng nên quay đầu lại, nháy mắt giao với tầm mắt cô.
Cô đỏ bừng mặt, có cảm giác thẹn như đang nghe lén bị anh bắt được, vội vàng chạy tới ngồi cạnh anh.
Trình Lục Dương nắm tay cô nói với hai ông bà: “Thưa cô chú, cháu vốn nên cùng Tần Chân tới thăm cô chú từ sớm, giải thích rõ quan hệ của chúng cháu, kết quả kéo dài đến hôm nay mới tới. Cháu biết lần đầu tiên đã nói thế này thì có hơi đường đột, nhưng cháu và Tần Chân đều cảm thấy đã đến lúc, quan hệ của chúng cháu cũng đã phát triển tới bước này, cho nên cháu hy vọng cô chú có thể đồng ý cho con gái lấy cháu, tuy cháu không thể cam đoan cô ấy theo cháu sẽ không chịu chút tủi thân nào, nhưng cháu sẽ cố gắng hết sức, đối xử tốt với cô ấy cả đời.”
Trong khoảng thời gian ngắn Chúc Vân Chi không nói chuyện, nhìn Trình Lục Dương rồi lại nhìn Tần Chân, khi trông thấy biểu cảm “con nhất định phải lấy anh ấy” của con gái thì đành chịu mà cười ra tiếng.
Bà quay sang nhìn chồng thì thấy Tần Kiếm Phong rất nghiêm túc, đại khái các người cha gả con gái trên đời này đều có tâm trạng chẳng vui vẻ gì như thế.
Tần Chân rất thấp thỏm, cho nên khi chưa nhận được câu trả lời của cha mẹ, cô ăn bữa cơm đều nhạt nhẽo vô vị.
Đến chiều, dùng bộ cờ tướng bằng ngọc thạch kia, Trình Lục Dương và Tần Kiếm Phong bắt đầu cuộc chém giết giữa cha vợ và con rể tương lai, mà Tần Chân thì cùng Chúc Vân Chi vừa nhặt rau vừa trò chuyện trong bếp.
Chúc Vân Chi hỏi cô: “Con thích thằng nhóc kia?”
Tần Chân trả lời thành thật: “Thích.”
“Thích tới mức nào?”
“Muốn lấy anh ấy, không lấy ai ngoài anh ấy.”
“Xùy, chả biết ngượng!” Chúc Vân Chi cười rộ lên, liếc trắng cô: “Con gái con lứa phải rụt rè một tí, dễ thế đã bị người ta lừa đi rồi, về sau nếu cậu ta đối xử không tốt với con, mới biết hốn hận!”
Tần Chân kéo tay mẹ làm nũng, “Có không biết ngượng nữa, không rụt rè nữa, đó cũng là công lao của mẹ còn gì? Con gái mẹ dạy, mẹ phải chịu trách nhiệm!”
“Xuy xuy, mẹ phải chịu trách nhiệm? Mẹ chịu trách nhiệm gì? Con đã quyết tâm muốn lấy chồng rồi, bảo thằng nhóc kia phụ trách đi!”
Có được những lời này, Tần Chân yên lòng.
Xem như mẹ cô đã đồng ý chuyện hai người.
Nhưng Chúc Vân Chi vẫn thu lại nụ cười, hỏi: “Chân Chân, mẹ biết điều kiện chúng ta, dù là trước đây hay hiện tại, mẹ đều không hề hy vọng con tìm một người có tiền. Nhưng hôm nay khác rồi, thằng nhóc họ Trình này không chỉ có tiền, còn là tên phú kị lại, thanh niên các con gọi là gì ý nhỉ?”
“Phú nhị đại…”
“Đúng, nó là một phú nhị đại. Mẹ không mong ngóng con phải giống một phu nhân nhà giàu, áo cơm không lo cả đời, nhưng chuyện hôn nhân nhất định phải thành lập trên cơ sở tình cảm. Cả đời cha mẹ không giàu không sang, trước kia còn bởi vì nuôi con và Tần Thiên, thậm chí còn nghèo khó, cũng khổ con… Vì lòng hư vinh, mẹ khăng khăng bắt em trai con vào trường tư nhân, làm hại con không thể học đại học– ”
“Mẹ!” Tần Chân cúi đầu: “Đều là chuyện cũ, nói ra làm gì?”
“Bởi vì mẹ hối hận.” Chúc Vân Chi thở dài: “Trong cuộc đời, con người luôn làm vài chuyện khiến mình hối hận cả đời, mấy năm nay mẹ vẫn luôn hối hận, trước kia sao mình lại như bị ma quỷ ám ảnh, khẳng định con cũng trách mẹ không ít vì chuyện này.”
“Con không –”
“Được rồi, con đừng nói nữa, hãy nghe mẹ nói là được! Vì hối hận, cho nên mẹ hy vọng con có thể nghiêm túc với cuộc đời mình, việc lớn việc nhỏ đều ít ra quyết định khiến mình hối hận. Mẹ mặc kệ thằng nhóc kia giàu thế nào, điều kiện trong nhà tốt ra sao, mẹ chỉ hy vọng con sống tốt – mà sống tốt không phải ở vật chất, tuy rằng điều kiện vật chất cũng quan trọng, nhưng quan trọng nhất là người thật lòng với con.” Chúc Vân Chi nhìn con gái: “Biết chưa?”
“Con biết rồi ạ.” Tần Chân hốc mắt nóng lên.
Mấy năm nay, cô rất ít tâm sự với Chúc Vân Chi, có lẽ là từ nhỏ sống trong gia đình cha hiền mẹ nghiêm, cô rất ít có giây phút phân tích đi sâu vào nội tâm như thế.
Từng có rất nhiều người, bao gồm cả Bạch Lộ không thể hiểu cô. Hồi trước khi Chúc Vân Chi cứng rắn tước đoạt cơ hội học đại học của cô vì để Tần Thiên có thể đi học trường tư nhân, rất nhiều người thấy bất bình cho cô, nhiều người cảm thấy cô hẳn nên cắt đứt quan hệ với người nhà, nhưng cô lựa chọn buông bỏ như bánh bao.
Thật ra cô cũng đã khóc, cũng từng oán trách, nhưng về sau thấy Tần Thiên có thành tích tốt thế nên cô cũng chầm chậm không oán trách nữa.
Đều là người một nhà, vợ chồng còn không có mối thù cách đêm, chẳng lẽ vì một quyết định sai lầm của cha mẹ mà cô sẽ chọn cả đời không tha thứ?
Mẹ nói đúng, trong cuộc đời, con người khó tránh khỏi phải làm vài chuyện khiến mình hối hận cả đời, mà cô tuyệt đối không thể vì vài chuyện quá khứ mà vứt bỏ người thân và gia đình mình, làm ra chuyện khiến mình hối hận suốt đời.
Trong lúc nói chuyện với Chúc Vân Chi, thỉnh thoảng Tần Chân lại nhìn ra phòng khách, hiển nhiên rất quan tâm xem Trình Lục Dương có thuận lợi nhận được sự cho phép của cha vợ không.
Mà mãi đến giờ cơm tối, thấy nụ cười hiếm thấy trong ngày của Tần Kiếm Phong, Tần Chân mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở bên ông ngoại từ nhỏ, Trình Lục Dương thường xem ông ngoại và đám ông già trong viện đánh cờ tướng, mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng luyện ra khả năng đánh cờ.
Tần Chân còn lo lắng liệu anh có đánh ác quá không, có đánh đến khiến cho người cha da mặt mỏng nhà mình không có sức trả đòn, sau đó thẹn quá thành giận không. Về sau mới biết, Trình Lục Dương một mạch đúng mực, từ đầu đến cuối thả nước mà không để lại dấu vết, khiến Tần Kiếm Phong thắng vô cùng có thể diện.
Mà người từng trải như Tần Kiếm Phong, sao lại không nhìn ra Trình Lục Dương đang nhường ông cơ chứ?
Sau một ngày, ông cũng nhìn ra sự chân thành của Trình Lục Dương, cuối cùng cảm thấy, giao con gái cho anh là một quyết định đúng đắn.
Phương thức biểu đạt tình cảm của Tần Thiên tương đối đặc biệt, cậu lôi kéo anh rể tương lai ra quán ở đầu phố uống rượu cả tối, luôn miệng nói đây là phương thức biểu hiện hữu nghị của đàn ông, nếu không uống cho đã thì đó là biểu hiện không đàn ông.
Vì thế Trình Lục Dương bất chấp cùng cậu em vợ uống đến mười mấy chai, cuối cùng say khướt gục xuống bàn.
Lúc Tần Chân tìm đến nơi rồi thấy hai người đàn ông to con nghiêng nghiêng ngả ngả thì đau đầu.
Thế mà Trình Lục Dương còn lôi kéo tay cô, muốn cô làm chứng, trước mặt mình nhiều chai rượu hơn Tần Thiên.
Tần Chân chuyển từng người đàn ông ngây thơ về nhà, mệt chết khiếp, kết quả tắm rửa xong, Trình Lục Dương còn ôm cô ở trên giường muốn làm chuyện ở cấp hạn chế.
Tần Chân đánh một cái, nhỏ giọng cảnh cáo anh: “Đây đang ở nhà cha mẹ em!”
Trình Lục Dương rất ấm ức, cả người đầy mùi rượu bám vào người cô như bạch tuộc: “Cha mẹ nhất định có thể thông cảm cho anh, đây gọi là anh đang cố gắng vì đời sau.”
Tần Chân tắt đèn ngủ: “Nhắm mắt nằm thẳng đi, anh yêu, đây gọi là em đang cố gắng vì khiến anh không miệt mài quá độ.”
Nói tóm lại, cửa ải cha vợ mẹ vợ này, Trình đại gia xem như thuận lợi bước qua.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Miệng Độc Thành Đôi
Dung Quang
Miệng Độc Thành Đôi - Dung Quang
https://isach.info/story.php?story=mieng_doc_thanh_doi__dung_quang