Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ma Ngân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 71: Cứu Người!
T
iêu Hoằng ở trên đường tự nhiên thấy cảnh này, Mộ Khê Nhi đang gặp nguy hiểm. Ở trong lòng Tiêu Hoằng, thậm chí là người toàn bộ Thái Ngô thành, Mộ Khê Nhi là thần tượng. Nhưng ở trong mắt binh lính, nàng chỉ là một công dân Phục Thản bình thường mà thôi.
Hơn nữa đối mặt với vật cản tự nhiên Mộ Khê Nhi, những tên không rõ thân phận kia tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như thế.
Trọng yếu hơn là nhìn những người áo đen kia không chút cố kỵ sát hại bình dân, rõ ràng Mộ Khê Nhi sẽ càng nguy hiểm hơn.
Có một loạt phân tích này, Tiêu Hoằng chỉ trầm tư một lát, liền lui bước, khởi động ba cái Ma Văn thường dùng, kéo miếng vải đen che mặt, thân hình vừa xoay chuyển lập tức vọt vào con phố hỗn loạn, bây giờ đã biến thành chiến trường.
Về phần miếng vải đen này chỉ được dùng để che giấu thân phận tạm thời, phòng ngừa bị người ta nhận ra trả thù sau này, dẫn tới rắc rối không cần thiết.
Ở giữa chiến trường, biểu tình Mặc Huyền đã trở nên ác liệt, hắn thân là cấp bậc Ngự sư không có một chút nguy hiểm, chỉ là đám đeo mặt nạ ngụy trang ở xa xa cũng đã đạt tới cấp bậc Ngự sư, đối phó rất phiền phức.
Hắn cảm thấy ác liệt chính là vì Mộ Khê Nhi, hôm nay rối loạn như thế, xem chừng đã lây rắc rối lên người Thị trưởng. Một khi Mộ Khê Nhi bị thương, nàng là nhân vật công chúng tuyệt đối sẽ gây ra chấn động không nhỏ, sẽ chỉ tạo thành hiệu quả tiêu cực tới công việc tiếp theo của bọn họ.
Bây giờ muốn đi cứu, vậy thì sẽ phải giải phóng Ngự sư phía trước, rất có thể sẽ tạo ra thương vong với binh lính.
Có thể nói Mặc Huyền cũng tuyệt đối không ngờ đối thủ có phòng bị, năm người lập tức biến thành hai mươi mấy cái!
Ngay khi Mặc Huyền cảm thấy vô cùng khó xử, một cái bóng đột nhiên xẹt qua cạnh hắn như tia chớp tím, động tác vô cùng nhẹ nhàng lại làm người ta cảm thấy mơ hồ.
Đối với Tiêu Hoằng bỗng nhiên nhảy vào chiến trường, tự nhiên Mặc Huyền cũng không biết, huống chi lúc này Tiêu Hoằng đang che mặt, hơn nữa lúc Mặc Huyền gặp Tiêu Hoằng là đang mặc hộ giáp.
Vừa định ngăn cản người không rõ thân phận này, kết quả phát hiện Tiêu Hoằng lại liên tục kích hoạt ba cổ Ảnh Kích Ma Văn thoát khỏi tầm mắt của hắn nhanh như chớp.
Mặc Huyền thật không biết trang phục của Tiêu Hoằng, nhưng hắn nhận ra Ma Văn của Tiêu Hoằng, chính là bốn cái răng nanh năng lượng cổ quái sau lưng hắn.
Phát hiện điều này, Mặc Huyền dứt khoát không để ý nữa, tuy rằng tạm thời không thể xác định mục đích Tiêu Hoằng tới đây, nhưng mà hắn có thể khẳng định Tiêu Hoằng không cùng một nhóm với những người kia.
Kỳ thật dựa theo cách làm người của Tiêu Hoằng, hắn sẽ không xuất hiện ở chỗ nguy hiểm như thế, nhưng mà còn phải xem là ai ở trong chỗ nguy hiểm. Bản thân Tiêu Hoằng rất rõ ràng, nếu bỏ mặc Mộ Khê Nhi tiếp tục ở trung tâm con phố, rất có thể nàng sẽ đi đời nhà ma, nhìn người mình thích chết đi? Cả đời sẽ luôn thấy ác mộng.
Cùng lúc đó, bởi vì tràng diện tiến vào gay gấn, những năng lượng thể đủ mọi hình dạng bay lung tung giữa không trung bắt đầu đông đúc hơn, phía trên mặt đất, đá vụn bắn ra không ngừng nhắm thẳng về phía Mộ Khê Nhi.
Về phần trợ thủ phía trước, lúc bắt đầu còn có thể ngăn cản ngay, bây giờ đã khó có thể bảo toàn bản thân.
Bùm bùm!
Hai tiếng nổ lớn vang lên, nhìn hai chiếc năng lượng thể hình móng ngựa đã đánh lên xe Ma Văn màu xanh nhạt. Nóc xe nháy mắt lõm xuống, một cái khác đang nhắm thẳng vào đầu Mộ Khê Nhi, nếu bị đánh trúng thì có hai Mộ Khê Nhi cũng sẽ bị đánh thành bụi.
Trợ thủ bên cạnh đang liều mạng chống cự tiến công phía trước, nào có sức để ý Mộ Khê Nhi sau lưng.
Mộ Khê Nhi thấy cảnh này, đôi mắt hạnh không khỏi mở to, trên mặt trắng không còn giọt máu. Nàng chỉ là cô gái nhỏ, tâm lý chịu đựng tự nhiên có hạn.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông, bốn đạo răng nanh hình kiếm đột nhiên xuyên qua bên người Mộ Khê Nhi, đánh lên năng lượng thể hình vó ngựa, nháy mắt hình thành một đoàn ánh sáng thật lớn.
Không đợi Mộ Khê Nhi phản ứng lại là chuyện gì, chỉ cảm thấy cánh tay truyền tới một cơn đau đớn, tiếp theo sức kéo thật mạnh kéo nàng ra khỏi vị trí cũ.
Bản năng quay đầu, chỉ thấy cánh tay mình đã bị Kinh cức đằng cuốn lấy, đang nhanh chóng dựa vào người một nam nhân che mặt.
Ngay khi Mộ Khê Nhi vừa rời khỏi vị trí cũ, một mảnh năng lượng thể vừa vặn đập xuống đó, hình thành một cái khe rãnh, mặt đường đã vỡ vụn.
Phát hiện điều này, tuy rằng Mộ Khê Nhi vẫn đang kinh hoảng, nhưng trong lòng cảm nhận được người kia không phải kẻ xấu.
Nhanh nhẹn ôm lấy Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng lập tức xoay người nhấc chân trực tiếp đá bay tên trợ thủ. Ngay sau đó, ba bó năng lượng xẹt qua giữa Tiêu Hoằng cùng trợ thủ, hung hiểm quá sức.
- Trốn mau!
Tiêu Hoằng hét lớn với trợ thủ, tiếp theo nhanh chóng xoay người vọt về phía một cái hẻm nhỏ giữa phố.
Trợ thủ bị đạp một cái tự nhiên hiểu được vừa rồi Tiêu Hoằng cứu hắn mà không phải kẻ địch, nhưng mà nhìn thấy Mộ Khê Nhi bị Tiêu Hoằng kéo đi như vậy, vẫn còn có chút lo lắng. Nhưng mà bây giờ muốn đuổi theo Tiêu Hoằng thì rõ ràng sẽ rất mạo hiểm, nơi này tùy tiện một người nào cũng có cấp bậc cao hơn hắn nhiều lắm.
Cho dù là Ngự đồ cấp mười, cũng cách biệt một trời một vực với Ngự giả cấp một, bất đắc dĩ chỉ có thể thất thiểu đi về hướng phố đối diện.
Tiêu Hoằng ở bên kia cũng không dễ chịu, tuy rằng những người này không đặt bọn họ vào mục tiêu đả kích, nhưng mà ai có thể cam đoan không bị "đạn lạc" tổn thương?
Quả nhiên, ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới tới ven đường, vùng tương đối an toàn, đột nhiên một cái quả cầu đen to bằng trái dưa hấu bắn tới sau lưng, Tiêu Hoằng phản ứng nhanh nhẹn tùy cơ thao túng bốn cái răng nanh năng lượng sau lưng lập tức đụng tới, một tiếng bùng nổ lớn xuất hiện sau lưng Tiêu Hoằng.
Lực công kích hình thành lực đẩy rất lớn nháy mắt xé rách lưng áo Tiêu Hoằng, may mà Tiêu Hoằng huấn luyện lâu dài khiến thân thể đủ rắn chắc, chỉ là tạo ra mấy vết thương trên lưng. Đổi thành người thường, một lần này sẽ phải đánh gãy mấy cái xương.
Đồng thời dựa vào lực đánh này, Tiêu Hoằng cảm thụ được kẻ phát ra cầu năng lượng kia tuyệt đối là Ngự giả cấp 3-4.
Nhưng mà lúc này Tiêu Hoằng đang ôm Mộ Khê Nhi đột nhiên biến sắc, bởi vì hắn cảm nhận được Hổ Nha Ma văn của mình đã xuất hiện vết nứt, những cổ năng lượng bên trong đã bắt đầu mờ nhạt.
- Nguy rồi.
Tiêu Hoằng không kìm được hô lên, nhưng trước mắt cũng không để ý được nhiều như vậy, kích hoạt Ảnh Kích Chiến văn nhảy thẳng một đoạn về phía trước, thất thiểu tiến vào trong ngõ nhỏ, xem như tạm thời đến vùng an toàn.
- Phù...
Thấy hai nhóm người không nhắm thẳng về phía mình, Tiêu Hoằng mới thở phào một hơi, cởi bỏ mảnh vải đen che mặt.
- Tiêu... Tiêu Hoằng, không ngờ là anh?
Mộ Khê Nhi bình tĩnh được một chút, tự nhiên còn nhớ rõ mặt Tiêu Hoằng, chớp đôi mắt đẹp vẻ mặt khó tin nói. Nàng thật sự không nghĩ ra được lý do Tiêu Hoằng mạo hiểm sinh mạng cứu nàng.
- Là ta.
Tiêu Hoằng hàm hồ đáp một câu, tiếp theo cẩn thận đặt Mộ Khê Nhi xuống, nhanh chóng thu hồi Hổ Nha Chiến văn.
Ngay khi Tiêu Hoằng thu hồi Hổ Nha Chiến văn, hai tiếng vỡ vụn "rắc rắc" vang lên, tiếp theo những mảnh vỡ trắng chậm rãi chảy ra từ kẽ tay Tiêu Hoằng, Hổ Nha Chiến văn tan vỡ.
Mộ Khê Nhi đối diện Tiêu Hoằng tự nhiên biết đây là dấu hiệu Ma Văn vỡ vụn hư hỏng, đồng thời nàng cũng biết tầm quan trọng của Chiến văn đối Ngự văn giả, trên cơ bản chính là một cánh tay, là vật để Ngự văn giả sinh tồn. Càng biết, Tiêu Hoằng vì cứu nàng mới hy sinh Chiến văn.
Có một loạt ý nghĩ này, mơ hồ trong lòng Mộ Khê Nhi sinh ra tình cảm áy náy.
- Chiến văn của anh...
Mộ Khê Nhi rụt rè hỏi thử, ngón tay nhỏ bé chỉ vào Hổ Nha Chiến văn trong tay Tiêu Hoằng.
- Không sao.
Tiêu Hoằng tùy tiện đáp, tiếp theo nắm chặt tay nhét mảnh vỡ Hổ Nha Chiến văn vào trong bao Ma Văn. Chiến văn này ẩn chứa bí mật mặt lõm văn cùng văn trong văn, Tiêu Hoằng tự nhiên sẽ không để người khác biết, dù cho là Mộ Khê Nhi.
- Anh... vì sao anh muốn cứu ta?
Qua một hồi, Mộ Khê Nhi mới nhỏ giọng hỏi, nàng cũng nghi hoặc, nàng cùng Tiêu Hoằng chỉ mới gặp một lần, hoàn toàn không cần thiết để Tiêu Hoằng liều chết cứu giúp.
- Cái này...
Tiêu Hoằng tạm thời nghẹn họng, cũng không thể nói thẳng thừng là thích Mộ Khê Nhi được.
Nhưng ngay lúc này, tiếng bé gái khóc nỉ non bỗng truyền vào tai Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi, hai người cùng quay đầu, chỉ thấy giữa chiến đấu tán loạn, bên trong con phố lộn xộn đang có một bé gái đang ngồi, bất lực khóc thút thít. Bây giờ phần lớn dân chúng đã rút lui, bởi vậy chỉ có một bé gái càng chói mắt hơn.
- Hả?
Bỗng nhiên, Tiêu Hoằng phát ra tiếng hô, ánh mắt cũng biến đổi, quan sát cẩn thận, hắn nhận ra được bé gái kia không phải ai khác, chính là Lôi Tiểu Đình.
Có lẽ là nguyên nhân bản năng, lúc này Mộ Khê Nhi trốn sau lưng Tiêu Hoằng, chỉ ló lên nửa cái đầu ở bả vai Tiêu Hoằng, tự nhiên cũng thấy được Lôi Tiểu Đình. Đối với Lôi Tiểu Đình, thậm chí Trạch Lôi gia tộc, tự nhiên Mộ Khê Nhi cũng biết, sau chuyện sự kiện truyền đơn, không ai không biết.
- Thật đáng thương, nếu bây giờ không ai cứu thì bé ấy chết chắc rồi.
Mộ Khê Nhi ở sau lưng Tiêu Hoằng nhỏ giọng nói, trong ngữ khí tràn ngập tình yêu của thiếu nữ.
Đối với Lôi Tiểu Đình, Tiêu Hoằng tự nhận là không có liên quan, không nhìn thấy còn chưa tính, nhưng mà gặp được còn thấy chết không cứu, trơ mắt nhìn cô bé bị mất mạng, lương tâm của Tiêu Hoằng không thể nào chấp nhận.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ma Ngân
Đình Vũ
Ma Ngân - Đình Vũ
https://isach.info/story.php?story=ma_ngan__dinh_vu