Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Điều Tuyệt Vời Nhất Của Chúng Ta
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 61
N
o. 333
Cứ coi như tôi già mồm đi, tôi không chủ động nói với Dư Hoài thời gian và địa điểm chụp ảnh, hôm sau cùng đi ăn cơm, bố tôi thay tôi đến trực bệnh viện.
Tôi ở nhà sửa ảnh đến tận nửa đêm, như thế có thể khiến cho bản thân bớt nghĩ vớ vẩn.
Cậu ấy nói muốn đến xem tôi chụp ảnh nhưng tôi đã không dám mong đợi rồi. Mặc dù tôi luôn đợi cậu ấy gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho mình nhưng mở đóng điện thoại không biết bao nhiêu lần, vẫn không có thông báo gì.
Tôi nói tôi không dám ôm hi vọng nữa, thế nhưng tại sao vẫn thất vọng như thế?
Hai giờ chiều tôi vội vã đến công viên nặn tượng, thợ trang điểm đã đến từ nữa tiếng trước, trang điểm cho ba cô gái trước của quán cà phê.
Tôi không vội chụp cho bọn họ, ánh mặt trời vào thời điểm này không tốt, không bằng cứ để mọi người nói chuyện, đợi đến chiều ta chụp.
Tôi mang theo máy tính để cho mọi người xem hình cấp ba của tôi.
“Trong mấy em có ai sợ chụp ảnh không?” Tôi hỏi.
Hai cô gái chỉ vào một cô gái tóc ngắn đeo niềng răng.
“Hễ chụp ảnh là cậu ấy lại thích động đậy linh tinh, cứ nhất quyết trong lúc người ta bấm máy vuốt tóc, sờ mũi, tấm nào cũng bị hỏng.”
Có lẽ la do niềng răng khiến cô bé cảm thấy căng thẳng, tôi nghĩ.
“Ấy, tấm này đẹp!” Một cô bé chỉ vào bức ảnh Giản Đơn và β mặc trang phục học sinh thời gian quốc cười đùa đuổi nhau: “Em cũng muốn mặc như thế.”
“Chị đã chuẩn bị cho mấy đứa trang phục học sinh thời dân quốc rồi kìa.” Tôi cười.
Đây là thú vui của tôi. Tuổi học trò của ba đứa chúng tôi đã qua đi những tuổi học trò của ba người bọn họ mới đang nở rộ.
Không có người trẻ mãi, nhưng người trẻ thì mãi còn.
No.334
Để khắc phục chứng căng thẳng của cô bé kia, tôi chụp riêng cho cô ấy mấy tấm hình nghiêng mình ngoảnh đầu lại, mắt đặc tả, lòng bàn tay che miệng ngược chiều ánh sáng, rửa ra cho cô bé xem.
Con người đều như thế, chỉ cần nhìn thấy bức ảnh đẹp của chính mình, theo bản năng sẽ học được kinh nghiệm, niềm tự tin cũng từ đó mà dần dần đến.
Cô bé đeo niềng răng hai mắt sáng ngời nhìn vào bức ảnh, che miệng cười.
Ba cô gái này tôi thấy ăn ý nhất trong số những người tôi đã chụp, cười đùa, hợp động hợp tĩnh, không tốn sức tẹo nào, tôi cũng làm sống dậy sức sống thanh xuân.
Gió thổi tung tà váy, thổi bay mái tóc, lại chẳng che đậy nổi ba đôi mắt sáng ngời.
Bỗng dưng tôi thật nhớ nhung thời thiếu nữa của mình.
Thật kì lạ, đó vốn dĩ là thời gian tôi không vui vẻ nhất. Nếu như hỏi tôi có muốn một vé trở về thời cấp ba hay không thì nhất định sẽ trả lời là không. Tôi thích sựu tự do của hiện tại, thích làm công việc hiện tại, thích bản thân của hiện tại, thích cammr giác nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay, bởi vì đó mới gọi là mạnh mẽ, gọi là to lớn.
Nhưng trong đầu óc của tôi, hồi ức hiện ra rõ ràng nhất, tỉ mỉ nhất lại là thời cấp ba. Tôi có thể nhớ giọng điệu tế nhị và những lần ngắt đoạn trong một cuộc đối thoại, cũng có thể nhớ những biểu cảm thoáng qua, những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, thời tiết vào những hôm xảy ra chuyện nhỏ nhặt đó,...
Đúng thế, tôi thích Cảnh Cảnh của bây giờ hơn, tôi là một Cảnh Cảnh tuyệt nhất.
Những, những thế không thể nào xóa nổi ấy, những kí ức sâu đậm nhất, những tình cảm sáng rực nhất, có lẽ nào chính là nguyên nhân tôi không thể nào quên đi Dư Hoài?
Cảnh Cảnh của hiện tại, có lẽ nào vẫn còn thích Dư Hoài năm ấy?
Tôi đặt máy ảnh xuống, nhìn mặt trời sắp lặn, tìm một góc độ nên thơ.
“Nào, chúng ta chụp kiểu cuối cùng. Chị sẽ nằm xuống chụp, ba người các em phải cùng nhau giẫm vào ống kính, nhưng đừng có giẫm thật, giẫm thật phải đến đấy! Chính là dáng vẻ thế này, nửa người trên các em muốn bày tư thế nào thì bày, đừng lo, chị sẽ chụp nhiều tấm, nhất định sẽ chọn được ra một tấm mà ai cũng đẹp.”
Chụp ảnh cho mấy cô gái, chú ý quá nhiều cũng không có tác dụng, quan trọng nhất là chụp sao cho ngực to mặt nhỏ, da trắng dáng gầy, chỉ cần bản thân mình đẹp, khỏi cần lo lắng đằng sau là cảnh gì, các cô bé ấy đều không quan tâm.
“ Nào, chụp một tấm hung ác tàn nhẫn, cứ coi chị là kẻ thù đi!”
“Coi là môn toán!” Cô bé niềng răng nói.
Hai cô gái kia cũng nhập đúng vai rồi, ba cô gái đều tỏ ra hung ác mà giẫm về phía tôi, được một lúc không nhịn được mà bật cười.
Tôi chụp liền mấy tấm, đến cuối cùng do duy trì lâu một tư thế, không chống nổi ngã luôn ra đất.
Lúc bò dậy, lại nhìn thấy Dư Hoài trước mắt. Cậu ấy đứng bên cạnh ba cô học sinh cấp ba đang mặc đồ thủy thủ, cười nhìn tôi, hài hòa một cách không ngờ tới.
Tôi chẳng để ý gì phủi phủi người, lập tức cầm lấy máy ảnh chụp lại cảnh này.
Rốt cuộc tôi có còn yêu Dư Hoài năm xưa?
No. 335
“Sao cậu lại tìm được chỗ này thế?”
Sau khi mấy cô bé học sinh rời đi, tôi ngồi ở giữa quảng trường thu dọn đồ đạc, cậu ấy cũng đặt mông xuống ngồi cạnh tôi, nhìn tôi dạt dào hứng thú.
Tôi hơi chột dạ. Tôi có tình không nói cho cậu ấy, thế nhưng cậu ấy đến rồi, hiện tại người sai là tôi.
“ Hôm qua bệnh tình mẹ mình lâm vào nguy kịch, tối qua mới thoát khỏi cơn nguy kịch. Mình đã hai ngày không ngủ rồi.” Dư Hoài vuốt sống mũi, cố gắng chợp mắt, “Đột nhiên nhớ ra mình quên hỏi cậu chụp ảnh ở đâu, thế nên liền gọi cho số điện thoại liên lạc của studio cậu, trợ lí của cậu nói cậu ở đây.”
Tôi rất hổ thẹn, vội vàng tăng nhanh tốc độ thu gọn đồ đạc.
“Mình … mình có thể đến chỗ cậu nghỉ ngơi một lát không?” Dư Hoài ngước đôi mắt đầy tơ máu nhìn tôi.
Bỗng dưng tôi thấy đau lòng quá, không biết tại sao ánh mắt này lại làm nổi lên tình mẹ của tôi, xem ra già thật rồi.
Dư Hoài giành chiếc máy ảnh nặng trịch của tôi khoác lên vai, nói: “Cậu dẫn đường đi.”
Cậu ấy thật sự đã quá mệt. Tôi bảo cậu ấy lên tầng hai, ngồi ở sô pha một lát, tôi đi rót cho cậu ấy cốc nước. Lúc bưng bốc nước quay lại, nhìn thấy cậu ấy đã cuộn thành một đống ngủ trên sô pha
Tôi không kéo được cậu ấy mà cũng không muốn đánh thức cậu ấy, đến phòng ngủ cầm tấm chăn đang định đắp cho cậu ấy, bỗng dưng nhìn thấy phần lộ ra dưới ống tay áo sơ mi của cậu ấy, có một vệt đen kì quái.
Tôi đặt chăn ở một bên, nhẹ nhàng, khẽ khàng lật ống tay áo cậu ấy.
Vệt đen ấy là dấu tính màu đen.
Tôi cắn môi, nhẹ nhàng chạm tay vào, sự tiếp xúc nóng hổi truyền đến ngón tay lạnh lẽo của tôi.
Đây không phải là kí hiệu mà thợ xăm tùy tiện xăm vào, đây chính là cái dấu tôi vẽ vào tay cậu ấy khi thi đại học năm ấy, góc ngoặt nhòn nhọn, một phần của dấu tích đúng nhướng lên trên sau còn vểnh xuống dưới....
Chỉ có tôi mới vẽ dấu tích như thế này.
Nhất định là sau khi đi học trở lại, cậu ấy xăm hình này lên mình.
Hình xăm đã có dấu vết của năm tháng, nhưng cậu ấy lại không có, giống như con tôm cong mình trên sô pha nhà tôi, ngủ giống như một đứa trẻ. Tôi nhìn chằm chằm vào khuông mặt quen thuộc và hình xăm trên cánh tay cậu ấy, bỗng dưng mũi cay cay.
No. 336
Lúc Dư Hoài tỉnh lại đã là mười rưỡi tối rồi. Tôi nấu cho cậu ấy bắt sủi cảo, sau đó lại ngồi trước máy tính tiếp tục sửa ảnh mà hồn một nơi người một nẻo.
Dư Hoài ăn xong liền đến bồn rửa bát tự rửa bát.
“Cảnh Cảnh, cậu sống qua ngày như thế này hả?” Dư Hoài lạnh lùng kêu lớn: “Cái bồn rửa bát này của cậu chất đống bao nhiêu bát hả?”
“Ăn cơm tối xong ngại rửa.” Tôi nói: “Cậu thấy chướng mắt thì rửa giúp mình đi.”
“Khuynh hướng tiến hóa trong tương lai của cái xã hội này chính là, người có tuyệt chùng đầu tiên.” Dư Hoài lớn tiếng lầu bầu.
Nghe tiếng bắt đũa chạm vào nhau cũng với tiếng nước chảy róc rách, tôi nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, nhưng tim lại đập thình thịch liên hồi.
Như thế này, chính là cuộc sống ư?
Từ lúc tôi tốt nghiệp cấp ba đã bắt đầu sống một mình,đã bao năm không nghe thấy âm thanh phát ra từ người khác trong nhà rồi? Lau bát lau đĩa, hút bụi dọn dẹp, trải qua cuộc sống giản dị đời thường?
Từ lúc nào tôi bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống mỗi ngày như thế này rồi?
Tôi luôn cảm thấy sống cuộc sống một người chẳng sao cả. Gặp lại cậu ấy mới thấy quãng thời gian có hai người mới là tốt nhất.
Dư Hoài vẩy hạt nước đọng trên tay rồi bước đến, bị dáng vẻ của tôi dọa cho ngã ngửa, lộ ra sự kinh hoàng như một cô vợ nhỏ:
“Sao cậu nhìn mình đầy thèm thuồng thế Cảnh Cảnh?”
“Bà xã vất vả rồi!” Tôi cười sặc sụa: “Lau cả cái ghế giúp anh nữa nhé.”
Dư Hoài nhướn mày: “Trong một nhà, người nào học toán không tốt mới là vợ chứ nhỉ?”
Chúng tôi bối rối im lặng mấy giây.
Đây chỉ là một câu nói đùa, thế nhưng câu nói đùa này hình như đã lôi thứ gì đó ra từ trong lòng tôi.
No. 337
Ngay lúc tôi sắp không nhịn nổi mà mở miệng, cậu ấy bỗng dưng đứng lên, chỉ vào một ô đựng đồ trên kệ đựng ti vi nhà tôi hỏi: “ Nhà cậu có máy chơi game hả?”
Tôi điều chỉnh cảm xúc của mình.
“Ừ, mua trên Taobao, hoài niệm chuyện xưa.”
“Chỗ mình trọ cũng có. À, giờ mình và vợ chồng Lâm Dương ở cùng một nhà trọ lớn, làm “Bóng đèn” suốt ngày, áp lực cuộc sống lớn lắm đó.” Cậu ấy đùa.
“Cậu cũng hẹn hò chẳng phải là được rồi sao.” Tôi cười.
Dư Hoài bối rối im lặng một lúc, tiếp tục nói: “Ba người bọn mình thường nối máy chơi game, hai người bọn họ chơi gà lắm. Không biết làm sao, hai người bọn họ bị cuồng máy chơi game, suốt ngày chơi “Chip and dale”, không thấy sến hay sao.”
“Người đang yêu nhau đều không chán sến.” Tôi nói.
Tôi phát hiện, lúc tôi bám chặt vào chuyện gì cũng giống một con ba ba.
“Bọn mình cùng chơi đi.”
Dư Hoài đột nhiên nói.
Lấy thân phận gì chơi cùng cậu?
Tôi ngây người mồm há hớp nhìn cậu ấy tự nhiên hơn ruồi mà cắm mấy dây cắm của máy chơi game vào ti vi nhà tôi.
“Ồ, chỗ cậu có game “Battle City” à. Uhm, “Chip anh dale”, “Double Dragon” Cậu thích không? Cậu chắc chắn không chơi được, chơi bóng chuyền tày với chân còn không theo một nhịp.”
“Chơi cái này đi!” Đột nhiên tôi chen lên sô pha, ngồi bên trái cậu ấy, giành máy chính chọn một trò chơi.
Hết chương 61.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Điều Tuyệt Vời Nhất Của Chúng Ta
Bát Nguyệt Trường An
Điều Tuyệt Vời Nhất Của Chúng Ta - Bát Nguyệt Trường An
https://isach.info/story.php?story=dieu_tuyet_voi_nhat_cua_chung_ta__bat_nguyet_truong_an