Q.2 - Chương 71: [Chuyện Ma Quái Ở Trấn Nhỏ] Khúc Dạo Đầu
ên trong khách sạn, tám người an tĩnh ngồi bên dưới lầu.
"Ai uy, sao các vị còn chưa đi?" Bọn người Long Chiến Nhã ra cửa từ rất sớm, hơn nữa gần đây căn bản không có buôn bán gì, cho nên lúc lão nhân rời giường nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của tám người ngồi ở đại sảnh, nhất thời kinh hoảng.
"Xin lỗi lão nhân gia, để cho ngài lo lắng." Long Chiến Nhã nhìn lão nhân mỉm cười, "Bất quá chúng ta có thể sẽ ở nơi này vài ngày."
"Xảy ra chuyện gì?" Lão nhân gia gấp đến độ dậm chân.
"Một người bạn đã mất tích." Bách Lí Mạch nhún nhún vai, tỏ vẻ mình rất bất đắc dĩ.
"Mất tích? Vậy các ngươi không nên tìm, đi nhanh đi." Ở trấn này, người mất tích là không thể tìm về, cho dù tìm về được thì cũng đã là một thi thể rồi, "Bằng hữu kia của các người sợ là lành ít dữ nhiều rồi, các ngươi cũng không cần mạo hiểm, giữ lấy tánh mạng của mình mà nhanh rời đi thôi.” Thở dài một tiếng, lão nhân gia xoay người rời đi, bóng lưng tràn ngập tang thương cùng bi ai.
"Tiểu thư." Thấy Long Chiến Nhã nghe xong lời nói của lão nhân vẫn cúi đầu không nói, Phong Lam bắt đầu đứng ngồi không yên.
"Lam, ngươi muốn nói gì?" Long Chiến Nhã nghiêng đầu nhìn Phong Lam, vẻ mặt khó hiểu.
Phong Lam há hốc mồm, cái gì cũng đều nói không ra, chẳng qua là chán chường cúi đầu xuống.
"Lam, ta nói, người mất tích chính là bằng hữu của ta, ngươi, đã hiểu chưa?"
Thân thể cao to của Phong Lam chấn động, mở to mắt nhìn Long Chiến Nhã.
Ngọc Yêu nhịn không được xì cười. Ôn văn nhĩ nhã như Phong Lam làm ra vẻ mặt ngây người như phỗng này, cảm giác thật tốt a.
"Ai uy, tiểu thư, ngươi đừng trách Lam, còn không phải bởi vì người mất tích kia chính là tiểu Nguyệt Nguyệt sao. Lam a, đây là quan tâm sẽ bị loạn nha." Ngọc Yêu cười khanh khách.
"Là vậy sao?" Long Chiến Nhã cười thú vị, hàng lông mày nhướng lên, vẻ mặt mập mờ nhìn Phong Lam, "Hai người bọn họ từ lúc nào thì có gian tình?"
Gian tình? Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn Long Chiến Nhã sủng nịch. Tiểu nữ nhân này, chuyện này nói ra cũng thẳng thắn quá đi.
Phong Lam thiếu chút nữa bị sặc nước bọt của chính mình, vẻ mặt hoảng sợ quay đầu nhìn Long Chiến Nhã. Cái gì mà gọi là gian tình! Nói thật hay, giống như đang nói bọn họ không giống người bình thường vậy. Tình yêu chẳng phân biệt số tuổi, không liên quan giới tính, có thể gạt bỏ cả chủng tộc, tất cả điều không phải là tiểu thư nói hay sao, tại sao khi đến phiên hắn này biến thành gian tình rồi? Tiểu thư không thể dùng từ dễ nghe một chút sao?
Ngọc Yêu, Bách Lí Mạch và Nam Phong Nguyệt cũng đã quen phương thức nói chuyện này của Long Chiến Nhã rồi, cho nên sau khi nghe Long Chiến Nhã nói xong mọi người đều đồng loạt dùng ánh mắt mập mờ nhìn Phong Lam.
Mà Lăng Ngạo San và Lăng Ngạo Phong thì trực tiếp phun luôn trà ra. Ai bảo Long Chiến Nhã dùng từ quá mức kinh hãi thế kia. Nhưng ngay sau đó lại bị thái độ cam chịu của Phong Lam làm cho kinh sợ. Nam Nam mến nhau? Thật hay giả đây? Chủ tớ bọn họ rốt cuộc là người nào?
"Làm sao bây giờ?" Bách Lí Mạch hỏi. Bình thường khi ở cùng một chỗ với Long Chiến Nhã, bọn họ đều không cần động não.
Lại hỏi nàng? Long Chiến Nhã phồng má. Rõ ràng chính là một nhóm người tinh ranh mọi sự đều thông suốt, tại sao lại luôn khi dễ nàng, bắt nàng tìm biện pháp? Long Chiến Nhã nhảy đến nằm trên người Mặc Sĩ Lưu Thương, nhắm mắt giả chết.
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cũng bị động tác của nàng chọc cười.
Mặc Sĩ Lưu Thương phản xạ có điều kiện tiếp được Long Chiến Nhã, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.
Long Chiến Nhã bãi công rồi, những người còn lại lại đem ánh mắt nóng bỏng vứt đến trên người Mặc Sĩ Lưu Thương.
Mặc Sĩ Lưu Thương hết sức hoa lệ không nhìn sáu người này, chuyên tâm vì Long Chiến Nhã chảy đầu tóc đen mượt. Long Chiến Nhã rất ít khi vấn tóc, thường xuyên để tóc tai bù xù chạy nhảy xung quanh, nhiều nhất những lúc ngại tóc dài phiền toái mới buộc lên cao cao sau ót. Chính kiểu tóc đơn giản như vậy lại làm nổi bật nên phong cách thoải mái, cuồng vọng đầy khí chất của Long Chiến Nhã. Mà Mặc Sĩ Lưu Thương cũng không giống với những nam nhân khác, hắn thích Long Chiến Nhã với kiểu tóc đơn giản này, bởi vì sờ vào rất thoải mái.
Long Chiến Nhã cũng giống như con mèo nhỏ, chui vào lồng ngực của Mặc Sĩ Lưu Thương nhụi nhụi.
Lăng Ngạo San và Lăng Ngạo Phong liếc mắt nhìn nhau, đối với hình thức chung sống của mấy vị chủ tớ này cảm thấy rất kỳ quái. Hơn nữa chủ tử không quản chuyện lại để cho tùy tùng của mình quyết định? Thật là kỳ quái.
Bách Lí Mạch, Nam Phong Nguyệt, Ngọc Yêu và Phong Lam nhìn hai người kia, mặc kệ không quản, căn bản cũng không để ý đến ý kiến của bọn hắn, vây quanh một chỗ, nhỏ giọng thảo luận.
"Cho ra kết luận rồi?" Thấy bốn người tản ra, Mặc Sĩ Lưu Thương mới mở miệng.
"Ừ." Bách Lí Mạch gật đầu, khí thế của Minh tôn từ từ toát ra, "Nếu Nguyệt Nhi nói trên thi thể là do kim châm đả thương, như vậy, cho dù dùng phương pháp gì để tăng tốc độ máu chảy thì Phong Nguyệt tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mệnh. Trước tiên chỉ có thể tìm căn cứ của bọn hắn đã."
"Ừ." Mặc Sĩ Lưu Thương gật đầu.
"Đầu tiên điều tra hoàn cảnh chung quanh xem sao, xem thử nơi nào có bùn đất đỏ." Phong Lam nói tiếp.
Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mi, tỏ vẻ dị nghị.
"Các ngươi tra như vậy thì tra đến khi nào?" Đầu tiên là xác định vị trí sau đó lại tìm đến căn cứ của người ta? Như vậy có thể không đả thảo kinh xà sao? Chẳng lẽ đối phương là kẻ ngu, sẽ đợi ngươi tìm đến cửa? Nằm mơ sao.
"Vậy làm sao bây giờ?" Phong Lam ngây người.
"Câu cá, dĩ nhiên cần mồi câu rồi." Mặc Sĩ Lưu Thương cười.
Cuộn trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã khẽ nhếch khóe miệng. Dùng mồi câu? Cái mồi câu này không phải là Phong Lam thì chính là Bách Lí Mạch. Nam nhân này thật đúng là chọn một phương pháp giảm bớt việc.
"Ồ?" Mắt Bách Lí Mạch sáng lên, quả nhiên hắn vẫn còn chưa đủ xấu a, "Cần phải làm gì?"
"Ngươi cùng Phong Lam ra ngoài đi dạo đi."
"Ta cũng đi?" Bách Lí Mạch trợn mắt.
Mặc Sĩ Lưu Thương mỉm cười khẳng định.
"Không đi." Hắn chính là Minh tôn đó, muốn hắn luân lạc đến mức đi làm mồi câu, nói giỡn gì chứ.
Mặc Sĩ Lưu Thương không nói lời nào, nằm trong ngực hắn, Long Chiến Nhã mở mắt nhìn Nam Phong Nguyệt ra ám hiệu.
Mắt Nam Phong Nguyệt lóe lên, đẩy đẩy Bách Lí Mạch.
"Sao vậy, Tiểu Nguyệt Nhi?" Phải biết rằng, Nam Phong Nguyệt rất ít khi chủ động quan tâm đến hắn, bình thường cũng đều là hắn trêu chọc nàng mà nàng còn hờ hững đây này.
"Đi."
"Tại sao?" Gương mặt yêu mị của Bách Lí Mạch trong nháy mắt biến thành khổ qua. Tại sao đến nữ nhân của hắn cũng không giúp đỡ hắn?
"Có đi hay không?"
"Đi đi đi đi đi đi." Nói nhiều hơn hai chữ lại thêm nghi ngờ trong lời nói khiến cho đầu của Bách Lí Mạch như con gà mổ thóc, trên mặt còn mang theo thần sắc lấy lòng
Chiến Vương Long Phi Chiến Vương Long Phi - Yêu Mặc