Trái Tim Lạnh Giá epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 70: Suy Nghĩ Đối Lập
ghỉ ngơi tại Nga được một ngày. Nó lại muốn đi dạo xung quanh đây. Lần trước Nó không có dịp đi nhiều. Victor không đi chung với Nó, đơn giản Nó muốn ở một mình. Nó lang thang nhưng Nó vẫn nhớ tới Hắn.
" Đang ở Úc sao? "
" Căn phòng đó lại khoá? "
" Kho sao? "
" Cách nói chuyện của Victor thật là kì lạ "
Nó dạo dạo vài vòng rồi đến một nơi thật yên tĩnh. Nó ngồi xuống nghỉ chân thì thật là không yên.........
- Zin, Zin, là em phải không?
-................._ Nó nhắm mắt lại
- Lâu rồi không gặp em, sao em lại ở đây vậy? Đến thăm anh sao?
-......................
- Hôm trước có trận vui lắm, em không đến xem..
- Trận gì?_ Lúc này Nó mới lên tiếng
- Trận đấu giữa bang HD và KV. Kevin lợi hại nhưng cũng dính đạn. Chắc đã chết lâu rồi. Hahahahahaahahah._ Jacker nói trong sự vui sướng.
Mặt Nó sầm lại. Đôi tay Nó nắm chặt thành nắm đấm.
- Ngươi nói gì?
- Kevin bị thương nặng lắm, chắc không qua khỏi.
- Từ lúc nào?
- Hai tháng hơn rồi, tung tích của Hắn cũng không thấy đâu nữa.
- Ngươi đã làm gì Kevin? Ngươi đã làm gì anh ấy?_ Nó bực mình hét lên trong cơn tức giận. Vung tay đánh vào mặt Jacker. Khiến Jacker đổ máu, nhưng thế cũng đủ biết Nó lo lắng cho Hắn đến mức nào rồi. Jacker vẫn nhây. Hắn lau vệt máu, còn nở nụ cười thoả mãn
- Em đánh anh sao? Dành thời gian dự tang của Kevin là vừa đấy. Mà qua rồi còn gì nữa........ Hâhhaahahahahahaha.
Đôi mắt của Nó hiện lên ánh lửa đỏ, đầu Nó như muốn bốc khói. Nó chạy đi sau khi để lại lời nhắn: " Kevin có chuyện gì, tôi sẽ gặp anh tính sổ "
Jacker cũng nhìn theo bóng dáng của Nó khuất dần.......
" Em yêu hắn sao? Em sẽ không có hạnh phúc đâu? Anh hứa đó "
Nó mở mạnh cửa vào phòng Victor làm vang tiếng động lớn. Victor giật mình nhìn Nó, lửa đã vây lấy cơ thể băng giá của Nó rồi. Thật không thể tưởng tượng nếu lúc này, ai đó cố khích Nó. Chắc sẽ phanh thay ra trăm mảnh.
- Zin chuyện gì vậy em?
Nó không nói không rằng, tiến thẳng đến cửa phòng đã đóng kín hôm qua Nó thấy. Victor ra sức ngăn cản nhưng chỉ nhận được ánh mắt sắc bén của Nó. Như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
- Anh mà còn ngăn cản thì đừng trách vì sao em không nể tình anh em.
Nó vặn cửa mở thật mạnh
<<< Rầm >>>
Cánh cửa gỗ chỉ trong tích tắc đã được mở ra. Nó nhìn loạt bên trong, đôi mắt bị thu hút bởi thân hình đang nằm gọn trên chiếc giường, không một sự sống. Đôi chân chầm chậm tiến lại chiếc giường. Con ngươi xao động, khoé mắt cay cay.
- Anh xin lỗi em.
Nó im lặng không nói gì, chỉ là dùng tay chạm vào gương mặt đó. Người mà Nó " yêu ". Hắn đang nằm tại đó. Một chút sự sống cũng không có. Đôi mắt khép lại như muốn kết thúc chặng đường mở mắt đầy chông gai. Khuôn mặt nhợt nhạt, nhìn Hắn gầy đi rất nhiều. Hai tháng qua Hắn chỉ sống nhờ truyền nước biển sao?
- Tại sao?
- Anh xin lỗi, Kevin không muốn cho em biết. Kevin sợ ảnh hưởng đến công việc của em và mọi người.
- Nên thế anh giấu em? Hai tháng qua Kevin sống dựa vào nước sao?
- Anh...........anh...........
- Là ai làm?
- Hôm đó, trận chiếc xảy ra giữa hai bang, Jacker chơi xấu gài mìn, Kevin bị dính đạn lẫn mìn, nên lâm vào tình trạng nguy kịch, đến bác sĩ thì may mắn thoát khỏi nhưng tỉnh lại được hay không thì chỉ trông chờ vào thời gian.
- Kevin bị dính đạn lẫn mìn sao?_ Giọng Nó nhẹ tênh, nước mắt của Nó rơi xuống cánh tay của Hắn.
- Anh ra ngoài, đóng cửa lại em muốn ở đây yên một chút.
Victor lẳng lặng ra ngoài. Anh không nghĩ Nó kích động đến thế. Phải chăng Nó đã yêu Kevin? Yêu Kevin đến mức như thế sao? Sự băng giá trong tim Nó đã dần tan chảy hết rồi sao? Kevin sẽ mang lại hạnh phúc cho Nó chứ?
" Ở bên Kevin, anh nghĩ rằng em sẽ hạnh phúc. Zin, từ bỏ giới ngầm đi em ạ "
.
.
.
.
.
.
.
.
Bên trong phòng, Nó vẫn đứng đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hắn. Nó muốn gọi Hắn dậy, rất muốn. Muốn được cải lộn với Hắn, đấu khẩu với Hắn, muốn được thấy tin nhắn quan tâm của Hắn, muốn được nghe tiếng Hắn chúc ngủ ngon và quan trọng hơn hết, là Nó muốn nói tiếng " Yêu " với Hắn. Nhưng có lẽ ông trời không muốn Nó được nói chăng? Nên mới bắt người thì bất động người thì tương tư thế.Khi nào họ mới được yêu nhau?
- Kevin, nằm đây lạnh lắm phải không? Lớp mền mỏng lắm đủ ấm không? Máy lạnh mở nhiệt độ cứ như đang ở phòng đông lạnh trong bệnh viện vậy. Làm như đang nuôi xác chết hay sao đấy._ Nó lầm bầm rồi bước tới lấy điều khiển chỉnh chế độ bình thường, nhiệt độ vừa phải.....
Nó dọn dẹp gọn cái ghế cạnh bên, cũng không phải bụi bặm gì chỉ là những vật dụng y tế đang lăn lê ở đó. Nó cất vào gọn gàng sạch sẽ, Nó kéo ghế ngồi cạnh giường của Hắn. Nó lần đầu mới được nhìn kĩ khuôn mặt của Hắn. Tim Nó thình thịch, lệch nhịp từng đợt, đến mức không còn nhịp để lệch nữa. Đột nhiên, hai mặt đối lập trong Nó xảy ra mâu thuẫn:
" - Mày nghĩ gì vậy? Mày sinh ra là một tảng băng, không được phép yêu ai hết.
- Đâu có, được yêu chứ. Tui sinh ra là con người, tui có trái tim.
- Không, là băng, mày phải lạnh lùng đàn ông trên đời chẳng tin thằng nào được.
- Tui thích làm gì thì mặc tui, bạn quan tâm quá đấy. Tui cũng được phép như người ta, tui cũng có cái quyền của bản thân.
- Hãy là mày của ngày hôm trước, phải cứng rắn, lạnh lùng, tàn nhẫn đến mức người khác phải khiếp sợ. Như thế mới là HÀN TIỂU BĂNG.
- Xin lỗi nhé, tui tên HUỲNH HẢI TUYẾT. Tui có cách suy nghĩ của tui, không cần bạn quan tâm.
- Kết cục yêu Kevin sẽ không tốt đâu, tao cá chắc luôn.
- Tui mặc kệ, ngay lúc này, tui cảm nhận tui yêu anh ấy mất rồi.
- Chỉ vài ba cái tin nhắn vớ vẩn và mấy lời chúc sến rện như ma trù thì lại yêu mù quáng đến thế sao?
- Không mù quáng, tui tin chắc tui lựa chọn đúng.
- Thì để xem đúng được bao lâu."
Nó ngồi bên Hắn được một lúc lâu thì Victor mang thức ăn vào cho Nó. Dùng bữa xong, Nó tiếp tục túc trực bên Hắn, Nó đọc sách cho Hắn nghe, hát cho Hắn nghe, kể chuyện trên trời dưới đất cho Hắn. Chỉ mong kì tích xuất hiện, Hắn sẽ tỉnh lại. Nó muốn nói yêu Hắn, muốn nói nhớ Hắn.
Ba tháng qua Nó thay đổi rất nhiều. Đã bắt đầu biết khóc, biết cười, biết quan tâm mọi người xung quanh. Nó thay đổi như
một đứa trẻ bình thường mới sinh. Nhưng điều đáng nói ở đây, Nó lại biết " yêu ". Yên cái tên mà lúc trước hay gây sự với Nó, cái tên " Osin tội nghiệp " của Nó. Đây là sự thay đổi đáng có trong Nó, phải như thế Nó mới hoà nhập với cuộc sống xung quanh và không bị cô lập với chính bản thân của mình. Tối đó, Nó ngủ lại nơi đó cùng Hắn, Nó gục đầu trên giường. Victor mang mền đến đắp cho Nó rồi anh ra ngoài, nhìn cảnh này thật khiến người ta thương. Nhưng ngón tay của ai đó động đậy nhẹ, thật nhẹ.......................
Một ngày lại trôi qua.....................
Vừa vui vừa buồn. Vui vì tìm thấy Hắn nhưng buồn vì Hắn bây giờ không khác gì tảng đá. Không tiếng nói, không ánh nhìn hay dù chỉ là một cử động nhỏ............
Trái Tim Lạnh Giá Trái Tim Lạnh Giá - Thiên Như