Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiên Lộ Phong Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 70: Tần Nhị Gia.
T
rần Tiểu Thiên trở lại bên trong viện, khách khí hướng Tần nhị lang chắp tay:
- Tần nhị gia, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Trong quán đang tìm người đi Nam hoang một chuyến, Nhị gia có hứng thú không?
- Nam hoang?
Tần nhị lang nhướng mắt hổ:
- Không đi!
Trần Tiểu Thiên cổ động nói:
- Tần nhị gia tay không đánh chết hai con cọp, công phu tốt như vậy, đợi ở linh thạch quáng này làm đầy tớ không có tiền đồ rồi. Chỉ bằng đi theo ta một chuyến Nam hoang, hai ba tháng là có thể trở lại, lợi ích có được khẳng định không thể thiếu Nhị gia một phần nào.
Tần nhị lang thân thể vừa động, ghế tre đã rung rinh cót két tựa hồ tùy thời sẽ bị chia năm xẻ bảy. Y từ trong mũi xùy một tiếng:
- Nam hoang là địa phương quỷ quái, mười người đi có sáu người không về được, ở lại đây chí ít cũng sống được ba năm! Ngươi cho rằng Nhị gia ta ngu, bị ngươi dụ dỗ một cái là đi theo ngươi chịu chết sao?
Trần Tiểu Thiên vẫn chưa biết Nam hoang có gì đáng sợ, nghe Tần nhị lang nói như vậy, trong lòng không khỏi giật mình cái đột. Nhưng đi Nam hoang còn có cơ hội bốn mươi phần trăm giữ được mạng sống, chứ còn nếu không đi, thi hắn ngay cả một phần trăm cơ hội sống cũng không có, sớm muộn gì cũng sẽ bị băng cổ đông cứng thành cây băng côn mà chết. Bọn chúng còn có chỗ để lựa chọn, còn hắn, một chút dư địa để lựa chọn cũng không.
Nếu Nam hoang nguy hiểm như vậy, vô luận như thế nào cũng phải đem Tần nhị lang theo. Trần Tiểu Thiên trước hết thổi phồng:
- Nghe tiếng Nhị gia đã lâu, là con người hảo hán, võ công cái thế, nghĩa bạc vân thiên!
Sau đó hắn phát ra một tràng cười thật to và lạnh:
- Không ngờ rằng hảo hán là thế mà đối với Nam hoang sợ như sợ cọp, buồn cười a buồn cười!
Tần nhị lang nhìn có vẻ lỗ mãng, nhưng đối với kế khích tướng của hắn thờ ở vô cùng, phe phây cây quạt nói:
- Nhị gia ở chỗ này rất thoải mái, đi Nam hoang cái địa phương quỷ quái kia làm cái gì? Mặc ngươi nói toạc nói quàng xiêng, Nhị gia ta chỉ có hai chữ: Không Đi!
Nói như vậy y cũng cần cho chỗ tốt, mọi chuyện đều có thể thương lượng. Trần Tiểu Thiên lập tức bày ra hào khí can vân:
- Nhị gia khai điều kiện đi!
Tần nhị lang mở miệng rộng, ngửa mặt lên trời ngáp dài.
Trần Tiểu Thiên vươn ra một bàn tay:
- Năm lượng bạc!
Nhìn Tần nhị lang khinh thường ra mặt, Trần Tiểu Thiên vội vàng bổ sung nói:
- Thương quán trả chủ hiệu cầm đồ mỗi tháng tương đương số này.
Nhị lang nhấp một ngụm trà, ngay cả con ngươi cũng không chuyển.
- Mười lượng bạc!
Tần nhị lang dứt khoát nhắm mắt lại.
- Mười lăm lượng bạc!
Trên mặt dữ tợn của chấp sự co giật liên tục, y quản lý linh thạch quáng, mỗi tháng cũng chỉ mười lăm lượng bạc.
Trần Tiểu Thiên cắn răng một cái:
- Hai mươi lượng bạc!
Tần nhị lang cây quạt cũng không rung, cầm lấy trà lạnh bên cạnh "ừng ực " uống cạn, xong đặt xuống chấn động xung quanh, rồi nhắm mắt ngáy khò khò.
- Năm mươi lượng bạc!
- Một trăm lượng bạcl
Cuối cùng Trần Tiểu Thiên quyết tâm:
- Mười kim thù! Nhiều hơn nữa sẽ không có đâu!
Coi như tiền lương của hắn tiêu sạch, mười kim thù đem nuôi cái thằng ông nội này rồi.
Chấp sự trên mặt đã run rẩy dữ tợn, Trần Tiểu Thiên ra giá cao như vậy, ngay cả y cũng nhịn không được nghĩ đến chuyện bỏ việc ở đây, cùng hắn đi Nam hoang một chuyến.
Giá cao như vậy có rất ít người có thể cự tuyệt, quả nhiên Tần nhị lang dừng tiếng ngáy, mắt hổ mở ra.
Trần Tiểu Thiên lập tức nói:
- Mười kim thù! Chỉ cần đi theo ta một chuyến, mỗi tháng chính là hai trăm lượng bạc! Như thế nào, Tần nhị gia?
Tần nhị lang vuốt hổ ban trên mặt, trầm ngâm hồi lâu, để cho Trần Tiểu Thiên nhìn mà trong lòng bồn chồn khó chịu vô cùng.
Tần nhị lang gãi gãi cổ, xem trời xem đất, sau một lúc mới lắc lắc khóa sắt:
- Trước tiên đem món đồ chơi này giải khai cho Nhị gia!
Trần Tiểu Thiên vui mừng quá đỗi, lập tức quay đầu hỏi chấp sự:
- Chìa khóa đâu?
Chấp sự cười khổ nói:
- Nếu có chìa khóa, ta đã sớm hai tay cầm đưa cho Nhị gia rơi. Mọi thứ chìa khóa đều ở trong tay Đại quản gia, ta thật không có.
Rốt cục thuyết phục Tần nhị lang vì mình hiệu lực, Trần Tiểu Thiên tươi cười rạng rỡ, đối với chìa khóa cũng không coi là đại sự gì:
- Chuyện chìa khóa dễ nói. Nhấn dấu tay vào nơi này, ta mang Nhị gia cùng bọn chúng trở về.
Chấp sự chạy vội thổi phồng ra một trang giấy, trước hết quát mắng để cho những đầy tớ già yếu nhấn dấu tay, sau đó cung kính đưa tới Tần nhị lang, cười nói:
- Nhị gia chuyến đi này là hổ nhập sơn lâm, long du biển rộng. Tiểu nhân chiếu cố không chu toàn, mong rằng Nhị gia bao dung, bao dung.
Tần nhị lang mở bàn tay to như cái quạt hương bồ ra, hướng lên trên giấy "Phanh" một cái, sau đó đứng dậy. Chiếc ghế tre bị y đè ép oằn xuống, giờ cót két như trút được gánh nặng, khôi phục nguyên trạng.
Tần nhị lang vừa đứng lên, Trần Tiểu Thiên liền phát hiện y so với hắn cao hơn gấp rưỡi, còn thân hình to con gần gấp đôi hắn, xem ra đúng là một tráng hán. Trên mặt y hổ ban vừa sâu vừa dài, một đôi con ngươi tinh quang bắn ra bốn phía, tựa như một đầu Mãnh Hổ đứng thẳng, làm cho người ta cảm giác có một loại uy áp rất mãnh liệt.
Trần Tiểu Thiên gọi xe chiến thú, Tần nhị lang vén khóa sắt trên tay, không chút khách khí chen ngồi vào trong, bả vai rộng rãi cơ hồ đem buồng xe đập vỡ. Y ngông nghênh nhấc tay chân, buồng xe ngồi bốn người mới đầy lập tức bị thân thể khổng lồ của y làm cho chật ních. Y đối với Trần Tiểu Thiên bên cạnh không để ý gì, ngay cả chút khe hở cũng không lưu lại cho hắn.
Trần Tiểu Thiên không thể làm gì khác hơn là khách khí nói:
- Nhị gia ngồi được thoải mái là tốt rồi.
Sau đó hắn lấy chiến thu ra cưỡi. Đoàn người vừa rời khỏi hẻm núi không lâu, công trường khai thác linh thạch đột nhiên sinh biến cố. Một loạt võ sĩ thân pháp nhanh nhẹn trong trang phục xanh đỏ áp tới những lều canh và những vòm đá chung quanh, tấn công cực gấp các hộ vệ canh giữ linh thạch quá của Bạch hồ thương quán. Tiếng cồng báo động đánh liên tiếp, vang động cả một góc núi. Tuy nhiên, vụ tấn công quá chớp nhoáng, tiếng báo động vừa vang lên một chút thi đã im bặt. Có mấy kẻ võ công cực kỳ linh mẫn, tốc độ động như sấm chớp, chẳng mấy chốc đã diệt sạch số hộ vệ của linh thạch quáng, bắt đầu tấn công tiêu diệt luôn cả bọn nô lệ đang co rúm sợ hãi tụ tập lại một chỗ,
Trần Tiểu Thiên quay đầu lại nhìn, tái hẳn sắc mặt. Nếu hắn chậm trê một chút, nói không chừng đã thành hồn oan rồi. Những nô lệ già cả được chọn đi theo xe hắn cũng xôn xao co rúm người. Cả bọn thúc chiến thú chạy nhanh, hy vọng bọn tấn công không thể đuổi theo.
Tuy nhiên, có vẻ như sự cầu mong của họ không được đáp ứng. Một toán võ sĩ chợt xuất hiện chặn đường, thân pháp nhanh nhẹn. Chẳng mấy chốc chiến thú rú vang ngã vật, xe đi trước đổ vỡ tan tành. Huyệt Thái Dương của Trần Tiểu Thiên nhói lên liên tục, cho thấy hàng loạt mạng người trong chốc lát đã lìa xa dương thế.
Khi bọn bịt mặt xông tới xe thứ hai, một tiếng gầm như hổ rống chợt cất lên, khiến các kẻ tấn công loạng choạng lắc lư đầu. Lập tức, mũi xe thứ hai bung ra, một thân hình vĩ đại phóng xuống, tiếng xiềng xích leng keng mang theo tiếng rít gió quật cất lên, chẳng mấy chốc, bọn tấn công bị đập kẻ thi vỡ sọ, tên thi bị kéo đứt phăng luôn thủ cấp.
Trần Tiểu Thiên lúc này đã nhảy xuống chạy quanh chiến thú né tránh liên tục. Một gã võ sĩ đã đến tân công vào hắn. Trần Tiểu Thiên lúc thì chui vào bụng chiến thú, lúc thi lăn thân tránh liên tục. Người hắn thảm hại vô cùng, chần tay luống cuống, xem ra sắp bó tay chịu chết đến nơi. Trần Tiểu Thiên chợt hơi hận không chịu học võ lúc bình thường, để bây giờ không biết làm sao mà tránh.
Khi hắn tuyệt vọng ngã ngửa, lưỡi kiếm của võ sĩ vung lên sắp chém ngang cổ hắn, một tiếng rống cất lên, Tần nhị lang phóng tới, một thể Hắc hổ đào tâm tung ra, bàn tay lập tức thọc ngay vào ngực võ sĩ, khi rút ra mang theo trái tim còn đỏ hỏn đậm thình thịch, cảm tượng máu me ghê rợn vô cùng. Võ sĩ trợn ngược mắt, lập bập như không tin đó là sự thật, cuối cùng ý thức mất đi hẳn.
- Đa tạ!
- Đi, nơi này không ở lâu!
Tần nhị gia xoay lưng thộp cổ hắn kéo dậy, cất bước chạy nhanh. Vừa lúc đó, một tiếng hét chim vang lên, cùng với hai bóng trắng bay nhanh tới:
- To gan, kẻ nào dám mưu đồ đoạt linh thạch quáng của Bạch hồ thương quán ta. Chết!
-----o0o-----
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tiên Lộ Phong Lưu
Phong Lưu Dã Hạc
Tiên Lộ Phong Lưu - Phong Lưu Dã Hạc
https://isach.info/story.php?story=tien_lo_phong_luu__phong_luu_da_hac