Chương 70: Chương 67.2
hưng là hiện tại vừa nhìn thấy như vậy, liên chủ tựa hồ cũng không cảm kích.
Chẳng lẽ, chỉ có lâu chủ một bên tình nguyện?
"Cho ta một cái kim bài nữa đi!" Ngọc Phi Yên không phải người có lòng tham, thứ không thuộc về mình, nàng sẽ không cầm.
"Ngọc bội trân quý như vậy, ngươi vẫn là trả lại lâu chủ của các ngươi đi! Ta không phải người tỉ mỉ, vạn nhất đánh mất, bị người khác không có hảo ý lấy đi, các ngươi liền tổn thất lớn!"
Ngọc Phi Yên trực tiếp cự tuyệt, đại quản sự phi thường kinh ngạc.
Tài phú đưa tới cửa cũng không động tâm, vị liên chủ này quả thực có cá tính.
Nhưng đây là nhiệm vụ lâu chủ giao cho hắn, hắn phải hoàn thành a! như vậy làm sao cho phải đây?
"Đã là bồi tội, làm sao lại không nhận! Gia thay mèo con cám ơn lâu chủ!"
Đúng lúc này, một cái thanh âm truyền đến, không đợi đại quản sự nhận thấy được nguy hiểm, trong tay trống rỗng, bạch ngọc hoa sen đã rơi vào trong tay nam tử mang mặt nạ một thân hoa phục màu tím.
"Sao ngươi lại tới đây!"
Lại nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên, Ngọc Phi Yên kinh ngạc rất nhiều, trong lòng cũng thật cao hứng.
Liền ngay cả Thằng Ngốc, cũng vui mừng đi đến trước mặt Hạ Hầu Kình Thiên, ngồi thật đoan đoan chính chính, ánh mắt giống như hai cái chuông đồng, khẩn trương theo dõi hắn.
Chủ nhân, ngươi đã đến rồi!
Luân gia rất nhớ ngươi!
Luân gia cũng rất nỗ lực chiếu cố tiểu cô nương!
Sờ sờ đầu Thằng Ngốc, Hạ Hầu Kình Thiên tiến đến trước mặt Ngọc Phi Yên, đội mặt nạ lệ quỷ, nhẹ nhàng ở bên tai nàng cọ cọ.
"Gia nói, muốn cùng ngươi tham gia đại hội đấu dược, làm sao có thể không đến đây!"
Mặt nạ lệ quỷ kia, mỏng manh một mảnh, như là dùng băng tuyết điêu khắc thành, gần như nửa trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy mặt Hạ Hầu Kình Thiên.
Mặt nạ dán ở trên mặt lạnh như băng, làm Ngọc Phi Yên sợ run cả người, nàng vươn tay nghĩ đem mặt nạ trên mặt hắn lấy xuống, lại bị Hạ Hầu Kình Thiên cầm tay. Mà tay hắn, lúc này cũng lạnh thấu tâm, Ngọc Phi Yên kinh hãi không thôi.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì."
Hạ Hầu Kình Thiên thanh âm trầm thấp, có chút mệt mỏi nói không nên lời."Bất quá là sốt ruột chạy lại đây, cho nên có chút mệt. Không có việc gì —— "
Nói xong, Hạ Hầu Kình Thiên cúi đầu, cách lệ quỷ mặt nạ, dán lên trên môi Ngọc Phi Yên.
Tuy rằng chẳng phải Hạ Hầu Kình Thiên thật sự hôn Ngọc Phi Yên, trung gian tốt xấu còn cách một tấm mặt nạ, nhưng bọn họ ái muội như vậy, vẫn làm Tiết Tử Di đỏ mặt, lập tức nghiêng mặt đứng ở một bên, không nhìn tới đôi tình nhân chàng chàng thiếp thiếp này.
Thật xấu hổ a!
Thằng Ngốc hai cái móng vuốt che lại ánh mắt.
Hình ảnh không thích hợp thiếu nhi như vậy, luân gia vẫn là không nên xem!
Miễn cho dài lỗ kim! (ach, ta cũng ko biết dịch ntn.)
Liền ngay cả đại quản sự bên cạnh, nhìn thấy một màn này, cũng cảm thấy chính mình đỏ mặt.
Nhưng nghĩ lại, tình huống này không đúng a!
Vị này đã là liên chủ Thiên Hương Lâu, liên chủ ở trước mặt mình, bị người khinh bạc, không phải nên rút đao tương trợ sao, đem tử y nam nhân kia đuổi đi chứ?
Tựa hồ đoán ra ý tưởng đại quản sự, Hạ Hầu Kình Thiên ngẩng đầu, cầm ngọc bội hoa sen, khẽ cười nói:
"Chất ngọc không sai! Chính là chạm trổ thiếu chút lửa. Nên không phải do lâu chủ chính mình điêu khắc thủ công đi!"
"Thô ráp như vậy, gia thật sự chướng mắt, mèo con của gia cũng không hiếm lạ!"
"Bất quá, các ngươi đã có thành ý đến nhận lỗi, gia liền tạm thời không truy cứu sự tình phía trước. Mèo con của gia, ngay cả gia cũng luyến tiếc nàng, một cái dược thánh nho nhỏ cư nhiên dám khinh bỉ nàng, nếu không trừng trị, gia làm người như thế nào đây!"
Nói xong, Hạ Hầu Kình Thiên lại vỗ vỗ đầu Thằng Ngốc, lập tức, Thằng Ngốc như mũi tên bay đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Thằng Ngốc ngậm một cái đầu máu me nhầy nhụa vui mừng chạy tiến vào.
Tới gần cửa, nó cố ý đem đầu La Toàn nhổ ra, một cước chụp trên đầu hắn.
Cô lỗ lỗ ——
Đầu người kia, giống như bóng cao su, lăn tới đây, trực tiếp ngừng lại bên chân đại quản sự.
Thật hung dữ tàn bạo!
Đại quản sự nuốt một ngụm nước bọt.
Tuy rằng lâu chủ không có tính toán buông tha La Toàn, nhưng là thủ đoạn của tử y nam tử này càng thêm huyết tinh bạo lực a!
Khi nhìn thấy hình vẽ diều hâu màu tím nhạt trên người Hạ Hầu Kình Thiên, đại quản sự nhíu nhíu mày lông mày, bỗng nhiên nhớ tới một người.
Nghe nói, vị sát tinh Đại Chu Quốc kia cũng cực kỳ yêu thích hình vẽ diều hâu màu tím.
Chẳng lẽ... Là hắn?
"Trở về nói cho hắn, để hắn thu hồi suy nghĩ không nên có. Mèo con của gia, không phải một cái Thiên Hương Lâu nho nhỏ có thể thu mua. Muốn giành người của gia, phải chuẩn bị nhận lấy cái chết!"
Nói xong, quanh thân Hạ Hầu Kình Thiên bị màu tím hào quang bao phủ.
Đại quản gia quát to một tiếng "Không tốt, mọi người mau bỏ đi —— "
Nhưng là lúc ấy đã muộn.
Bất quá một lát, Thiên Hương Lâu đã bắt đầu lay động, người ở bên trong sợ hãi la hét chạy ra bên ngoài, một lát sau, Thiên Hương Lâu đã bị san thành bình địa.
"Nói cho chủ tử của ngươi, nếu có lần tiếp theo, sẽ không phải là hủy lâu đơn giản như vậy!"
Nói xong, Hạ Hầu Kình Thiên lôi kéo tay Ngọc Phi Yên xoay người rời đi.
"Ngao —— ô ——" nhìn đến Thiên Hương Lâu sụp xuống, Thằng Ngốc ngửa mặt lên trời thét dài, khoái hoạt đi theo phía sau hai người.
Ha ha ha, rốt cuộc vẫn là chủ nhân, vừa ra tay liền không phải là nhỏ!
Luân gia sùng bái ngươi!
Ngọc Phi Yên đi theo Hạ Hầu Kình Thiên, Tiết Tử Di vẫn ngơ ngác chôn chân tại chỗ, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.
Thật là khủng khiếp!
Hạ Hầu Kình Thiên kia, hắn chỉ sợ đã là võ hoàng?
Không, không, ít nhất là Vũ Đế! Không được, phải dùng dao sắc chặt đay rối, làm cho Tiết Sắc chặt đứt tâm tư đối với Ngọc Phi Yên. Bằng không... Chỉ nghĩ đến bộ dáng của La Toàn, Tiết Tử Di liên vội vã lắc lắc đầu.
Không có bằng không, phải bức Tiết Sắc buông tha, nếu không buông tay, chỉ có đường chết!
Cùng Vũ Đế tranh nữ nhân, trừ phi ngươi ngại mạng chính mình quá cứng rắn!
"Khụ khụ —— "
Đúng lúc này, Tiết Tử Di nhìn thấy hai người quen thuộc từ trong đống hoang tàn bò lên.
"Liên công tử, Mặc Thương, các ngươi không có việc gì đi!" Nhìn thấy Liên Cẩn một thân bạch y tro bụi phác phác, phi thường chật vật, Tiết Tử Di liền bước lên phía trước hỗ trợ.
"Nàng đâu?"
Liên Cẩn vỗ tro bụi trên người, vô ý hỏi một câu.
"La Sát đi theo Lâm Giang Vương đi rồi." Biết Liên Cẩn nói là Ngọc Phi Yên, Tiết Tử Di vội vàng trả lời.
Nghe xong lời này, Liên Cẩn sắc mặt cười khổ.
Bá đạo quyết tuyệt như vậy, quả nhiên là cá tính của hắn!
Dù chính mình thiên tính vạn tính, cũng tính không ra Hạ Hầu Kình Thiên bước tiếp theo sẽ làm gì, bởi vì, hắn luôn như vậy ngoài dự đoán mọi người, hơn nữa không chút nào chừa lại lối thoát.
Hắn bỏ lại những lời này, chẳng phải vì áp chế ai, mà là nói cho người khác sự thực.
Nhớ thương người của ta, đi tìm chết đi!
Đáp án chính là đơn giản như vậy!
Cùng một người ham mê bạo lực giảng đạo lý, hoàn toàn không nên!
Càng miễn bàn cùng người như vậy đấu trí, hắn căn bản sẽ không cho đối phương cơ hội vận dụng trí tuệ, trực tiếp đem người bóp chết...
Hiện thời, Ngọc Phi Yên bị Hạ Hầu Kình Thiên nắm chặt như vậy, Liên Cẩn căn bản là tính không ra bọn họ tương lai như thế nào. Chỉ hy vọng nàng giữ được tâm chính mình, đừng giống như trước đây, ngây ngốc bị người lợi dụng hãm hại, cuối cùng hồn phi phách tán, ngay cả luân hồi chuyển thế cũng không thành.
Hạ Hầu Kình Thiên, nếu ngươi dám thương hại nàng, cho dù liều mạng, ta cũng sẽ đưa nàng đi!
Ta... Tình nguyện nàng chưa từng trở về, cũng không muốn nàng phải trải qua khổ sở!
"Liên công tử, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt của ngươi rất khó xem!"
Tiết Tử Di nói làm đại quản sự chú ý, hắn vừa nhìn qua, đã bị ánh mắt Liên Cẩn chặn lại.
"Ta không sao, trở về nghỉ ngơi một chút liền tốt! Ta nguyên bản còn nghĩ đến xem ở Thiên Hương Lâu có thể đào ra bảo bối gì, không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy. Hạ Hầu Kình Thiên thật sự là cả gan làm loạn, cũng chỉ có hắn dám như thế! Thôi, Mặc Thương, chúng ta trở về đi!"
Liên Cẩn trong giọng nói để lộ ra rất nhiều tin tức, đại quản sự sắc mặt vẫn như thường, trong lòng lại rõ ràng, chuyện này không thể truy cứu.
Dù sao thân phận của Hạ Hầu Kình Thiên cũng không đùa, cộng thêm thực lực của hắn, nếu thật sự là cứng đối cứng, vậy cũng chỉ có thể lưỡng bại câu thương, đối với Thiên Hương Lâu mà nói phi thường bất lợi.
Dàn xếp ổn thoả, đây là ý tứ của lâu chủ!
Ngọc Phi Yên bị Hạ Hầu Kình Thiên lôi kéo đi rất xa, dọc theo con đường này, Hạ Hầu Kình Thiên đều không nói gì, bình tĩnh có chút không giống hắn.
Chỉ chờ đến một chỗ người ở thưa thớt, trạch viện có chút tồi tàn, Hạ Hầu Kình Thiên mới dừng lại, lệnh Thằng Ngốc ở cửa trông chừng, hắn mang theo Ngọc Phi Yên trèo tường đi vào.
Trong trạch viện, cỏ dại tùng sinh, rách nát không chịu nổi, vừa nhìn thật hoang vu.
"Mèo con —— "
Hạ Hầu Kình Thiên cũng không để ý tro bụi, trực tiếp ngồi ở trên thềm đá, đem Ngọc Phi Yên ôm vào trong ngực, "Mèo con, lời nói trước kia của ngươi, còn tính hay không?"
Lời dạo đầu mạc danh kỳ diệu như vậy, làm Ngọc Phi Yên nghĩ không ra chính mình đã hứa hẹn gì với Hạ Hầu Kình Thiên.
"Ngươi nói, nếu gia gặp nạn, ngươi sẽ không để ý, toàn tâm toàn ý giúp gia. Lời này, còn tính hay không?"
"Hạ Hầu Kình Thiên, ngươi làm sao vậy?"
Ngọc Phi Yên dọc theo đường đi đều suy xét vấn đề này.
Hạ Hầu Kình Thiên như vậy thật sự là rất quái dị!
"Gia không có nhà để về..."
Hạ Hầu Kình Thiên buông đầu xuống, tựa vào trên bờ vai Ngọc Phi Yên.
"Mèo con, lúc này đây, gia thật là không có nhà để về..."
Thanh âm của hắn nguyên bản thanh cao cao quý, lúc này, lại để lộ ra một cỗ bi thương trước nay chưa có, giống như con thú nhỏ bị người vứt bỏ, nức nở, kể ra nội tâm bi phẫn.
Không biết vì sao, nhìn quen Hạ Hầu Kình Thiên ý khí phấn chấn, đột nhiên nhìn thấy hắn tang thương như vậy, Ngọc Phi Yên trong lòng mềm nhũn, vội vàng gật đầu:
"Còn tính! Đương nhiên còn tính, mặc kệ khi nào cũng đều tính! Nếu hoàng thượng đối với ngươi không tốt, Đại Chu Quốc không dung được ngươi, chúng ta liền rời đi Đại Chu Quốc, đi địa phương khác!"
"Được!"
Ngọc Phi Yên kiên định lại ngây ngốc, làm tâm tình Hạ Hầu Kình Thiên tốt lên rất nhiều.
Chuyện cho tới bây giờ, người làm ta có thể hoàn toàn tín nhiệm, cũng chỉ có ngươi!
Hoàn hảo, ta còn có ngươi...
Còn có ngươi a...
Nhiệt độ cơ thể Ngọc Phi Yên ấm áp, cùng thân mình mềm mại, làm Hạ Hầu Kình Thiên có loại cảm giác như là nhà, cái ôm ấm áp này như thể bếp lò, hắn nhắm hai mắt lại, chỉ chốc lát sau, bên tai Ngọc Phi Yên liền truyền đến tiếng hít thở trầm trọng.
Rốt cuộc là làm sao vậy?
Sau khi Hạ Hầu Kình Thiên ngủ, Ngọc Phi Yên bắt đầu nhớ lại lời nói vừa rồi của hắn.
Không nhà để về?
Chẳng lẽ là hoàng thượng răn dạy Hạ Hầu Kình Thiên sao? Nhưng bọn họ rõ ràng là phụ tử tình thâm, Hạ Hầu Quân Vũ nhìn qua không giống người sẽ làm loại sự tình này!
Lại hoặc là, trên triều đình muốn lập thái tử?
Thân phận của Hạ Hầu Kình Thiên lúng túng, làm cho tân thái tử kiêng kị?
Ngọc Phi Yên nghĩ tới nghĩ lui, đều nghĩ không ra nguyên do vì sao. Thấy Hạ Hầu Kình Thiên ngủ mà vẫn đội mặt nạ lệ quỷ không chịu tháo xuống, nàng đưa tay, nghĩ lấy xuống mặt nạ, để Hạ Hầu Kình Thiên thoải mái một ít.
Nào biết, nguyên bản Hạ Hầu Kình Thiên đang ngủ say đột nhiên tỉnh lại, ngăn cản nàng.
"Đừng lấy, gia hiện tại bộ dáng rất xấu, gia không muốn cho ngươi nhìn thấy!"
Lần đầu tiên phát hiện Hạ Hầu Kình Thiên còn có một mặt ngạo kiều như vậy, Ngọc Phi Yên mỉm cười, cố ý đùa hắn, "Có bao nhiêu xấu?"
"Thật xấu thật xấu!"
"Gia cần phải bảo trì hình tượng hoàn mỹ trong lòng ngươi, tâm nguyện này ngươi nếu không thể thỏa mãn gia, gia liền khóc cho ngươi xem!"
Sát ——
Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao?
Ngọc Phi Yên ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.
Không có a, thái dương vẫn theo lẽ thường từ phía đông dâng lên, nhưng là vì sao, cái kia cuồng vọng thô bạo Hạ Hầu Kình Thiên sẽ đột nhiên biến thành ngạo kiều bán manh như vậy đây?
Hay là, đây nguyên bản mới là bản tính của hắn?
Đột nhiên chuyển biến như vậy, trong lòng có chút không quen a!
"Đừng nghĩ! Gia vẫn là gia ——" Hạ Hầu Kình Thiên giống như có thuật đọc tâm, đoán được suy nghĩ trong đầu Ngọc Phi Yên, thân thủ điểm điểm cái trán của nàng.
"Gia đã thật lâu không chợp mắt, làm mèo con của gia, tác dụng hiện tại của ngươi chính là làm gối đầu cho gia, để gia ngủ một giấc thật ngon." Hạ Hầu Kình Thiên không chút khách khí đem Ngọc Phi Yên xoay thành một cái tư thế mà hắn thích, ôm tay chân của nàng, chỉ khoảng nửa khắc liền đã ngủ.
Ta không phải gối đầu thịt người!
Hỗn đản!
Mau thả ta ra!
Ngọc Phi Yên trong lòng rất muốn khóc.
Còn có, tư thế này, có phải hay không rất ái muội?
Nàng lúc này chính là mặt đối mặt ngồi ở trên đùi Hạ Hầu Kình Thiên, như một đứa nhỏ ôm cổ hắn, hai chân còn vòng ở eo hắn.
Mà Hạ Hầu Kình Thiên, không chút khách khí một tay nâng Ngọc Phi Yên, một tay ôm lấy eo nàng, đầu lệch qua bên cổ nàng, cằm đặt ở trên bờ vai mềm mại của nàng, ngủ thât thoải mái.
Ni mã!
Nếu có người tới, nhìn thấy cảnh này, còn tưởng rằng bọn họ giữa ban ngày ban mặt, làm việc xấu hổ đi!
Tuy rằng Ngọc Phi Yên rất muốn một cái tát đem Hạ Hầu Kình Thiên đánh bay, nhưng bên tai vang lên đều đều tiếng hít thở, làm nàng thu hồi tiểu móng vuốt của mình.
Xem ra hắn thật là mệt muốn chết rồi!
Thôi, bổn cô nương đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với hắn!
Hạ Hầu Kình Thiên ngủ thật sự không an ổn, thấy hắn như vậy, Ngọc Phi Yên thân thủ nhẹ nhàng vỗ hắn lưng. Nhờ nàng trấn an, Hạ Hầu Kình Thiên lại tiếp tục ngủ say.
Đến cuối cùng, ngay cả Ngọc Phi Yên cũng ngủ say.
Chờ Ngọc Phi Yên cảm thấy lạnh, từ trong giấc mộng tỉnh lại, mới phát hiện mặt trời đã lặn về hướng tây, đã chạng vạng. Mà Hạ Hầu Kình Thiên sớm không thấy tăm hơi bóng dáng, chỉ có Thằng Ngốc lười biếng quỳ rạp trên mặt đất.
Thấy Ngọc Phi Yên tỉnh lại, nó đứng lên, chạy chậm đi tới trước mặt Ngọc Phi Yên.
"Hạ Hầu Kình Thiên? Hạ Hầu Kình Thiên! Ngươi ở đâu!"
Tìm một vòng, Ngọc Phi Yên cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Hạ Hầu Kình Thiên. Chỉ có trên bàn còn để mặt nạ lệ quỷ bán trong suốt, chứng minh Hạ Hầu Kình Thiên đã từng tới đây.
"Thằng Ngốc, chủ nhân ngươi đi đâu vậy?"
Ngọc Phi Yên ngồi xổm xuống, vuốt cái đầu lớn của Thằng Ngốc.
Không nói một tiếng rời đi, đây không phải phong cách xử sự của Hạ Hầu Kình Thiên?
Trong khoảng thời gian này, hắn rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?
Bị Ngọc Phi Yên hỏi, Thằng Ngốc lắc đầu tỏ vẻ đánh chết mình cũng không biết chuyện của Hạ Hầu Kình Thiên.
Tiểu cô nương, việc của chủ nhân luân gia thật sự không biết!
Nhiệm vụ của Luân gia chính là bảo hộ ngươi!
"Bình thường cơ trí như vậy, làm sao bây giờ lại ngốc như vậy?" Thấy Thằng Ngốc bắt đầu giả ngu, cuối cùng ngã xuống đất giả chết, Ngọc Phi Yên không còn gì để nói.
"Ta đây đổi vấn đề, hắn có thể bị nguy hiểm hay không?"
Nguy hiểm?
Thằng Ngốc ngẩng đầu, chủ nhân không phải là một nhân vật nguy hiểm sao?
Đối với ta mà nói, chủ nhân mới là nguy hiểm lớn nhất, không phải sao?
Vấn đề này, Thằng Ngốc lại là đáp phi sở vấn, Ngọc Phi Yên hoàn toàn bại bởi nó.
"Thằng Ngốc a —— "
Ngay lúc Thằng Ngốc cho rằng mình đã thuận lợi trải qua, Ngọc Phi Yên bỗng nhiên cười tủm tỉm nhìn chằm chằm nó, "Ngươi nói, nếu tiếp theo ta thấy Hạ Hầu Kình Thiên, nói cho hắn, ngươi chẳng những hết ăn lại nằm, không nghe lời ta nói, còn luôn đi ra ngoài thông đồng tiểu mẫu cẩu, không bảo vệ ta, hắn sẽ làm gì đối với ngươi đây?"
Lập tức, Thằng Ngốc rùng mình một cái.
Tiểu cô nương, ngươi đây là bôi nhọ, là phỉ báng!
Ngươi hãm hại luân gia, chủ nhân anh minh thần võ như vậy, sẽ không tin tưởng ngươi!
Huống chi, tiểu mẫu cẩu sức chiến đấu quá kém, luân gia không thích tiểu mẫu cẩu! (Ta cũng không biết nên dùng từ gì thay cho tiểu mẫu cẩu nên để nguyên luôn)
Một điểm cũng không thích!
"Nga? Thật vậy chăng? Bằng không ta đi thử? Để xem hắn tin tưởng ta hay là tin tưởng ngươi."
Mặc dù Ngọc Phi Yên cười thật giống tiên nữ, thuần khiết mỹ lệ, nhưng ở trong mắt Thằng Ngốc, nàng đã biến thành một tiểu ma nữ nhẫn tâm.
Thằng Ngốc đã sớm rõ ràng, tiểu cô nương có vị trí cực kì quan trọng trong lòng chủ nhân, là quan trọng nhất! Về phần nó, chắc chắn chiếm vị trí sau!
Vạn nhất Ngọc Phi Yên thật sự cáo trạng như vậy, lấy trình độ sủng ái của Hạ Hầu Kình Thiên đối với nàng, nó nhất định sẽ bị phế!
Luân gia không muốn ——
Tiểu cô nương, có việc từ từ thương lượng, đúng hay không!
Lập tức, Thằng Ngốc thay đổi một bộ mặt nịnh nọt.
Chúng ta tốt xấu gì cũng là bằng hữu!
Một đường đi chúng ta hai bên cùng hỗ trợ, thoải mái ở chung, ngươi làm sao có thể đối với luân gia như vậy!
Ngươi bỏ được sao?
"Vậy ngươi liền nói với ta Hạ Hầu Kình Thiên đang ở đâu? Hắn hôm nay làm ta phi thường lo lắng ——" Ngọc Phi Yên giọng điệu phi thường chân thành, Thằng Ngốc cũng biết nàng là thật tâm đối tốt với chủ nhân.
Nhưng là, Thằng Ngốc thực sự không biết Hạ Hầu Kình Thiên đi nơi nào.
Thấy Thằng Ngốc tiếp tục lắc đầu, Ngọc Phi Yên phi thường bất đắc dĩ, "Vậy giữa các ngươi có phương thức liên hệ riêng hay không? Nếu có, ngươi liền nói cho hắn, mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ hắn đúng hay sai, ta đều đứng về phía hắn! Khi hắn có chuyện không cần chính mình gánh vác, tốt xấu còn có ta. Hai người cùng nhau gánh vác, so với một người kiên trì sẽ thoải mái hơn một ít."
Lời nói của Ngọc Phi Yên, làm Thằng Ngốc cảm động không thôi.
Khó trách chủ nhân đến lúc này còn thủy chung nhớ thương tiểu cô nương, nàng thiện lương tốt đẹp như vậy, thật là cô gái tốt, đáng giá chủ nhân đối đãi như vậy!
Nếu không phải Hạ Hầu Kình Thiên sớm có mệnh lệnh, không thể cùng tiểu cô nương thân thể đụng chạm, Thằng Ngốc hận không thể nhảy lên liếm khuôn mặt mọng nước của nàng.
end.
Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu - Chá Mễ Thố