Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ma Kiếm Lục
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 70: Ám Môn Sát Thủ, Hà Xứ Bất Tương Phùng
K
hi một người luôn mở lòng mình ra, y sẽ sống vui vẻ hơn người khác.
(Cổ Long - Ngữ)
Liễu Dật nhìn thanh hắc kiếm trong tay Lãnh Kiếm, Bi Mộng Kiếm phảng phất có một hấp lực quyến rũ vô hình, mê hoặc Liễu Dật, khiến y từ từ giơ tay ra với lấy thanh kiếm, khoảng cách mỗi lúc một gần hơn.
Lãnh Kiếm quan sát cử động của Liễu Dật, khoé miệng hé nụ cười bí ẩn.
Đột nhiên, Liễu Dật rụt tay lại, lắc mạnh đầu: "Không, tại sao phải cầm kiếm? Ta chỉ là một kẻ bình phàm thôi mà."
Biểu hiện của y, tựa hồ khiến Lãnh Kiếm phẫn nộ phi thường: "Công tử vừa nói cái gì? Không cầm kiếm thì bảo vệ người yêu dấu của mình bằng cách nào? Không cầm kiếm thì bảo vệ thân nhân được sao? Còn có bằng hữu của công tử, chả lẽ công tử định cả đời núp bóng họ sao? Cầm kiếm ngay! Thanh kiếm này vốn thuộc về công tử."
"Công tử cho rằng sách thánh hiền có thể bảo hộ được nữ nhân của mình, cầm kỳ thi họa có thể bảo hộ cho người nhà?" Lãnh Kiếm tiếp lời, giọng điệu trở nên băng giá, thậm chí lộ rõ ý châm biếm.
Liễu Dật trong lòng chấn động, đúng vậy, lý lẽ của Lãnh Kiếm quả xác đáng, sách thánh hiền không thể cứu người, cầm kỳ thi họa không thể bảo vệ nổi người, hiện giờ đang là lúc bị truy sát, tại sao lại không cầm kiếm phản kháng?
Liễu Dật vươn tay cầm Bi Mộng Kiếm, ngay sát na chạm vào cán kiếm, trước mắt y tối sầm, hình ảnh Niết Nhân lóe lên rồi vụt tắt, tiếp đó là hình ảnh một nam tử cầm trường kiếm, tay ôm nữ nhân đứng trên vách đá cheo leo... Hình ảnh đó là gì? Y lắc mạnh đầu, từ thân kiếm truyền lên cảm giác bi thương, cảm giác thật gần gũi, đó là chi? Là cảm giác bi thương của tình ái, của tình ái trải qua mất mát.
Cảm giác bi thương lan tỏa toàn thân Liễu Dật, cuối cùng dừng lại ở con tim y, đột ngột biến đổi thành ấm áp, hóa thành sức mạnh vô hạn, tưởng như có cây kiếm là có được cả thế giới.
Lãnh Kiếm nhận ra biến chuyển của Liễu Dật, quay mình thốt: "Tốt lắm, việc ta cần làm đã hoàn thành, ta phải đi thôi."
Đại Đao Vương kêu lên: "Tiền bối đi vội thế, thịt thỏ đã quay xong ngon lắm, ở lại thưởng thức trù nghệ của tôi đã chứ."
Lãnh Kiếm mỉm cười lắc đầu: "Ngày sau nếu có duyên, chúng ta sẽ tái ngộ". Dứt lời, vung tay lên, Lưu Vân kiếm lao vào trong mây, nhất đại kỳ nhân lẫn mất giữa trời đêm.
Đại Đao Vương nhìn theo hình bóng khuất xa của Lãnh Kiếm, lắc đầu thở dài sườn sượt: "Hỡi ơi, cao nhân vẫn là cao nhân, lúc bay lên chắc đều tiêu sái như vậy."
Liễu Dật ngó Bi Mộng Kiếm trong tay, cảm giác kỳ quái nãy giờ vẫn vấn vít không dứt trong đầu, y giơ ngang thanh trường kiếm trước mắt, nhẹ nhàng xoay cán rồi đột nhiên tuốt ra.
Một đạo ngân quang loé lên, lưỡi kiếm ba cạnh hiện lên trước mắt, quanh thân kiếm bao bọc một tầng hắc sắc khí thể như thật chất. Y không biết đó là gì nhưng thấy thật đẹp đẽ. Ánh kiếm phản xạ lên mặt, y thấy một đôi mắt, nhìn xuyên qua đó là một con rồng, một con rồng uốn lượn trong thân kiếm. Con rồng mang theo nỗi cảm thương vô hạn, truyền lên thân mình y.
Đột nhiên, y bị Đại Đao Vương kéo thoát khỏi ảo giác, tra kiếm vào bao. Đại Đao Vương nhìn thanh kiếm và nói: "Bi Mộng Kiếm này quả là kỳ quái, dài như cây côn, lại có ba lưỡi kiếm, sử dụng chắc tốn lực lắm, chả trách trong tám thanh thần kiếm, danh khí của nó bị xếp thấp thế."
Liễu Dật cắm kiếm xuống đất, đứng thẳng dậy, lắc lắc đầu, trấn tĩnh lại đoạn cất tiếng: "Sao, thỏ đã quay xong chưa? Ta đang đói kinh khủng đây, mau ăn thôi, ăn xong rồi đi ngủ, ngày mai còn phải lên đường tìm Cát Lợi Nhi."
Dứt lời, không để ý đến phản ứng của mọi người, y vồ lấy đùi thỏ nhai ngấu nghiến...
Thấy vẻ háu ăn của Liễu Dật, không ai nghĩ ngợi gì nữa, tự đi lấy phần thịt của mình rồi đánh chén.
Thời gian thấm thoát trôi qua mà bạn không để ý, nhưng khi nó đã đi thì sẽ khiến bạn hoặc khoái lạc hoặc sầu bi.
Vầng thái dương đã treo cao, mọi người đang loay hoay tìm chỗ rửa ráy, may sao, Đại Đao Vương tìm ra một chỗ cách đó không xa có một dòng suối chảy từ trên núi xuống.
Liễu Dật rút Bi Mộng Kiếm cắm dưới đất lên, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, lục y phục lấy ra viên ngọc nhỏ màu đỏ sẫm, đồng thời tháo luôn viên ngọc đeo trên cổ xuống, đặt chúng lại gần nhau. Bất ngờ hai viên ngọc dung hợp làm một, mắt y tối sầm, sau đó lại trở về trạng thái bình thường. Y lắc đầu nhìn viên ngọc đã biến thành toàn vẹn, thở dài sườn sượt rồi bỏ vào trong y phục.
Y nhìn thanh kiếm cầm trên tả thủ, tâm tư muôn vàn cảm khái, mấy tháng trước y là người ghét võ công cùng cực, vậy mà sau mấy tháng, giờ đây y lại cầm kiếm trên tay. Con người đúng là loài động vật có tư duy, đổi thay đến là nhanh.
Lúc này, ai nấy đều thu dọn xong xuôi. Liễu Dật vừa nhìn quanh vừa nói: "Ta thấy chúng ta đến Liên Hoa trấn trước, sau đó đi đến Miêu Cương tìm Cát Lợi Nhi, xem nàng đã về nhà chưa. Không biết các vị thấy thế nào?"
Thập Kiệt Nhất gật đầu: "Đệ sẽ đi với lão đại."
A Cửu nhìn Thập Kiệt Nhất nói: "Phụ hoàng có dặn, ta phải theo chân Thập Kiệt Nhất."
Liễu Dật nhìn Đại Đao Vương, hắn lắc đầu: "Đừng nhìn ta, ta không có việc gì nên cũng muốn đi chơi".
Liễu Dật bỗng thấy thật khôi hài, ràng y đi tìm thê tử, vậy mà phải cậy nhờ bằng hữu đi theo, xem ra bản thân y quả là vô năng.
Đoàn người vượt núi băng rừng, nhanh chóng đến Liên Hoa trấn, tuy đã hỏi thăm nhiều người nhưng Cát Lợi Nhi vẫn bặt tăm. Thậm chí Liễu Dật vẽ chân dung nàng nhưng thủy chung không ai đã gặp qua.
Mọi người đều ngã lòng, mua ngựa rồi tiếp tục tiến về Miêu Cương, hy vọng có thể gặp được Cát Lợi Nhi ở đó. Nhìn dáng vẻ Liễu Dật, nếu không gặp được Cát Lợi Nhi, có lẽ y đến phát điên mất.
Cả bọn mới rời khỏi Liên Hoa trấn chưa lâu, định cho ngựa chạy nước đại bỗng một toán phi hành qua đỉnh đầu ào tới. Chúng gồm mười người, không, mười một người, vì trước mắt mọi người xuất hiện một kẻ, chính là kẻ đã bắt A Cửu: Vi Thiên Đà. Mười người đứng sau lưng hắn, có tứ tinh sát thủ của Ám môn. Lần này Vi Thiên Đà có vẻ rất tự tin, nhược bằng không hắn đã không dám lộ diện ngang nhiên như vậy.
Bọn Liễu Dật ghìm cương thắng ngựa. Đại Đao Vương quắc mắt nhìn Vi Thiên Đà quát lớn: "Ngươi có phải là nam nhân không? Giờ ngươi lại chường mặt ra, phá bỏ lời thề thốt ở động phủ lần trước rồi sao?"
Vi Thiên Đà mỉm cười với Đại Đao Vương, nụ cười gượng gạo nên khó coi vô cùng, cất giọng nói rin rít: "Kìa... Không phải Đại Đao Vương suýt chết dưới đao của ta đó sao? Hắc hắc, kiểu đầu tóc của huynh thú vị thật, thửa ở đâu vậy, tại hạ cũng muốn được như thế."
Thập Kiệt Nhất vung vẩy quyền đầu, gầm vang: "Không cần phải lôi thôi, ta sẽ cho ngươi cầu được ước thấy". Đoạn tung mình lên, Thiên Trùy trong Thiên cương đẩu quyền nhằm mặt Vi Thiên Đà đánh tới.
o O o
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ma Kiếm Lục
Tàn Nguyệt Bi Mộng
Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng
https://isach.info/story.php?story=ma_kiem_luc__tan_nguyet_bi_mong