Chương 70: Cưỡng Đoạt Trong Đêm
guyệt nhi” khẽ buông môi nàng ra, cho nàng một chút không khí tươi mát, sau đó lại bá đạo ấn vào.
Vốn đang cùng hắn trầm luân, nhưng nghe được giọng nói thâm tình cùng câu nói của hắn: ‘Nguyệt nhi’, thì ta thức tỉnh, “Ưm” tưởng hắn buông tha ta, nào ngờ, hắn lại tiếp tục nhúng chàm ta.
Tất cả nội lực đều tụ lại tại đan điền, ta dùng hết sức, đẩy hắn ra, rồi thuận chân, đạp cho hắn mấy cú cho bỏ ghét.
“A” trong mơ hồ bị đẩy ra, mà còn phải hứng chịu một cơn đau về xác thịt.
Sau khi xác định bản thân mình bình tĩnh hơn thì kẻ nằm dưới đất đã bất tỉnh nhân sự “Đáng chết” thấp giọng thầm rủa, sao ta có thể hồ đồ như vậy?
“Thật là…” bất đắc dĩ than nhẹ, rồi thở dài, nhìn nam nhân bị nàng đạp tơi tả thì trong lòng ít nhiều gì cũng dâng lên chút cảm giác tội lỗi…
Nhưng rõ là hắn khi dễ nàng?
Nhưng hắn say!
Phải, hắn say, cũng không tính là phi lễ đi.
Nhưng hắn dám nhìn ta, nhớ vị thê tử đã khuất của mình?
Điều này quả đáng giận!
Nhưng là….vì sao ta phải giận? Ghen?
“Đồ điên” ta mới không tin mình ghen…, nhưng trong lòng, vẫn rất khi chịu, tâm rất đau, rất đau….
Thêm một tiếng thở dài, nàng vác hắn lên vai, rồi vận chuyển vật nặng nề này về đúng với vị trí của mình.
Âm dương quái khí, nàng thật điên rồi, vì sao lại đi tới cái nơi là?
“Nguyệt nhi” bạc môi khạc ra một câu, lập tức nhận được phản ứng run run của người nào đó.
Trong lúc tức giận, ta thầm nghĩ: phải, Nguyệt, Nguyệt, Nguyệt: là một cái tên đẹp, nhiều người dùng vẫn đúng thôi….phải, không được suy nghĩ thừa thải nữa, mặc dù ngươi tên Nguyệt, nhưng không phải là ‘Nguyệt nhi’ của hắn.
Cảm nhận được người trên bả vai đang nhúc nhích thì cánh môi mím chặt hơn, cố gắng mở cửa phòng, tay vừa chạm vào cửa, thì người phía trên không chịu yên ổn, an phận, mà lao về phía trước.
Thành ra, chính cả ta cũng bị liên lụy “A” chân ta mất trọng điểm, theo hắn phi vào phòng, mặt ta đập vào cửa.
“Két”, cừa liền bật ra, cả hai bóng dáng ngã nhào vào phòng.
“Bịch”
“A da” đau quá, đau quá đi, ô…ô…ô…, ta thầm oán, từ khi nào mà ta biến thành tấm nệm lót cho người khác vậy.
“Ừm….” Hoàng Bá Thuần thuận miệng rên nhẹ, rồi lại ngủ tiếp…
“Mẹ nó” Liễu Thiên Nguyệt hận chính bản thân mình không thể biến dạng thành khủng long bạo chúa, ăn thịt tên vô ơn này.
Chính vì tức giận, Liễu Thiên Nguyệt khá thô bạo, thay vì cõng hắn lên gường, đã nắm lấy chân hắn, lôi kéo từ thính phòng đi vào sương phòng. (~____~)
“Đúng là hảo tâm chẳng có hảo báo đáp” sờ sờ lại khuôn mặt của mình “Rất may chưa hư mặt nạ của ta…” rồi liếc nhìn bóng dáng trên gường, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
Rất may là hắn say…
Khi ta muốn xoay người ra đi thì, di, như thế nào lại không đi được?
Lúc này ta mới chú ý, tay của hắn đang tóm lấy một góc váy của mình, theo phản ứng, ta liền gắt gao kéo tay hắn ra khỏi váy mình, nhưng khi chạm vào lại không muốn buông.
Tay hắn rất ấm áp, rất quen thuộc, một khung cảnh mơ hồ lại xuất hiện, một đôi nam nữ trong phòng, mà nữ nhân ngồi thân mật trên đùi nam nhân, nam nhân kia nắm chặt tay của nàng, cả hai người tự như phu thê, rất ngọt ngào.
Chỉ tiếc rằng khung cảnh khá mờ ảo, ta không cách nào nhìn thấy mặt của họ…, bờ môi mọng, nở lên nụ cười lạnh, ngồi vào mép gường, ta nói “Cuối cùng ta là ai?”
Nói lên câu này khuôn mặt nàng hiện lên một tia bi thương, là chưởng môn nhân của Tuyết Sơn, một trong bát đại môn phái lớn mạnh nhất trong giang hồ, nhưng thật bi ai, ngay cả thân phận của mình cũng không biết “Ngươi nói, có phải ta vô dụng?”
Nam nhân trên gường vẫn không hé ra lời nào, ta lại nói “Ngươi, đồ ngốc, ta mang thân phận là gì chứ, sao dám tơ tưởng đến ngươi”
Nghĩ về buổi tối của hai hôm trước, hắn thú thật với ta, thì ta thấy tức cười “Mặc dù, quả thật…ta có chút xíu cảm tình với ngươi…là chút xíu thôi, nhưng ta làm sao sánh bằng vị Lương gia tiểu thơ kia chứ” người ta ngây thơ, thuần khiết, trong trắng, còn nàng? Nàng làm sao dám mộng tưởng kia chứ.
Bàn tay không tự chủ được, sờ lên trán của hắn, lúc này ta cười có chút hả hê “Thật ra ta có hơi nghi ngờ, ngươi có dùng loại mỹ phẩm nào không, sao da mặt có thể bóng loáng như vậy hả? Thật ghen tỵ”
“Ta nói, nếu ngươi mà ở thế giới của ta, nhất định ngươi không cần phải làm việc vất vả, cũng có nhiều nữ nhân nguyện ý bỏ tiền để bao nuôi ngươi” nói xong, ta cười tới thật tươi, rồi sau đó, ta khẽ hít mũi, thay mình tủi thân.
Khi nàng ngẩng đầu lên, ánh sáng trăng vừa đúng lúc trầm xuống, theo cửa sổ, chiếu rọi vào phòng, đôi mâu của nàng được thắp sáng trong giây lát, cả người như chìm vào hư không
Gian phòng này, khung cảnh này, thật quen mắt….
“Á” bịt lấy tai, tâm run rẩy, phi như tên lửa, xông ra khỏi phòng….
Đôi mắt nhập nhèm hé mở, trong màn sương mù một bóng người biến mất, nâng tay lên, sau đó siết chặt lại…. từ từ chìm sâu vào giấc ngủ
Một bóng dáng màu trắng lượn lờ trong đêm, điểm nhẹ ngón chân, nhanh nhẹ như chú sóc, phi từ mái nhà này đến mái nhà khác.
Một đại trạch to lớn xuất hiện, nơi này dù sáng hay tối, cũng đều có người đi tuần, những ngọn đuốc thắp sáng cả khu hành lang, mắt nhìn những tiểu lính lát kia đi khỏi, thân thủ nhẹ nhàng mở cửa ra.
Cửa vừa mới hé mở, một bàn tay to lớn đã nắm chặt cổ tay của bạch y nhân “Rầm” sự việc xảy ra chỉ trong tích tắc.
Vừa vào tới phòng, mũi kiếm lạnh lẽo đã kề sát cổ “Ngươi là ai?” giọng điệu lạnh lẽo, nhưng mà bạch y nhân cũng không lộ ra một tia sợ hãi, ngược lại, còn vui vẻ, nũng nịu nói “Nha, đại gia, ngài quên mất người ta rồi sao?”
Bàn tay nhỏ bé trắng noãn đi theo sườn mặt, vuốt ve yết hầu của nam nhân, rồi nhẹ nhàng trượt xuống khuôn ngực rắn chắc, cả thân thể liền dán sát lên người của nam nhân.
Một cái đẩy nhẹ, cả người bạch y nữ nhân liền ngã xuống bàn, bóng dáng to lớn của nam nhân theo đó mà khóa trụ người nữ nhân, như muốn nhốt nàng ta trong không gian eo hẹp.
Trong bóng đêm, hai nụ cười giảo hoạt cùng nở rộ lên…
Huyền Vũ Dạ Nguyệt Huyền Vũ Dạ Nguyệt - Tiểu Mạc Tử