Y Thống Giang Sơn epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Q.1 - Chương 68: Xấu Hổ Không Còn Mặt Mũi (Thượng)
ộ Dung Phi Yên hành lễ nói: "Vạn phu nhân, vừa nãy tôi nghe thấy bên này truyền đến động tĩnh, cho rằng đã có chuyện xảy ra, cho nên mới sang đây xem sao. Sang rồi mới biết Tam thiếu nãi nãi bị bệnh, đang chuẩn bị chạy ra gọi người hỗ trợ, không ngờ được phu nhân đã tới rồi."
Trên mặt Vạn phu nhân tràn đầy hồ nghi nhìn vào Mộ Dung Phi Yên: "Bị bệnh? Từ trước tới giờ cũng không thấy Nhạc Dao có bênh gì mà!".
Mộ Dung Phi Yên nói: "Vậy Vạn phu nhân đêm khuya tới đây có chuyện gì vậy?"
Vạn phu nhân nói: "Ta nghe thấy tiếng kêu cứu, cho nên mới chạy sang đây." Nói xong hai mắt bà khẽ chuyển: "Nơi này là nhà của ta, bộ đầu Mộ Dung cô đến chuyện này cũng quản, vậy có phải là quản hơi rộng hay không?"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Trước khi Đại nhân nhà tôi đi đã có phân phó, qua nửa đêm, thì cho dù có là ai cũng không được ra ngoài, chẳng lẽ Vạn phu nhân đã quên mất điều này?"
Vạn phu nhân hừ lạnh: "Ở nhà của chính mình mà Lão nương cũng không có quyền đi lại sao? Quả là chuyện nực cười!" Nói xong, bà liền phất tay áo, vượt qua người Mộ Dung Phi Yên, trực tiếp đi vào trong phòng Nhạc Dao.
Mộ Dung Phi Yên thầm kêu không ổn, lại nhìn thấy hai tên gia đinh định bước vào theo, cô liền bước nhanh lên chắn trước cửa, ngăn trở mấy người Vạn phu nhân: "Tam thiếu nãi nãi đã nghỉ ngơi rồi, Vạn phu nhân, vẫn là mời bà trở về cho."
Vạn phu nhân cả giận nói: "Con dâu lão nương bị bệnh, thân là mẹ chồng, đến vào thăm một chút cũng không được sao?"
Mộ Dung Phi Yên càng ngăn trở không cho bà vào, thì bà lại càng nghi ngờ. Vạn phu nhân quay lại nói với bốn gã gia đinh: "Các ngươi chờ ở bên ngoài, ta vào đó xem sao!"
Đến nước này thì Mộ Dung Phi Yên có ngăn trở cũng không được nữa rồi, nên cô cũng đi theo Vạn phu nhân vào trong phòng.
Trong bóng tối vang lên thanh âm suy yếu của Nhạc Dao: "Mẹ đã đến rồi ư.... Con dâu nhiễm bệnh trong người, không thể đứng dậy nghênh đón..."
Vạn phu nhân "ừ" nhẹ, nha hoàn thiếp thân của bà cầm đèn lồng bước đến trước bàn châm đèn lên, trong phòng lập tức sáng bừng. Vạn phu nhân liếc thoáng qua xung quanh căn phòng, cũng không có phát hiện chút khác thường nào. Bà chậm rãi đi đến trước giường Nhạc Dao đang nằm, nhìn thoáng qua cô và thấp giọng nói: "Con bệnh có nặng lắm không?"
Nhạc Dao lắc đầu, vì lo lắng để lộ chuyện trong chăn còn giấu người, nên khi nằm, thân thể mềm mại khẽ dịch sát về phía Hồ Tiểu Thiên. Cô bỗng nhiên cảm giác Hồ Tiểu Thiên ở sau lưng hình như có phản ứng. Lòng bàn tay hắn đang đặt trên eo nhỏ của cô tự nhiên trở nên nóng bừng. Tâm hồn thiếu nữ của Nhạc Dao chấn động, chẳng lẽ tên kia chọn ngay lúc này để tỉnh sao? Trong lòng cô vừa thẹn vừa sợ, nếu như mẹ chồng phát hiện bí mật trên giường thì chỉ sợ chính mình chẳng còn đường nào chối cãi nữa rồi.
Cũng may là Vạn phu nhân không có tiến đến gần hơn nữa, bà quay người đến ngồi xuống bên cạnh bàn, rồi lạnh lùng nói: "Bộ đầu Mộ Dung, ta có hai câu muốn nói riêng cùng con dâu!"
Mộ Dung Phi Yên hiểu rõ, người ta rõ ràng muốn mình tránh đi đây mà. Nữ chủ nhân của Vạn gia đã lên tiếng thì cô đương nhiên không thể cự tuyệt rồi, nên cô bèn chắp tay nói: "Vạn phu nhân, vậy tôi xin ra ngoài trước!"
Vạn phu nhân nói: "Cô hãy quay về nghỉ ngơi đi, lão nương sẽ để cho Tử Lăng ở lại chiếu cố con ta."
Mộ Dung Phi Yên lên tiếng đáp ứng, rồi quay người đi ra ngoài.
Trái tim Nhạc Dao thấp thỏm không ngừng. Mộ Dung Phi Yên cứ như vậy mà đi sao? Chẳng lẽ cô ta thật sự muốn vung tay mặc kệ. Nếu như chỉ có một người là chính mình thì còn không nói, đằng này trên giường còn đang giấu thêm một nam nhân ah. Mình đúng là ngu mà! Vừa rồi rõ ràng có thể giấu hắn vào một chỗ khác, sao lại đần độn mà nhét hắn lên giường ah! Tay tên này rõ ràng còn đang đặt trên ngực chính mình. Đến tột cùng là tên này cố ý hay là do vô tình đây?
Đợi đến khi Mộ Dung Phi Yên cùng với nha hoàn thiếp thân Tử Lăng ra cửa, Vạn phu nhân mới nói: "Nhạc Dao, Vạn gia chúng tôi đối với cô không tệ phải không?"
Nhạc Dao nói: "Mẹ, người cùng với cha đối với Nhạc Dao ân trọng như núi."
Vạn phu nhân cười lạnh mà nói: "Không cần phải nói những lời trái lương tâm như vậy, lão nương tuy rằng lớn tuổi, nhưng mà con mắt vẫn còn chưa có hỏng, lỗ tai cũng còn chưa có điêc. Trong lòng cô đang nghĩ cái gì, ta và cô đều hiểu rõ cả!"
Nhạc Dao nói:"Mẹ à, con dâu đối với Vạn gia không hề mảy may có chút ý đồ xấu nào!" Quả thật trong cô vẫn lòng không ngừng thấp thỏm, vì dù sao trên giường còn đang giấu một tên nam nhân, nếu như bị mẹ chồng bắt được, chỉ sợ cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được hết tội.
"Cô có ý đồ xấu cũng được, không có ý đồ xấu cũng được, từ khi cô gả vào Vạn gia chúng tôi, thì Vạn gia liền không có một ngày bình yên. Cô ở lại Vạn gia chúng tôi cũng không phải là muốn giữ gìn cái thanh danh trinh tiết liệt nữ. Tôi đây vốn đã muốn thành toàn cho cô, trước kia đã vạch ra cho cô một con đường, nhưng cô cũng không nhận!" Trước kia Vạn phu nhân từng để cho Nhạc Dao chọn một trong hai là uống thuốc độc hoặc treo cổ tự tử, nhưng may mà Hồ Tiểu Thiên đã kịp thời ngăn trở.
Hồ Tiểu Thiên trốn ở trong chăn nghe được rõ ràng, trong lòng thầm mắng Vạn phu nhân ác độc, Nhạc Dao có chọc giận đến bà hay sao, mà không thể để cho cô một con đường sống?
Nhạc Dao rưng rưng nước mắt mà nói: "Mẹ à, không phải là con dâu sợ chết, mà do con dâu đã nhận được đại ân đại đức từ cha mẹ, vẫn còn chưa kịp báo đáp..."
Vạn phu nhân cắt ngang lời cô, nói: "Nếu như cô thực sự muốn báo đáp tôi, thì đã không sống đến tận bây giờ rồi." Bà tiếp tục đứng lên nói: "Phía nam thành có tòa Tế Từ Am, Am Chủ Minh Kính sư thái là bạn tốt của tôi, nếu như cô suy nghĩ cho Vạn gia chúng tôi thì hãy đến đó dốc lòng mà tu phật."
Nhạc Dao "ừ" nhẹ, mặt tái không nói nên lời.
Vạn phu nhân nói xong chuyện này thì dường như cũng đã thoải mái hơn, bà nhẹ nhàng thở dài rồi đứng dậy rời đi. Nha hoàn thiếp thân Tử Lăng cũng cùng bà đi luôn, hình như đã quên mất phải ở lại chiếu cố cho thiếu nãi nãi. Nhạc Dao nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, nhìn qua ngọn đèn dầu lập lòe, không khỏi thấp giọng khóc òa.
Một đôi tay hữu lực từ phía sau ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng ôm chọn cô vào trong lòng. Nhạc Dao lúc này mới biết được Hồ Tiểu Thiên đã tỉnh, không biết vì cái gì, cô cảm giác cái ôm ấp nhẹ nhàng của Hồ Tiểu Thiên mới chính là bến cảng an toàn nhất, nên liền quay người nhào vào trong ngực của hắn.
Mỹ nhân trong ngực, loại cảm giác tiêu hồn sảng khoái này khiến cho Hồ Tiểu Thiên nổi lên phản ứng sinh lý. Cảm giác hoàn toàn là do tâm, vừa rồi Nhạc Dao hung hăng cắn vào chỗ kín tên này nhưng cũng không có làm thương đến căn bản, chỉ hơi đau một chút, chắc là do đã bị cắn rách da.
Hai người ôm chặt lấy nhau, Hồ Tiểu Thiên phải chịu cả đêm lăng nhục, cuối cùng cũng đã có được một chút hồi báo. Nhạc Dao đã chủ động đưa hàng đến tận cửa, có lý nào Hồ Tiểu Thiên lại bỏ qua sao? Thằng nhãi này vừa ôm lại vừa sờ, bỏ ra chút vốn, giờ lãi lại không ít ah.
Nhạc Dao một mặt cần sự an ủi, một mặt do còn chút xấu hổ với chuyện vừa nãy cùng Hồ Tiểu Thiên, nên cũng không có ý tứ cự tuyệt. Nhưng mà tên nhãi Hồ Tiểu Thiên chính là một tên được một lại muốn chiếm thêm mười. Ban ngày Nhạc Dao giả bộ bất tỉnh, bị hắn nhìn thấu, cho nên không có thừa dịp mà vào. Bây giờ tiểu quả phụ Nhạc Dao chính là đang chủ động cần yêu thương, nếu không có chút phản ứng thì còn là nam nhân nữa sao? Huống chi đêm nay tên này đã bị hai cô nàng Mộ Dung Phi Yên và Nhạc Dao hà hiếp, thương tích đầy mình, bây giờ ăn lại chút lợi lót dạ cũng là chuyện đương nhiên.
Hồ Tiểu Thiên ôn nhu khẽ nâng cằm Nhạc Dao, rồi không chút khách khí hôn lên đôi môi cô. Một mặt cũng là do hai người da thịt kề nhau, Nhạc Dao bị tên trêu trọc đến ý loạn tình mê, một mặt là do tác dụng của thuốc mê lúc nãy vẫn còn chưa tan hẳn. Nên Nhạc Dao nhẹ "anh!" một tiếng, chẳng những không có trốn tránh, mà ngược lại càng ôm hắn chặt hơn.
Sở trường lớn nhất của Hồ Tiểu Thiên chính là cho dù có trong hoàn cảnh nào cũng sẽ không bị tình dục làm choáng váng đầu óc. Thằng này cũng rõ ràng tình cảnh hiện tại của chính mình. Tuy rằng đang ôm mỹ nữ đẳng cấp hại nước thương dân, nhưng chỉ là chiếm chút lợi tức, nhân lúc tác dụng của thuốc còn chưa tan hẳn. Cho dù nâng kiếm xông trận thì đoán chừng cũng sẽ không gặp phải sự phản kháng quá mãnh liệt. Nhìn bộ dáng ý loạn tình mê của Nhạc Dao, chắc hẳn cả người đều đã mềm nhũn rồi, phòng tuyến tâm lý cũng đã hoàn toàn sụp đổ. Nhưng mà đây vẫn còn ở trong Vạn phủ ah, tám chín phần mười Mộ Dung Phi Yên đang ở ngay bên ngoài, mặc dù ôm ấp thân hình trắng nõn mềm mại, chiếm chút lợi tức còn được, chứ thật sự mà nuốt trọn mỹ nhân thì quả thật giờ không phải lúc.
Hồ Tiểu Thiên khẽ vươn tay, luồn qua cổ áo thăm dò đôi bông đào mềm mại trước ngực Nhạc Dao, niết nhẹ, véo nhẹ... Nhạc Dao mắc cỡ, cố vùi sâu khuôn mặt vào ngực y. Đúng lúc này, Hồ Tiểu Thiên lại nói: "Nhạc Dao cô nương, nàng tỉnh dậy đi, ta phả đi rồi!". Thằng này nói xong, liền thật sự buông Nhạc Dao ra, vén chăn ngồi dậy.
Cảm giác bây giờ của Nhạc Dao so với lúc trước bị Mộ Dung Phi Yên dội hẳn một chậu nước lạnh vào mặt còn khó chịu hơn. Cái tên này dở chứng à? Sờ, mó người ta đến nhũn hết cả người ra, giờ đột nhiên lại nói thế? Rõ ràng là một tên háo sắc, chiếm hết tiện nghi rồi, lại còn giả bộ quân tử? Nhưng trong lòng cô lại không có một chút bất mãn nào, rõ ràng còn có chút lưu luyến. Chính khi Nhạc Dao ý thức được suy nghĩ của mình, thì xấu hổ đến nỗi đỏ bừng khuôn mặt, từ khi nào mà cô lại có thể có những ý nghĩ không đúng đạo nghĩa như thế cơ chứ?
Loại nam nhân như Hồ Tiểu Thiên này quả thật cũng không có nhiều, thằng này mới vừa mặc xong quần lót bước xuống dưới giường, thì nghe được hai tiếng gõ nhẹ phía cửa sổ, rồi từ ngoài truyền đến thanh âm của Mộ Dung Phi Yên: "Các nàng đều đã đi hết rồi!"
Hồ Tiểu Thiên cố lau đi mồ hôi lạnh trên trán, ta kháo, cũng may bổn thiếu gia tại thời khắc mấu chốt vẫn còn kiềm chế được bản thân, không có làm ra chuyện gì, nếu không, chả phải đã để cho cô ả Mộ Dung Phi Yên này thấy hết rồi à!
Hồ Tiểu Thiên nhìn sang Nhạc Dao, liền thấy cô nàng mắc cỡ, mặt đỏ lựng do thiếu khí vẫn cố chui tọt vào trong chăn, rõ ràng là xấu hổ không dám nhìn mặt mình nữa mà. Tên này vẫn còn tương đối hiểu lòng phụ nữ, thẹn thùng cùng thương tâm tuyệt đối là hai việc khác nhau. Thằng cha còn cố ý bước lại gần giường, vỗ nhẹ làn eo nhỏ nhắn hở ra ngoài chăn của Nhạc Dao: "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng. Đúng rồi, chuyện xảy ra đêm nay, nàng tuyệt đối đừng nói với ai."
Hồ Tiểu Thiên nói xong liền đi ra, Nhạc Dao nghe được tiếng cài cửa, lúc này mới ngồi dậy, dưới ánh sáng lập lòe hiện ra thân thể tuyệt mỹ, bởi vì thở hào hển, nên bộ ngực của nàng cũng phập phồng kịch liệt.
Cho dù có dùng hai chữ "Chật vật" cũng không thể diễn tả hết cảnh ngộ đêm nay của Hồ Tiểu Thiên. May mắn mà cái quần lót này còn đủ chắc chắn, nếu không thì đến cái khố cuối cùng có khi giờ cũng chẳng còn. Cái cảm giác bị người lấy hết quần áo, quả thật không thể nào tự nhiên được, tên này đi đường chỉ dám nhìn xuống đất. Mộ Dung Phi Yên cũng chả dám nhìn hắn, kỳ thật cô vẫn còn đang chột dạ. Mặc dù lúc nãy đã đổ hết mọi chuyên lên người Nhạc Dao, nhưng mà việc lột quần áo của Hồ Tiểu Thiên cô cũng có phần, hơn nữa cái dấu răng trên ngực hắn ta kia, mới nhìn đã biết là kiệt tác của cô rồi. Chỉ có cái dấu răng trên quần lót của Hồ Tiểu Thiên vẫn còn khiến cô cực kỳ khó chịu, rốt cuộc là tại do cô hay là kiệt tác của Nhạc Dao đây? Nếu quả thật là do cô làm ra, chỉ sợ cả đời này cô không thể ngẩng nổi đầu trước mặt tên đó mất.
Hai người vẫn bước, mỗi người một tâm tình. Mộ Dung Phi Yên phụ trách dò đường, dẫn theo Hồ Tiểu Thiên lặng lẽ trở về Thanh Trúc Viên. Tuy rằng Vạn phủ đất rộng, nhà to, nô tài nhiều như kiến, nhưng mà dù sao cũng không thể có nước ấm cả ngày 24 tiếng được, nên Hồ Tiểu Thiên chỉ có thể chấp nhận kỳ cọ trong thùng gỗ đầy nước lạnh, tiện thể kiểm tra chút thương thế trên người. Toàn thân Hồ Tiểu Thiên có thể nói là vết thương chồng chất, cái dấu răng trên ngực cũng đủ sâu, không biết liệu có lưu lại sẹo không nữa? Phát cắn là chính là do Mộ Dung Phi Yên ban tăng, xem ra cô nàng này thích ngực lớn, cơ thịt đầy đặn của mình đây! Nhưng mà có lớn, hay đầy đặn đi nữa cũng làm sao mà so được với ngực cô nàng? nhất định sẽ có lúc bổn thiếu gia phải đòi lại gấp bội.
Y Thống Giang Sơn Y Thống Giang Sơn - Thạch Chương Ngư