Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
The Dark Duet Series
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 2 - Chương 1-4
T
rông Đặc vụ Reed có vẻ chán nản. Tôi cho là anh ta cũng nên như thế. Anh ta hít sâu một hơi nữa rồi nhìn tôi bằng ánh mắt nói rằng, ‘Được rồi, là cô yêu cầu đấy.’ Anh ta cúi xuống và cầm lên tập hồ sơ màu nâu đã xem trước đó. Anh ta mở nó ra, nhìn vào đó, rồi nhìn sang tôi.
Hắn nghiêng người tới và giơ mẩu thức ăn thơm ngon trước môi tôi.
Trong một giây, trông anh ta hơi do dự, nhưng rồi chuyển sang quyết tâm hơn. Anh ta lấy ra một trang giấy từ tập hồ sơ và bước về phía tôi, mảnh giấy nằm lỏng lẻo trên tay. Tôi gần như không muốn xem nó là gì, nhưng lại không thể kiềm được. Tôi phải nhìn. Tim tôi chao đảo! Mọi tế bào trong cơ thể bất chợt hát vang. Nước mắt khiến mắt tôi đau nhói, và một âm thanh vui buồn lẫn lộn vụt thoát khỏi miệng trước khi tôi kịp ngăn lại.
Là một bức ảnh của Caleb! Là bức ảnh gương mặt đẹp đẽ, khắc nghiệt của anh. Tôi muốn nó ghê gớm đến độ vươn tay ra, những đầu ngón tay duỗi thẳng để tiến gần hơn với hình ảnh của anh.
Với nỗi nhẹ nhõm không chút xấu hổ, tôi há miệng ra nhưng hắn đã giật tay lại.
“Cô biết người đàn ông này chứ?” Đặc vụ Reed hỏi, nhưng giọng điệu cho thấy rõ là anh ta biết tôi có biết. Đây là trò chơi của anh ta. Một trò hay ho. Qua những tiếng nức nở nghẹn ngào, tôi lại với tay về phía bức ảnh. Đặc vụ Reed giữ cho nó vừa ngoài tầm với của tôi.
“Đồ khốn kiếp,” tôi thì thào bằng giọng khàn khàn, nhìn trân trân vào mảnh giấy kia. Nếu tôi chớp mắt, liệu nó có biến mất không?
Rồi hắn lại đưa tới lần nữa.
Tôi không với lấy tấm ảnh nữa, nhưng lại không thể thôi nhìn nó. Caleb trong hình có vẻ trẻ hơn, nhưng không nhiều lắm. Anh vẫn là Caleb của tôi. Mái tóc vàng của anh bị thổi bay về phía sau, và đôi mắt xanh màu biển Caribbean thật rực rỡ khi chúng cáu kỉnh nhìn vào ống kính. Khuôn miệng anh, thật đầy đặn và hoàn hảo để hôn, đang kéo thành một đường khó chịu trên gương mặt hoàn mỹ. Anh mặc một chiếc sơ mi cài cúc màu trắng, cơn gió thổi gợn rõ ràng đã tạo nên một cảnh tượng trêu ngươi khi khiến cho phần cổ rám nắng của anh lộ ra. Đó là Caleb của tôi. Tôi muốn Caleb của tôi. Tôi nhìn trừng trừng Đặc vụ Reed. Với cơn thịnh nộ thấm đẫm từng âm tiết, tôi phá vỡ lời thề im lặng. “Đưa. Cho. Tôi.”
Hai mắt Đặc vụ Reed mở lớn trong một phần giây. Vẻ tự mãn hiện lên trên đó rồi biến mất. Hiệp một, Đặc vụ thắng. “Vậy là cô có biết anh ta?” anh ta giễu.
Tôi giận dữ nhìn anh ta.
Anh ta bước tới, giơ bức ảnh ra.
Rồi lần nữa.
Tôi chộp lấy và anh ta giật lại.
Mỗi lần như thế, tôi lại trườn đến gần hơn, cho đến khi cả cơ thể ép giữa hai chân hắn, hai bàn tay đặt ở hai bên người hắn.
Caleb đã dạy tôi vài điều về việc khơi mào trận chiến tôi không thể thắng. Anh sẽ muốn tôi sử dụng đầu óc và khai thác mọi thứ mình có để đạt được điều tôi muốn. Tôi buộc bản thân phải đóng vai điềm tĩnh và thất vọng. Buồn bã thì đến rất dễ dàng.
“Tôi…tôi từng biết anh ấy.” Tôi cố ý nhìn xuống và để nước mắt tuôn rơi.
“Từng biết anh ta?” Đặc vụ Reed hỏi vẻ tò mò. Tôi gật đầu và để cho tiếng nức nở tràn ngập căn phòng.
“Chuyện gì đã xảy ra với anh ta?” anh ta hỏi. Tôi muốn anh ta phải tò mò.
“Đưa bức ảnh cho tôi,” tôi thì thầm.
“Nói cho tôi điều tôi muốn biết,” anh ta đáp lại. Tôi biết mình đã đưa anh ta đến đúng chỗ tôi muốn.
“Anh ấy…” Tôi đang kiệt sức vì khổ sở. Không cần phải bịa ra nỗi đau…tôi chính là nỗi đau. “Anh ấy đã chết trên tay tôi.” Tâm trí tôi lập tức nhớ về Caleb, vẻ mặt trống rỗng, toàn thân dính đầy bụi bẩn và máu. Đó là khoảnh khắc tôi mất anh. Chỉ mới vài giờ trước đó, anh còn ôm tôi trong vòng tay, và tôi đã nghĩ mọi chuyện cuối cùng rồi sẽ ổn thỏa cả. Vậy mà chỉ một tiếng gõ cửa…và tất cả đều thay đổi.
Đặc vụ Reed ngập ngừng bước tới một bước, “Chuyện này không hề dễ dàng với cô, tôi có thể thấy điều đó, nhưng tôi cần biết như thế nào, Cô Ruiz.”
“Đưa bức ảnh cho tôi,” tôi nức nở. Anh ta bước thêm bước nữa.
“Nói cho tôi biết như thế nào đi,” anh ta thì thầm. Rõ ràng là anh ta đã từng chơi trò này trước đây.
Tôi nhìn lên và quắc mắt với anh ta từ bên dưới hàng mi đẫm nước mắt, “Bảo vệ tôi.”
“Khỏi cái gì?” Anh ta bước lại gần hơn, quá gần, và quá háo hức.
“Khỏi, Rafiq.”
Không nói thêm lời nào, Đặc vụ Reed quay đi để lấy một bức ảnh khác từ tập hồ sơ rồi xoay nó về phía tôi, “Người đàn ông này sao?”
Tôi rít lên. Thật sự rít lên. Cả hai chúng tôi đều thấy sốc trước phản ứng của tôi. Tôi chưa từng biết mình có thể hung hãn đến thế. Thà như vậy còn hơn. Tôi cảm thấy mình có thể làm mọi chuyện.
Thình lình, tôi quấn đôi tay mình quanh bàn tay hắn và bao phủ ngón tay hắn bằng miệng mình nhằm cướp lấy mẩu thức ăn kia. Ôi trời ơi, ngon quá.
Đặc vụ Reed đang ở rất gần và không hề đề phòng gì khi tôi tóm lấy cổ áo anh ta rồi đè nghiến cái miệng chết giẫm của anh ta lên miệng mình. Anh ta thả rơi tập tài liệu.
Của tôi!
Mặc dù bị sốc, Đặc vụ Reed vẫn vật được tôi lên giường. Anh ta bập chiếc còng vào cổ tay tôi và còng tôi với khung giường. Trước khi tôi kịp với tới tập tài liệu, anh ta đã nhanh chóng giật mất.
Hắn di chuyển rất nhanh, mấy đầu ngón tay tìm thấy lưỡi tôi và véo mạnh, trong khi bàn tay còn lại bấu vào hai bên cổ tôi.
Vẻ bối rối và giận dữ vặn xoắn nét mặt anh ta. “Cô nghĩ mình đang làm cái quái quỉ gì vậy hả?” anh ta thì thầm rồi chầm chầm quẹt môi, nhìn vào mấy ngón tay mình như thể câu trả lời được viết trên đó vậy.
Mẩu thức ăn rơi từ giữa môi tôi xuống sàn và tôi rú lên trên những ngón tay của hắn trước sự mất mát đó.
Tôi cố lên tiếng, nhưng thay vào đó lại thét lên trong thất vọng, những giọt nước mắt giận dữ dâng đầy hai mắt.
“Cô rất kiêu ngạo và ương bướng, và tôi sẽ đánh cô nhừ tử gấp đôi.”
Khi người y tá hối hả chạy vào, hoang mang đặt tay lên tim mình, Đặc vụ Reed đã lịch sự bảo cô ta hãy ra ngoài.
“Khá hơn chưa?” anh ta hỏi tôi, một bên mày nhướng lên.
Tôi nhìn chăm chăm lên hai bàn tay bị còng. “Không hề…”
Bị mổ sống. Chớp-tắt-ro ro-ro ro-chớp-tắt. Caleb, em nhớ anh.
“Hãy giúp tôi bắt gã, Olivia.” Anh ta dừng lời; vẻ mặt thận trọng, song anh ta cũng cần điều gì đó. “Tôi biết tôi không phải một người tử tế, nhưng có lẽ cô cần ai đó giống tôi ở phía mình.”
Caleb.
Đi đi, đi đi, đi đi.
Tim tôi đau nhói. “Làm ơn…đưa bức ảnh cho tôi đi,” tôi nài xin.
Đặc vụ Reed bước vào tầm nhìn của tôi, song tôi chỉ ngón trân trân vào cà vạt của anh ta. “Nếu tôi đưa cho cô bức ảnh, cô sẽ kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra chứ? Cô sẽ trả lời các câu hỏi của tôi?”
Tôi cắn môi dưới, lướt lưỡi trên đó trong khi giữ nó ở giữa hai hàm răng. Là bây giờ hoặc không bao giờ, mà không bao giờ thực sự không phải một lựa chọn tốt. Điều không thể tránh được sẽ dựa vào tôi. “Mở còng cho tôi.”
Ánh mắt của người Đặc vụ lướt qua tôi. Tôi biết tâm trí anh ta hẳn đang chạy đua với những ý nghĩ về việc làm sao để khiến tôi nói chuyện. Tin tưởng là một con đường hai chiều. Cho tôi thấy thứ của anh, và tôi sẽ cho anh thấy thứ của tôi. Anh ta bước về phía tôi, chầm chậm, và cẩn trọng tháo còng khỏi cổ tay tôi. “Sao nào?” anh ta nói.
“Tôi sẽ kể cho anh nghe. Chỉ một mình anh thôi. Đổi lại, anh sẽ phải đưa cho tôi bất kì bức ảnh nào của anh ấy mà anh có và đưa tôi ra khỏi đây.” Tim tôi đập dồn trong lồng ngực, nhưng tôi vẫn cố thu hết mọi can đảm mình có. Tôi là một kẻ sống sót. Tôi đưa tay ra. “Đưa bức ảnh cho tôi.”
Khuôn miệng của Đặc vụ Reed méo mó đầy thất vọng vì biết không thể thắng được tôi ở điểm này. Một cách miễn cưỡng, anh ta gom tập tài liệu lại rồi đưa cho tôi bức ảnh của Caleb. “Cô sẽ phải nói cho tôi những gì cô biết trước, sau đó tôi sẽ nói chuyện với cấp trên và đưa ra một thỏa thuận. Tôi hứa sẽ làm bất kì điều gì để bảo vệ cô, nhưng cô phải bắt đầu nói chuyện đi. Cô phải giải thích tại sao dường như cô dính dáng đến chuyện này nhiều hơn bất kì thiếu-nữ-mười-tám nào có quyền dính vào.”
Không còn ai tồn tại khi tôi nhìn vào gương mặt Caleb. Tôi khóc sụt sùi và lần theo những đường nét thân quen trên mặt anh. Em yêu anh, Caleb.
“Tôi sẽ đi lấy cà phê,” Đặc vụ Reed nói, giọng điệu nhún nhường hơn nhưng vẫn kiên định, “nhưng khi quay lại, tôi muốn những câu trả lời.” Tôi không chú ý lúc anh ta rời đi, cũng chẳng quan tâm. Song tôi biết anh ta đang cho tôi thời gian được đau khổ trong bình yên.
Hắn ta bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Lần này, tôi nghe thấy tiếng khóa xoay vặn.
Lần đầu tiên trong suốt năm ngày, tôi được ở một mình. Tôi ngờ rằng đây sẽ lần cuối cùng, trong một thời gian dài nữa, Caleb và tôi có được để bên nhau. Với đôi môi run rẩy, tôi hôn anh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
The Dark Duet Series
C.J. Roberts
The Dark Duet Series - C.J. Roberts
https://isach.info/story.php?story=the_dark_duet_series__c_j_roberts