Trang chủ
Đăng nhập
Nhật kỳ....
Trợ giúp
Truyện
Truyện Tranh
Sách Nói
Thơ
Lời Nhạc
Sưu Tầm
Chat
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Quan Thuật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 69: Liệp Cẩu Còn Kém Nhiều Lắm, Dùng Cái Rắm!
Q
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 69: Liệp Cẩu còn kém nhiều lắm, dùng cái rắm!
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
- Ầm!-, trong ngọn lửa mơ hồ còn truyền đến tiếng thét khàn khàn giận dữ không cam lòng của Lý Đức Quý:
- Các ngươi...... Làm sao...... Ngay cả ta cũng giết...... Chết tiệt! ta hối hận......
Đoán chừng đây cũng là bẫy rập lấy Lý Đức Quý đã bị thương làm mồi nhử để nổ chết Diệp Phàm. Tuy nhiên Diệp Phàm vừa thấy quả lựu đạn thì đã một đao phóng ra ngăn cản quả lựu đạn trong không trung rồi lăn ra xa cách chừng 10m, nhưng toàn thân cũng bị cành cây làm cho xước xát.
Hắn nhìn xuống dưới chân thì thấy ở đùi có một vết thương dài chừng mười phân liền vội vàng xé áo buộc lại, tiếp tục dùng mắt thần tìm kiếm.
Trải qua một trận bị Diệp Phàm bám đuổi như vậy, Điêu Lục Thuận cũng bị kéo lại. Cách đó không xa vẳng đến tiếng Tề Thiên điên cuồng hét lên, rồi sau đó là tiếng bước chân người rầm rập.
- Người nào điên cuồng như vậy, không sợ tội phạm bắn lén sao.
Diệp Phàm mắng thầm.
Kề sát đất nghe một chút, hắn phát hiện phía trước cũng không có động tĩnh gì, có lẽ Điêu Lục Thuận đã nhân lúc rối loạn chạy đi xa rồi. Nghĩ đến gương mặt tái nhợt của Nhược Mộng, Diệp Phàm đau lòng như tê dại. Tuy đối với Diệp Nhược Mộng hắn không có nhiều tình cảm, lúc trước còn giận bị cô tính kế nhưng giờ người đã chết rồi, chỉ nhớ đến những ưu điểm như dịu dàng, quan tâm, đáng thương, quật cường vân vân.
Nghĩ tới những thứ này, Diệp Phàm lại bất chấp nguy hiểm đuổi theo. Chừng được 2km đang hoàn toàn mất đi dấu vết của Điêu Lục Thuận thì chợt nghe một tiếng quát lớn:
- Giơ tay lên, bỏ vũ khí xuống!
Lúc này trời đã rạng sáng, nhìn xuyên qua tàng cây thì thấy một người thanh niên cường tráng, cặp mắt đặc biệt có thần, đang cầm một khẩu súng tự động kiểu mới nhắm ngay Diệp Phàm, chắc đã nghi hắn là tội phạm.
- Chậm đã! Tôi là Diệp Phàm ở tổ công tác của thôn đập Thiên Thủy!
Diệp Phàm vừa hô to vừa giơ hai tay lên đầu, chỉ e gã kia hiểu làm thì phiền phức.
- Thành thật một chút, đừng có nói dối.
Người thanh niên kia sửng sốt một giây rồi vừa nói vừa giơ súng cẩn thận tiến đến, cách Diệp Phàm ba mét thì chồm đến như báo núi giật mạnh gót chân Diệp Phàm vật hắn ngã xuống đất, thuận tay bẻ quặt tay hắn, làm Diệp Phàm đau nhó, hừ lạnh:
- Ngươi ra tay nhẹ chút đi, tôi không phải là phạm nhân.
- Hừ!
Người thanh niên hừ lạnh một tiếng rồi nhìn mặt Diệp Phàm có vẻ hơi ngượng:
- Xin lỗi, tôi tên là Tề Thiên, là thượng úy thuộc lực lượng đặc biệt Liệp Báo của quân khu Lĩnh Nam, tình hình khẩn cấp nên phải cẩn thận một chút. Tổ trưởng Diệp, anh là anh hùng.
Gã đoán chừng lúc trước đã nhìn qua hình của Diệp Phàm nên lúc này mới thả ra.
- Tổ trưởng Diệp, tên tội phạm đâu rồi?
Tề Thiên căng thẳng hỏi, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn, đoán chừng cũng là một phần tử hiếu chiến!
- Không biết, chắc là ở phía trước, thoáng cái đã mất hút rồi.
Diệp Phàm tức giận hừ nói, xoa xoa cánh tay, một đòn của Tề Thiên cũng quá ngoan độc, cũng may chỉ bầm tím mà không bị gãy xương.
Lúc này mấy đội viên Liệp Báo cũng đuổi theo tới nơi. Tề Thiên ra lệnh cho mấy người chạy lại giúp Diệp Phàm xử lý các vết thương trên người, so với Diệp Phàm tự băng bó thì chuyên nghiệp hơn rất nhiều.
- Tổ trưởng Diệp, anh lui về thôn nghỉ ngơi trước, chuyện còn lại giao cho chúng tôi. Đồ con rùa, không bóp vỡ trứng bọn chúng thì tôi không phải là đời sau của Tề Thiên đại thánh.
Tề Thiên ra lệnh một câu lạnh như băng làm tất cả trắng mắt. Dám xưng là đời sau của Tôn đại thánh thì đúng là bó tay. Diệp Phàm nhận lấy nước và bánh bao do một đội viên đưa tới, vừa gặm vừa lạnh lùng nói:
- Các ngươi, có thể làm sao?
Bởi vì trong lòng Diệp Phàm bất mãn, kẻ tội phạm chạy mất rồi các ngươi mới đến nên mới xẵng giọng như vậy.
- Mẹ kiếp dám xem nhẹ Liệp Báo chúng ta, anh chán sống có phải hay không?
Một đội viên bên cạnh Tề Thiên hừ lạnh. Bình thường đám lính trong quân khu lẫn cảnh sát vũ trang, cảnh sát hình sự nhìn thấy Liệp Báo đều phải vâng vâng dạ dạ.
Ai ngờ trong thôn này lại có kẻ dám cả gan khinh thị Liệp Báo nên cũng khó trách mấy tên lính tuổi trẻ phát hỏa. Mắng xong còn chưa đã, mấy tên lính xung quanh đều nhìn Diệp Phàm gườm gườm, ngay cả súng ống cũng nhắm vào hắn, chỉ chờ Tề Thiên ra lệnh một tiếng thì sẽ cho Diệp Phàm một tư thế đẹp mắt.
- Bỏ đi! Trương Cường, cậu đưa hắn trở về thôn.
Khóe miệng Tề Thiên khẽ giật giật rồi cuối cùng cũng giãn ra. Nếu theo tính tính của gã đã sớm cho Diệp Phàm một cái bạt tai, tuy nhiên gã cũng lờ mờ thấy được thằng ranh này không phải loại hèn nhát, còn giết được mấy tội phạm sừng sỏ khiến Tề Thiên phải chú ý.
- Thật xin lỗi! Tôi không muốn trở về. Không phải là tôi xem nhẹ các anh, anh nhìn đi, đến giờ các anh đã bắt được, giết được bao nhiêu tội phạm. Còn nói Liệp Báo gì chứ, Liệp Cẩu thì có! Thằng cụ nó, đừng có khoe khoang trước mặt tôi, tôi vừa giết ba người đấy. Không cần nói nữa, cùng tiến lên!
Diệp Phàm tức giận trút một hồi lên đầu đám người Tề Thiên một nhóm trên người. Hắn điên lên như vậy chủ yếu là vì cái chết của Diệp Nhược Mộng làm cho đau đớn.
- A! Thật...... Thật là ngươi giết.
Người có tên là Trương Cường kêu lên thất thanh, cả đám Tề Thiên đều kinh ngạc lộ vẻ không tin. Tề Thiên từ đầu hôm đến giờ vẫn thấy hoài nghi, tại sao một người bình thường có thể đánh chết mấy tên tội phạm mà ngay cả mình cũng hơi e dè.
- Đồng loạt lên đi!
Tề Thiên nặng nề vỗ bả vai Diệp Phàm, một người lính phía sau đưa cho hắn một khẩu súng lục đen bóng:
- Dùng được thứ đồ chơi này không?
- Đương nhiên có!
Diệp Phàm cũng không khách khí, hơn nữa còn lộ vẻ kiêu ngạo nhận lấy, cầm khẩu súng thấy hết sức quen thuộc, nghe Tề Thiên nói mấy câu rồi tiếp tục tiến lên. Trước kia hắn quả thật có dùng qua thứ đồ chơi này, lúc lão Phí tiến hành huấn luyện trong rừng nguyên thủy đã lấy ra rất nhiều loại súng, thậm chí có cả súng máy.
Lúc ấy hỏi sư phụ hắn cũng không nói, chỉ khẽ cười cười, Diệp Phàm đoán chừng là mua từ chợ đen. Thầm nghĩ năng lực của sư phụ ghê gớm thật, đoán chừng nhân vật ẩn hiệp, tuy nhiên đã biết nhiều năm như vậy nhưng thỉnh thoảng mới thấy sư phụ hắn mặc một cái áo choàng màu xanh đã cũ.
Diệp Phàm thậm chí còn chưa bao giờ thấy lão ngồi với ai, chỉ là một lão già cô độc. Nếu không phải biết sư phụ có bản lãnh kinh người thì Diệp Phàm còn xem lão như một nông dân chính hiệu.
Tiến đến sau một khối đá khổng lồ thì khẩu súng trong tay Tề Thiên chợt vẫy lên, sau đó nghe tiếng một người hô lớn:
- Tha mạng, tôi đầu hàng!
Mấy đội viên tiến tới tịch thu vũ khí rồi tiến hành thẩm vấn. Tuy nhiên mấy đội viên này cũng không phải hạng người ăn chay, thủ đoạn tra tấn khiến Diệp Phàm cũng toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ con mẹ nó chứ, đều là hạng tàn ác. Mình cũng hoài nghi có phải Liệp Báo xuất thân từ cai ngục hết không.
Tên kia thảm a! Trên người xương cốt gãy nhiều chỗ, đầu còn bị Tề Thiên dùng súng đập vào một cục, nếu không nói e chừng mất mạng nên rốt cuộc vì mạng nhỏ nên phải khai báo thành thật.
Gã khai ra là Điêu Lục Thuận và Tam Quý Tử, tổng cộng còn có 6 người chia nhau phá vây rồi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Thuật
Cẩu Bào Tử
Quan Thuật - Cẩu Bào Tử
https://isach.info/story.php?story=quan_thuat__cau_bao_tu