Chương 70
hương 70
Phương Thiến nhướng mày, lắc nhẹ đầu, “ Tiểu nha đầu nói mê gì, trên đời này nào có người biết được tương lai. Chính là ngươi quên ta đã nói cho ngươi, tam tiểu thư của ngươi nhân duyên rất tốt, chẳng những thu hút bạn hữu, còn có thể thu hút ruồi bọ.”
Xuân Hương thở nhẹ một hơi, về sau…
“ Tĩnh sườn phi cũng đến đây?” Xuân Hương kinh ngạc thốt ra, tiểu thư kêu bọ ruồi chỉ sợ chỉ có Tĩnh sườn phi.
Sắc mặt Loan Ngọc Thần bỗng nhiên ngẩng ra một cái.
Xuân Hương cảm thấy mình đã làm càn, tay che lại miệng mình.
Phương Thiến lại có hứng thú với đề tài này, “Đúng vậy, chẳng những ruồi bọ đến mà con bướm hoa trêu chọc ruồi bọ cũng đã tới.” Phương Thiến thản nhiên cười một cái.
Con bướm hoa?
“ Chẳng lẻ, chẳng lẻ là, Ninh vương gia?” Xuân Hương nói xong lập tức đem hai tay che kín cái miệng.
Ngự Thiên Kỳ là con bướm hoa?
Ha ha….
Loan Ngọc Thần nghe đến đó không nhịn được bật ra tiếng cười.
“ Khanh nhi.” Lời hắn có chút trách cứ, trong mắt lại tràn đầy sủng nịnh.
“ Vốn là vậy a, đại ca không thấy là rất giống sao? Người kia cùng con bướm hoa là giống nhau, chính là muội muội lại thật sự chán ghét nữ nha kia, gọi là ruồi bọ cũng không đủ, ai kêu nàng ta luôn tưh tìm phiền toái, cả ngày làm ra vẻ, bất của cũng không nên mở đầu mợi chuyện. Xuân hương nha đầu, ngươi nói xem tam tiểu thu so sánh có thỏa đáng không?” Phương Thiến trên mặt thản nhiên, khẩu khí lại mềm đi ba phần.
Xì một tiếng.
Cánh tay che miệng của Xuân Hương buông ra, nang thật sự nhịn không được, bỗng nhiên ha ha nở nụ cười. Tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông, nàng suýt chút nữa nằm trên đất mà cười.
“ Xuân Hương, vui đến cười như vậy sao?” Phương Thiến mờ mịt nhìn nàng, nàng ăn ngay nói thật, cũng không có chê cười ai a.
Loan Ngọc Thần cũng cười lanh lảnh ra tiếng.
“ Khanh nhi, muội nha muội…” Hắn chưa bao giờ nghĩ tới muội muội còn có ngày nói giỡn như vậy, hắn lúc này thật sự cảm kích Phương Thiến, sủng nịch nhìn nàng, ngón tay chỉ nhẹ trán nàng. Trong một khắc hắn cảm thấy hành động không thỏa đáng, đột nhiên thu tay lại.
Phương Thiến không thích dáng vẻ này của Loan Ngọc Thần, “ đại ca, không cần để ý con bướm hoa kia, huynh và muội là huynh muội thân, cùng một chỗ vốn có thể hôn nhẹ một cái.”
Ánh mắt Loan Ngọc Thần ôn nhu có chút phiếm động ánh sáng, hắn cười trong sáng, thoải mái nháy mắt, “ Khanh nhi nói đúng, là đại ca cổ hũ.” Hắn chậm rãi đứng dậy, cười nhìn Phương Thiến, “ sắc trời không còn sớm, Khanh nhi nên sơm nghỉ ngơi, đại ca ôm muội đi qua.”
Phương Thiến lại lắc đầu, “ đại ca đi nghỉ ngơi đi, Khanh nhi còn muốn dọc sách.”
“ Tốt lắm, đừng đọc quá muộn, ban đêm gió lạnh, nhớ rõ mặc thêm áo.” Loan Ngọc Thần tinh tế dặn dò.
“ Biế rồi đại ca, huynh đi đi.” Nàng đạm cười,
Loan Ngọc Thần theo đạm cười của nàng, chậm rãi rời Phượng Tê các. Phương Thiến nhìn thấy thâ ảnh của Loan Ngọc Thần biến mất trong rừng trúc mới thản nhiên quay đầu nhìn Xuân Hương, “ Xuân Hương pha một chén trà xanh lại đây.”
“ Dạ, tam tiểu thư, nô tỳ lập tức pha đến.” Xuân Hương trong lòng kinh ngạc, tiểu thư ngày thường ngủ rất sớm, lúc này đã khuya vì sao còn muốn đọc sách? Nhưng tay chân nàng không dám chậm trễ, cẩn thận thay Phương Thiến pha một ấm trà xanh mang đến.
“ Tiểu thư, trà xanh.” Nàng đem chén trà nóng, vững vàng đặt trước mặt Phương Thiến.
Phương Thiến tay cầm sách, thản nhiên nhìn bóng dáng trong rừng trúc, môi cười nhợt nhạt.
“ Tam tiểu thư, người đang nhìn cái gì?” Xuân Hương kì quái đến cạnh cửa nhìn xung quanh một phen, “kỳ quái, đâu có gì a.” nàng tính đóng cửa phòng.
Một trận gió thổi qua nàng, bùm một tiếng, thân thể của hắn đứng trước mặt nàng.
“ Ngươi rốt cục đã đến.” Phương Thiến buông sách, người nàng chờ một đêm rốt cục cũng xuất hiện.
Tam hoàng tử này quả nhiên thật nhẫn nại, đến bây giờ mới đến tìm nàng, nàng lại quên mất hắn vài phần.
Ngoài cửa, ánh trăng lanh lảnh, trường bào màu bạc, phiêu nhiên ở trong gió một sắc thanh bần mông lung. Đột nhiên quay đầu, tóc đen như mực bay bay, lộ ra một gương mặt tao nhã khuynh quốc, rung động tâm hồn.
Phi Khuynh Thiên Hạ Phi Khuynh Thiên Hạ - Khinh Trần Như Phong