Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khai Quốc Công Tặc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 1 - Chương 69: Đông Môn (21)
“ M
ỹ nhân chi ân” đặc sắc như vậy, Trình Danh Chấn cũng không tiện từ chối, hắn cười khổ chắp tay tạ đối phương. Nhưng nữ tặc kia lại nhìn thấy vài phần dối trá trong nụ cười của hắn, nàng chỉ roi trừng mắt hỏi:
- Nếu ngươi sợ chết như vậy thì sao còn đi làm sứ giả? Ngồi trong thành không phải là còn được sống lâu thêm mấy ngày nữa sao?
- E rằng như vậy chết còn nhanh hơn đấy!
Trình Danh Chấn thầm thổn thức. Lần này hắn đi làm sứ giả là vì bị bọn Lâm huyện lệnh bắt đi, không hề có nửa điều tự nguyện? Nhưng người trong nhà có xấu xa cũng không thể kể với người ngoài được, hắn đành phải gượng cười nho nhã trả lời một câu:
- Trên đời này làm gì có ai không sợ chết. Chỉ là con người ta sống ở trên đời có cái nên làm, cái không nên làm.
Hắn vừa nói xong, lại nảy sinh ra ý khác tiếp tục bổ sung:
- Cổ nhân nói, sinh cũng do ta, nghĩa cũng do ta. Hai thứ không thể cùng chọn, bỏ sinh mà lấy nghĩa đó là đạo làm người.
Câu mọt sách này có khí phách, tuy nữ tặc trên lưng ngựa không hiểu nhưng cũng mơ hồ đoán ra được Trình Danh Chấn là kẻ nguyện hi sinh bản thân để đối lấy tính mạng của toàn dân trong huyện. Cô ta nhìn hắn rồi bình luận:
- Không ngờ tên tham quan nhà ngươi cũng còn có lương tâm đấy, bình thường cũng không ăn không lấy không đồ của người ta.
- Đa tạ, nữ thủ lĩnh đã khích lệ!
Trình Danh Chấn cúi người chấm đất. Khí chất hèn mọn bỉ ổi mất hết, ưỡn ngực lưng thẳng tắp nhìn qua tiêu sái nói không nên lời:
- Ta làm Binh Tào ở huyện Quán Đào chưa tới hai mươi ngày, không làm gì tham quan cả. Vị huynh đệ kia của ta lại càng không có quan hệ gì với bọn tham quan.
Nếu những điều trong lòng tích tụ không được nghĩ thông, hắn cũng không oán giận bọn Lâm huyện lệnh nhu nhược. Ngược lại hắn ổn định tinh thần, nghĩ mọi cách để Vương Nhị Mao có cơ hội trở ra. Vương Nhị Mao còn không biết người bạn tốt vừa mới như con tằm lột xác, còn tưởng hắn ba hoa tranh thủ sự giúp đỡ của nữ tặc, liền vội vàng đệm lời:
- Đúng vậy, nữ Đại vương chớ có hiểu lầm, hai người chúng ta ở trong thành không hề cùng đường với các quan viên khác. Nếu cùng đường thì bọn họ đã không để chúng ta đi gặp Trương Đại Vương rồi.
- Vậy thì có gì khác biệt?
Nữ tặc cười bĩu môi:
- Trương nhị bá từng nói, làm quan chỉ có hai loại, tham ô và không kịp tham ô, dù sao thì cũng không phải thứ tốt đẹp.
Trình Danh Chấn cũng không ngờ được là mình luôn tìm kiếm cơ hội nổi bật ở “con đường làm quan”, trong mắt nữ tặc lại kém đến vậy. Nhất thời khóc cười không xong. Ngẫm lại kinh nghiệm mình làm quan trong huyện Quán Đào trong nửa tháng, đối phương nói như vậy cũng không quá đáng. Khẩu khí này dần dần chậm lại biến thành một tiếng thở dài hướng lên bầu trời.
- Than cái gì, đáng tiếc vừa mới làm quan được hai mươi ngày còn chưa kịp tham ô chứ gì?
Nữ tặc khó có được cơ hội nói chuyện với một người cùng tuổi hơn nữa còn là nam nhân khiến người ta chán ghét, cố ý bới móc đối phương.
- Không phải!
Trình Danh Chấn mỉm cười lắc đầu.
Nữ tặc càng nhìn Trình Danh Chấn càng cảm thấy thú vị, liền nghĩ sẽ sỉ nhục hắn:
- Vậy ngươi than thở cái gì? Ngươi luôn coi nhẹ chuyện sinh tử chẳng lẽ còn có chuyện không buông tay được hay sao?
- Chỉ vì con đường phía trước mênh mông mà thôi.
Hắn lắc đầu hiểu được rằng dù mình có nói thật thì nữ tặc này cũng sẽ không hiểu. Không chỉ nữ thổ phỉ không hiểu, trên đời này sẽ có được mấy người tin rằng mục đích làm quan là để nuôi sống mẹ già, kiếm tiền cưới vợ, từ trước đến nay không hề làm chuyện gây họa cho dân chúng! Có mấy người tin rằng dù trong nhà mình có chứa bao nhiêu tiền, vàng, tơ lụa cũng không thấy vui ngược lại còn ngủ không ngon! Nếu không phải bọn thổ phỉ đột nhiên tấn công đến, năm rộng tháng dài, chỉ sợ mình khó tránh khỏi sẽ đi theo con đường của hai vị Bộ đầu, đến cuối cùng sa đọa bôi nhọ tổ tông họ Trình. Trương Kim Xưng đột nhiên xuất hiện kết thúc tất cả, khiến mình ý thức được trách nhiệm của kẻ làm quan, khiến cho bản thân dù chết cũng phải lưu lại danh tiếng một vị quan tốt. Nhưng Trương Kim Xưng đột nhiên xuất hiện cũng làm cho con đường làm quan của mình kết thúc, không thể quay đầu lại nữa,bao nhiêulý tưởng hào hùng khi mới bắt đầu làm Binh Tào từ nay về sau cũng chỉ là giấc mộng xuân mà thôi.
- Không hiểu. Người này thật là kỳ lạ!
Nữ thổ phỉ chớp chớp đôi mắt to đẹp, vô cùng mê man nói.
- Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngã tương thượng hạ nhi cầu tác! (Bài thơ Ly Tao của Khuất Nguyên)
Trình Danh Chấn lại trích một câu thơ, sau đó hắn lại mỉm cười giải thích:
- Đây là một câu oán thán của cổ nhân. Ta nghĩ đến chuyện của chính mình, cho nên nói ra. Ta có tật xấu này, nữ thủ lĩnh chớ trách tội.
- Tật xấu này cũng thật là quá. Không khéo lại bị người ta coi là kẻ điên mà đánh ột trận.
Nữ tặc trên mình ngựa lè lưỡi:
- Nữ thủ lĩnh cái gì, cái từ này trong miệng ngươi nói ra không được tự nhiên. Ta tên là Đỗ Quyên, là Thất đương gia nơi này.
- Đỗ Quyên?
Trình Danh Chấn thấy cái tên này quen quen liền cau mày nhớ lại.
- Sao, ngươi chưa nghe thấy tên ta bao giờ sao?
Lần đầu tiên thấy người khi nghe tên mình lại không sợ hãi, Thất đương gia Đỗ Quyên có hơi thất vọng.
- Ta nhớ ra rồi. Cô chính là nữ hiệp hơn nửa tháng trước đánh cho Giả bộ đầu và huynh đệ của y một trận!
Trong ấn tượng của hắn cũng mang theo vài phần khâm phục.
Hắn không có cảm tình với hai vị Bộ đầu cho nên khi nói lại vô tình đứng trên lập trường của đối phương. Lời hắn vừa nói ra lập tức khiến Đỗ Quyên tăng phần thiện cảm với hắn, nàng nhảy xuống ngựa, giải thích:
- Ta làm gì đánh được nhiều người như vậy, chỉ dạy ột mình tên lưu manh họ Giả một bài học mà thôi. Đám tay chân thủ hạ của y chỉ là bao cỏ, đuổi theo sau ta gào thét rõ to mà cuối cùng chẳng kẻ nào can đảm chân chính đuổi theo cả.
- A, bọn họ có nói là cô đánh thương nhiều người.
Trình Danh Chấn lại sửng sốt, kinh ngạc.
Đối với việc này tốc độ phản ứng của Vương Nhị Mao còn vượt xa Trình Danh Chấn, y liền cười nhắc nhở:
- Đám người khốn khiếp này, huynh còn không biết sao? Bọn họ không nói như vậy thì khi về làm gì có kết quả mà báo cáo với Giả bộ đầu?
- Đám khốn khiếp này, thật đúng là khốn khiếp!
Trình Danh Chấn chửi ầm lên. Theo tin đồn của bọn nha dịch, võ công của Đỗ thị có một không hai, gần như đương thế vô song, thiếu chút là đạt tới cảnh giới vung kiếm lấy đầu người ngoài ngàn dặm. Hóa ra tất cả đều là giả, bọn chúng chỉ khiếp đảm quá mà nói vậy thôi. Mình thật đáng thương lăn lộn với chúng hơn nửa tháng trời. Đáng thương hôm nay đến đây chịu chết lại không gồm cả bọn chúng! Tạo hóa đúng là trêu ngươi, làm cho người ta khóc không được mà cười cũng không xong!
- Ha ha, ngươi tự chửi mình là kẻ khốn khiếp sao?
Đỗ Quyên như là phát hiện ra điều gì mới mẻ liền vỗ tay la lên.
Trình Danh Chấn liền ý thức được ngay mình đã đứng sai đội, vội vàng chặn tiếng mắng, rồi lúng túng lắc đầu liên tục. Nhưng Vương Nhị Mao lại chửi đến nghiện, nói liên hồi, nào là hai vị Bộ đầu và một đám nhàn rỗi thường đánh cược tỉ thí, vơ vét tài sản, làm không biết bao nhiêu việc ác. Vừa mắng vừa chửi cứ như thể y và Trình Danh Chấn là cùng bên với nữ tặc vậy, căn bản không cần quan tâm đến thân phận lúc này của mình vẫn là một sứ giả.
- Vậy mà hai người các ngươi còn giúp đỡ bọn chúng đến đây tìm cái chết!
Cùng Vương Nhị Mao quở trách bọn tham quan ô lại ở Quán Đào, Đỗ Quyên lại tươi cười, thấp giọng truy hỏi.
- Chúng ta..
Vương Nhị Mao muốn giải thích mình và Trình Danh Chấn là bị ép đến đây nhưng lại bị bạn trừng mắt, đành phải bất đắc dĩ chỉ hắn ủ rũ nói:
- Ngươi hỏi hắn đi. Hắn là Binh tào, bị Huyện lệnh đại nhân phái đi đấy, ta và hắn là huynh đệ tốt, cho nên cũng muốn chết cùng nhau.
- Ngươi là một người nghĩa khí!
Nữ tặc Đỗ Quyên khâm phục. Có thể quên mình giúp bạn đỡ một mũi tên, cho dù tìm tất cả các doanh trại e rằng cũng không có người thứ hai. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hai người thiếu niên cùng tuổi sinh tình cảm tốt đẹp. Nhưng có thiện cảm là thiện cảm, hai bên lúc này đại diện cho hai trận doanh khác nhau, có vài điểm thăm dò càng chi tiết càng dễ dàng phát hiện ra dấu vết trong đó.
- Chỉ có điều người bằng hữu này của ngươi!
Nàng chỉ vào Trình Danh Chấn cười chế nhạo nói:
- Hắn giống như kẻ đọc sách ngốc nghếch, không những phải chính mình chịu chết mà còn muốn lôi kéo cả người khác vào.
Nằm ngoài dự tính của nàng, Trình Danh Chấn lại rất thản nhiên nhận sự chỉ trích này, hắn chắp tay thành khẩn nói:
- Trình mỗ thật hổ thẹn! Khi gặp Trương Đại Vương mong Nữ đương gia có thể giải thích giùm. Đêm qua và sáng nay chống cự các người đều là ta chứ người huynh đệ này, hắn không hề liên quan gì. Hắn chỉ là một hương dũng làm việc ăn lương mà thôi, trên tay cũng không hề dính máu, không đáng để Trương Đại Vương động đao.
- Huynh đệ chúng ta đồng sinh cộng tử!
Giành nói trước sự trả lời của nữ thổ phỉ Đỗ Quyên, Vương Nhị Mao một lần nữa khẳng định:
- Đỗ Quyên, ngươi đừng nghe lời hắn nói... người đọc sách thì sao, vẫn hay có chút ngốc nghếch!
- Ta đâu có nói là nhất định sẽ giúp đỡ cứu ngươi!
Đỗ Quyên nhún vai, tức giận:
- Chẳng qua nếu hai người các ngươi không muốn chết thì cũng rất dễ...
Nói đến đây, nàng đột nhiên phát hiện ra không khí giữa ba người có điều không đúng, một lần nữa lại dựng mắt lên thét chói tai:
- Ha aaa... Ta sẽ không để các ngươi cầu xin. Hôm nay, Trương nhị bá nhất định phải moi gan của các ngươi, ta sẽ đứng một bên để xem, xem quả tim giảo hoạt của các ngươicó bộ dạng như nào
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khai Quốc Công Tặc
Tửu Đồ
Khai Quốc Công Tặc - Tửu Đồ
https://isach.info/story.php?story=khai_quoc_cong_tac__tuu_do