Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dây Leo
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 17
Trương Khải Hiên và Từ Mạn ngồi ở một chỗ yên lặng giữa sườn núi, Từ Mạn thắp nến trên bánh sinh nhật, uống một chút rượu với anh.
Cô khuyên anh: “Anh Khải Hiên, đừng uống nhiều rượu quá, em kéo anh ra đây là muốn nói chuyện phiếm với anh, thực sự là em không thể mang một con sâu rượu trở về đâu.”
Anh cười ha ha, “Cho nên anh đã chuẩn bị sẵn rồi, anh không lái xe ra, cũng không cho em uống rượu, em làm tài xế là được mà.”
Trương Khải Hiên nhìn ly rượu trống không của mình, anh đưa tay qua lấy chai rượu vang, Từ Mạn mất hứng giật chai rượu giấu ở sau lưng, “Đừng uống nữa, sức khỏe của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn mà.”
Anh vẫn muốn uống, Từ Mạn vẫn kiên quyết ôm chặt chai rượu, mặc anh ba hoa lấy lòng cũng không cho, Trương Khải Hiên đành chịu, “Công chúa, cho anh đi.”
“Được thôi, anh khen em đi, khen đến khi nào em hết giận thì sẽ cho anh.”
Trương Khải Hiên nghiêng đầu, nhìn trái nhìn phải cô, nhìn ra vẻ rất hứng thú, sau đó anh cười, đưa tay ra vỗ vai cô, cười ha ha nói, “Ừ, khen em, Tiểu Mạn, em rất xinh đẹp, đáng yêu, miệng mồm lanh lợi, thông minh dễ thương, như vậy được chưa?”
Từ Mạn bĩu môi bất mãn, “Trước kia khen vợ, anh cũng khen như vậy sao?”
Trương Khải Hiên run rẩy một chút, anh nhớ ra gì đó, cụp mắt xuống, giọng nói cũng chua chát như vị của quả hồng khô, “Không, thực ra anh chưa từng khen cô ấy.”
Anh cảm thấy khó khăn, “Thật sự là, anh chưa từng khen cô ấy.”
Nói xong lời này, anh khổ sở đến nỗi không nói thêm gì nữa.
Từ Mạn sinh lòng trắc ẩn, cô nhìn chai rượu trước ngực, cuối cùng cũng mềm lòng, đưa rượu cho anh.
Trương Khải Hiên không nén được sự chua xót, “Tiểu Mạn.”
Từ Mạn “dạ” một tiếng, Trương Khải Hiên cười khổ, “Tiểu Mạn, em tốt bụng thật.”
Cô lắc đầu, “Anh Khải Hiên, chừng nào anh mới đi Thượng Hải?”
“Vài ngày nữa xuất viện thì đi.”
Từ Mạn nhíu mày, trong giọng nói không hề tiết chế sự bất mãn, “Anh Khải Hiên, theo em thấy, vợ anh căn bản là không thương anh, bây giờ chị ấy đi cũng được hơn 8 tháng rồi, ngay cả một cuộc gọi cũng không có, nếu trong lòng chị ấy có anh, làm sao có thể nhẫn tâm như thế được chứ? Khi anh ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, vỗn dĩ là chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, chị ấy bỏ lại người chồng bệnh tật để ra đi, đây gọi là vợ chồng sao? Dì trách mắng chị ấy, nhưng dì là bậc trưởng bối, phận dâu con sao dám cãi lại trưởng bối chứ? Chị ấy quá ích kỷ, rất không có trách nhiệm.”
Trương Khải Hiên tức giận, “Em hiểu cô ấy được bao nhiêu?” Anh vô cùng không vui, thậm chí sau đó còn hối hận tại sao lại nói chuyện của mình và Đường Mạn cho cô gái này biết chứ? Không tìm được tri âm thì bản thân lại ngây ngô đến vậy sao, kết quả lại nói hồ đồ với một con gà không có đầu óc, con gà này còn hăng giọng ta đây, tự ình là một tri kỷ nữa chứ.
Anh không nói nữa, chỉ lo uống rượu một mình.
Từ Mạn phát hiện bản thân cũng quản quá nhiều, cô cũng cảm thấy xấu hổ, dứt khoát im lặng, để mặc anh uống hết ly này đến ly khác.
Nếu không phải đột nhiên bị cảm cúm dẫn đến viêm phổi, bị ép buộc nằm viện quan sát, hiện tại anh đã sớm bay đến Thượng Hải tìm Đường Mạn.
Người được phái đi tìm Đường Mạn báo với anh, bây giờ Đường Mạn đang làm việc trong một nhà hàng cơm Tây ở Thượng Hải, đã thăng đến chức quản lý. Lúc ấy anh mừng như điên, muốn lập tức gọi điện thoại cho cô, Chu Duyệt lại khuyên anh, “Khải Hiên, chú cũng biết tính tình của Đường Mạn mà, 8 tháng em ấy không điện thoại về nhà, có thể thấy được em ấy còn giận chú, vẫn còn căm hận nhà họ Trương. Nếu bây giờ chú gọi điện thoại cho em ấy, lỡ như không làm rõ tình hình, trong cơn tức giận em ấy cúp điện thoại của chú rồi lại mất tích, đó không phải là kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ sao, chú nhẫn nhịn một chút, dù sao chú cũng đã biết tin tức của em ấy rồi, đợi khi chú đích thân đến Thượng Hải tìm, nói không chừng em ấy có thể quay về với chú.”
Anh đành chờ đợi thôi.
Chu Duyệt cũng âm thầm lo lắng, cô nghĩ đến cái gì đó, “Khải Hiên, Đường Mạn không phải đi một mình đâu, là người họ Lý kia dẫn em ấy đi, thời gian dài như vậy người đó vẫn chăm sóc em ấy, lỡ như em ấy.”
Trương Khải Hiên quả quyết, “Không đâu, cô ấy vẫn còn yêu em, sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ đâu.”
Chu Duyệt phân vân, “Nếu em ấy thực sự không chịu quay về, muốn ly hôn với chú thì phải làm sao đây?”
Trương Khải Hiên cũng mâu thuẫn, đúng vậy, 8 tháng rồi không có tin tức của Đường Mạn, trước kia cô thương anh, nhưng anh lại không dành cho cô bao nhiêu yêu thương, bây giờ cô phiêu bạt tha hương, người đàn ông tên Lý Văn Khải đó lại kè kè bên cô như ruồi bọ, ân cần như con đĩa hút máu, nếu Đường Mạn bị hắn làm cho rung động, ly hôn với mình, làm sao đây?
Chu Duyệt khuyên anh: “Khải Hiên, nếu chú gặp Đường Mạn, nhớ kỹ một chuyện, cái gì chú cũng phải nghe em ấy, cho dù em ấy muốn ly hôn với chú, chú cũng hãy tạm thời đồng ý. Dẫn được em ấy về, tất cả chúng ta cùng nhau khuyên, Đường Mạn hay mềm lòng lắm, chị không tin em ấy thật sự không còn một chút tình cảm nào đối với chú.”
Anh gật đầu, đúng, dẫn cô ấy về, hơn nữa, trong lòng anh cũng mừng thầm, bởi vì người phái đi tìm Đường Mạn nói với anh: “Tuy rằng chỗ ở của chị Trương và nhà họ Lý rất gần, nhưng chị ấy không ở chung với Lý Văn Khải.” Điều này khiến lòng anh vui sướng, Đường Mạn vẫn là bảo bối của anh, tưởng tượng đến đây, trong lòng anh không nén được sự xúc động, dẫn cô về, cho dù khiến anh phải giẫm nát sĩ diện dưới chân, cho dù giam cầm cô mãi bên cạnh mình, anh cũng muốn mang cô về, một ngày, hay ngày, cô cũng sẽ tha thứ cho anh.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt anh lại lộ ra nụ cười tươi rói, một ngụm uống hết toàn bộ rượu trong ly.
Người thường xuyên uống rượu sẽ có một chút tửu lượng, một khi ngừng lại, gan không thích ứng, lúc này tửu lượng cũng sẽ giảm sút mấy phần, trong lòng anh có nỗi buồn, càng đau khổ càng nhanh say.
Từ Mạn hết cách với anh, trong lòng là từng tiếng tim đập thê lương. Một đêm lãng mạn như vậy, cô lại ngồi đây nghe chồng của người khác kể lể về tình yêu của anh ta, đây được gọi là gì vậy? Cô duyên dáng xinh đẹp, vô số người đeo đuổi, biết bao nhiêu người khác phái mong muốn được âu yếm, sao cô lại phải đi cùng với một người đàn ông không thuộc về mình chứ?
Trương Khải Hiên chợt ho khan dữ dội, Từ Mạn hoàn hồn, cuối cùng cũng không biết sợ là gì, giật lấy cái ly, hai người cù cưa giành giật, bất thình lình, mưa lại rơi xuống đầu, hai người bị dính mưa đến ngạc nhiên, sao trời lại mưa vậy.
Từ Mạn nhanh chóng đứng lên, Trương Khải Hiên nặng đầu nên không đứng dậy nổi, Từ Mạn kéo anh lên, hai người nhanh chóng chui vào trong xe.
Men say bắt đầu ngấm, Trương Khải Hiên ngồi phịch xuống ghế phụ, chưa đến hai giây, anh gục đầu ngủ mất.
Từ Mạn vẫn còn tỉnh táo, bên ngoài trời mưa xối xã, ào ào, giữa trời đất hệt như một thế giới mất phương hướng, cô xoay đầu nhìn Trương Khải Hiên, cứ nhìn mãi, cô phát hiện ra trái tim mình như bị hút vào một vùng nước xoáy, đang liều mạng xoay quanh, nhưng bản thân lại không cách nào giãy giụa được.
Cô ngửi thấy trên người anh có một mùi hương rất đặc biệt, cứ nghĩ là mùi cồn, nhưng không phải, còn có một mùi khác, cô rất thích, không phải mùi nước cạo râu, cũng không phải mùi nước hoa đàn ông hay dùng. Lạ thật, trong lòng cô cứ nhộn nhạo khó tả, một loại khao khát từ lòng bàn chân cô bắt đầu lan ra, dần dần tản mát khắp cơ thể, nở đầy toàn thân cô. Cô không nhịn được áp mặt vào trán anh, kéo đầu anh dựa vào ngực mình.
Đột nhiên cô có một cảm giác rất căm phẫn thậm chí là rất ghen ghét, Đường Mạn, cô gái này có gì tốt? Cô đã xem qua ảnh chụp của cô ta, cũng trẻ đẹp, nhưng tuyệt đối không phải đẹp lộng lẫy gì, cái buồn nôn nhất chính là cô ta có một đôi mắt ra vẻ vô tội, tràn đầy sức sống, nhìn chằm chằm vào người khác, như giả vờ thanh khiết, có thể chính là điểm này của cô ta đã làm rung động Trương Khải Hiên. Gia thế của cô ta cũng kém, chỉ là một sinh viên bình thường, muốn cái gì cũng không được, thì dựa vào cái gì để bước vào nhà giàu sang chứ, dựa vào cái gì có thể xứng với Khải Hiên chứ? Nghĩ đến đây, Từ Mạn cảm thấy rất oán giận, anh Khải Hiên xuất sắc của cô, hoàng tử ưu tú của cô làm sao lại bị một con hồ ly tinh cám dỗ mất rồi?
Trên mặt Từ Mạn lộ ra một nụ cười ngây ngốc, cô giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt mặt của Trương Khải Hiên, “Khải Hiên.” Cô cúi đầu, dùng lưỡi liếm chóp mũi của anh.
Trong hơi thở của anh toàn mùi rượu, nhưng mà cô hèn mọn thích ngửi.
“Tiểu Mạn.” Hơi thở ấm nóng của anh vương vấn bên tai cô.
Trong lòng Từ Mạn vui mừng, anh gọi mình sao, cô lên tiếng đáp, “Khải Hiên, em đây.”
Trương Khải Hiên lại gọi: “Tiểu Mạn.” Anh quay đầu qua, môi anh vừa vặn chạm vào môi cô.
Trong lòng Từ Mạn hệt như có luồng điện xẹt qua, cô không kìm lòng nổi cúi đầu xuống, hôn lên môi anh, tuy rằng trong hơi thở của anh toàn là rượu, nhưng cô không quan tâm. Giờ phút này cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ, Khải Hiên, cho dù phải dùng cách thức gì, giờ phút này, em hoàn toàn muốn anh, cho dù người trong lòng anh thích không phải là em, em cũng muốn có được anh.
Trương Khải Hiên dường như đang mơ, nụ hôn ngọt ngào quá, là Đường Mạn đã về sao? Anh mở nụ cười, đưa tay ôm lấy cổ cô.
Từ Mạn cúi sát xuống, môi cô khắng khít với môi anh, hô hấp cũng hòa vào nhau, cô tận tình hiến dâng nụ hôn của mình, mà anh, chỉ hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của bản thân.
Trương Khải Hiên đang mơ mơ màng màng, anh có cảm giác mình đang mơ, trong mơ anh thấy Đường Mạn trở về, cô cúi đầu xuống hôn lên môi anh.
Bên ngoài càng lúc càng tối, đèn trong xe cũng tắt.
********************************
Đường Mạn nằm trên giường ở khách sạn, cô tắt đèn, trong phòng tối tăm tĩnh mịch, chiếc giường vừa to vừa rộng, bao bọc lấy cô hệt như một bông hoa nhỏ nổi bật giữa đám đậu Hòa Lan.
Anh có đến không?
Thật ra, cô cũng rất mong anh đến, cho dù là mặt nào, anh đều là một người đàn ông khiến phụ nữ yên tâm. Sự yêu mến anh dành cho cô, quan tâm tinh tế; sự chiếu cố anh dành cho cô, tỉ mỉ chu đáo; tình yêu anh dành cho cô, thầm lặng kín đáo, nếu bản thân cô bây giờ đúng là độc thân, cô tình nguyện theo anh, cho dù anh là nghèo hay giàu.
Đường Mạn chờ mãi, hồi hộp đến độ lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, căng thẳng như có thể nghe được tiếng bước chân của đàn kiến bò ngang qua mặt đất, nếu anh mở cửa ra, như vậy tiếp theo sẽ là gì, sẽ tiến hành như thế nào đây?
Suy nghĩ của cô cứ va chạm quyết liệt, lục phủ ngũ tạng cũng đang đấu tranh dữ dội. Chờ cứ chờ, nhưng mà, trước sau cánh cửa vẫn không mở ra.
Cô nghi ngờ, chẳng lẽ anh không nhận được thẻ phòng cô để lại cho anh? Hay là anh không hiểu ý cô?
Đợi rất lâu, cô lấy điện thoại ra nhìn, sắp nửa đêm rồi. Cô biết, anh sẽ không đến đâu.
Nhưng cô vẫn có chút không vui thêm chút nghi ngờ, nghĩ tới nghĩ lui, cô cố lấy can đảm gọi điện thoại cho anh.
Sau khi chuông reo vài tiếng, Lý Văn Khải nhận điện thoại.
Đường Mạn uất ức, trong giọng điệu có chút dò hỏi, cô nói: “Anh đang ở đâu?”
Trái lại, Lý Văn Khải lại rất tự nhiên: “Chờ mãi em không quay lại, nên anh về trước rồi.”
Cô mở to mắt, không hiểu nổi, “Anh lại có thể về nhà trước ư? Anh, chẳng lẽ anh không nhận được đồ em nhờ phục vụ chuyển lại cho anh sao?”
Lý Văn Khải im lặng một lát, hai người cầm điện thoại, im lặng đến nỗi chỉ nghe hơi thở của đối phương.
Thật lâu sau, Đường Mạn hỏi: “Tại sao lại không đến?”
Anh im lặng khoảng 2 giây, sau đó trả lời: “Bởi vì anh mất bình tĩnh.”
Cô im lặng không nói gì, đột nhiên có cảm giác khổ sở, thương tâm như mặt trời vô cùng lớn vậy.
Trầm tư vài giây, cô gian nan mở miệng: “Thật ra em không hề cao thượng như anh nghĩ đâu, điều anh muốn, chưa chắc không phải điều em muốn.”
Giọng nói của anh mặc dù rất thấp, nhưng vẫn ôn hòa vô cùng: “Em muốn gì vậy? Tiểu Mạn?” Ngược lại, anh cười khẽ, “Là muốn con người anh hay là muốn cảm giác một lần đây?”
Khuôn mặt Đường Mạn hơi nóng lên.
Anh trả lời thật tự nhiên, “Tiểu Mạn, cái em muốn và cái anh muốn không giống nhau. Cái em muốn là báo đáp một lần, sau đó em sẽ trút bỏ được gánh nặng trong lòng, nhưng anh thì không. Cái anh muốn chính là mỗi sáng sớm đều có thể nhìn thấy khuôn mặt em, nụ cười ngọt ngào của em, mà không phải chỉ nhìn thấy một lần duy nhất vào sáng sớm ngày mai. Cái anh muốn là khi tâm trạng em không tốt, anh sẽ ôm em vào lòng, hôn lên đôi môi em như một lời an ủi, động viên đứa trẻ bị oan ức như em. Khi em bị bệnh, anh có thể ở bên cạnh trông nom em, em không uống thuốc, anh sẽ dỗ dành em, hoặc là nghiêm mặt bắt em uống thuốc. Cũng như những lúc anh không vui, anh cũng cần em ở bên cạnh anh, an ủi anh, mang cho anh một ly nước ấm, ôm anh từ sau lưng, vắt tay lên người anh, cúi đầu xuống, dựa vào anh, cái anh muốn là sau này chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc con cái, cùng dắt tay nhau băng qua đường lớn. Cái anh muốn chính là đến khi chúng ta già đi, chúng ta ngồi trên băng ghế dài ở công viên, nhìn hoàng hôn ôn lại từng chút một chuyện yêu đương, đó là cái anh muốn. Tiểu Mạn, những cái đó là cái em từng nghĩ đến sao?”
Đường Mạn giật mình, đột nhiên nước mắt lập tức dâng trào, khiến trước mắt cô tối sầm lại. Một câu cô cũng không nói được, tất cả lời nói êm ái đó của anh giống như đã nghĩ sẵn trong đầu, chỉ là lời nói tự nhiên phát ra từ nội tâm, anh không ngừng thổ lộ với cô, thậm chí còn nghĩ đến tương lai sau này, tình cảm sâu nặng của anh khiến cô vừa cảm thấy rung động tận đáy lòng, lại vừa cảm thấy áy náy vô cùng. Cô biết anh yêu cô, nhưng không nghĩ rằng anh lại muốn lâu dài như vậy, anh yêu cô lại yêu sâu sắc đến vậy, đây là tình yêu mà anh hứa sẽ cho cô cả đời, còn cô, chính xác là cô nghĩ mình chỉ báo đáp một lần thôi.
Cô nhất thời cảm thấy xấu hổ, không kiềm được, cô khóc.
Trong lòng Lý Văn Khải cũng đau đớn không thôi, anh cười khổ, “Tiểu Mạn, anh đã qua cái tuổi lãng mạn, sau khi nói những lời có cánh ấy, anh cũng có chút xấu hổ, em hỏi anh có từng muốn em không, để anh trả lời, anh thật sự rất muốn có được em. Khi em ngủ ở phòng khách, anh lại trằn trọc trong phòng ngủ của chính mình, rất nhiều lần anh muốn mình bỉ ổi mở cửa ra, không nói gì mà ôm lấy em, nhưng anh không dám, anh rất sợ mất em, anh sợ em vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh.”
Đường Mạn gần như khóc không thành tiếng, từng giọt từng giọt nước mắt rơi rớt xuống chăn, cô muốn hít một hơi thật sâu cũng không nổi, chỉ có những tiếng nấc nghẹn ngào.
Anh nói: “Cho dù trong lòng em muốn cái gì, ngày mai em muốn thế nào, hãy hứa với anh, em hãy sống thật tốt, đừng bốc hơi khỏi mặt đất, anh sẽ không quấy nhiễu em, cũng sẽ không ép buộc em, nhưng anh sẽ chờ đợi em. Còn có, đừng khóc nữa, anh muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của em.”
Cô khổ sở: “Sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”
Anh không trả lời cô, chỉ khẽ nói, “Em nghỉ ngơi sớm đi, cục cưng à, sinh nhật vui vẻ nhé, để anh hôn em một cái nào, ngày mai anh phải đi Quảng Đông, đợi anh quay về nhé!”
Không chờ cô nói gì thêm, anh cúp máy.
Đường Mạn cầm điện thoại, khóc đến nỗi ruột gian như đứt ra từng khúc. Ngã nhào lên giường, cô chôn sâu mình trong chăn như một con cua ẩn mình trong cát, cô chìm đắm trong những lời nói ấy, mà bây giờ đã không thể yêu cầu trợ giúp nữa rồi.
Xin lỗi anh, cô vừa khóc vừa nói với bản thân, em biết anh yêu em, nhưng tuyệt đối không ngờ anh lại muốn lâu dài như vậy.
Đêm nay, cô hoàn toàn mất ngủ. Suy nghĩ mãi từng chút một khoảng thời gian cô và anh sống cùng nhau, suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng cô cũng hiểu ra một chuyện, hóa ra, bất chợt tình yêu đã nảy mầm bén rễ thật sâu ở trong lòng cô, vô hình trung anh đã chiếm cứ lấy trái tim cô, cuối cùng cô không thoát khỏi anh được, cô yêu anh, nếu với Trương Khải Hiên là tình yêu nồng cháy mãnh liệt, như vậy đối với anh chính là chân tình nảy sinh lâu ngày.
Hóa ra, cô cũng yêu anh.
Sáng sớm, cô mở mắt ra, kéo rèm, đám sương mù ẩn hiện bên ngoài, tất cả cảnh vật đều mơ hồ, nhưng cô lại vui vẻ, bởi vì cô đã cởi mở được nỗi lòng.
Cô cầm sợi dây chuyền Lý Văn Khải tặng cô, vuốt ve đôi cá heo đang hôn nhau trên đó, cô khẽ nói: “Anh đợi em nhé! Em nhất định phải chính miệng nói với anh, em yêu anh.”
Lý Văn Khải đến công ty từ rất sớm, anh thu dọn qua loa văn kiện trên bàn, nhìn qua một lượt không bỏ sót thứ gì, lúc này mới chuẩn bị rời đi, hôm nay phải đi công tác.
Điện thoại báo có tin nhắn mới.
“Trong tiểu thuyết 《 Mật Mã Da Vinci 》 có một dãy số thần bí xuất hiện xuyên suốt, thứ tự là: 1, 1, 2, 3, 5, 8, 13, ……., xin hỏi con sốt thứ tám là bao nhiêu? Nếu anh đáp đúng, em sẽ lập tức xuất hiện trước mặt anh.”
Anh nhìn dãy số trước mặt, cân nhắc một lượt, lập tức nghĩ ra, trả lời cho cô: 21.
Anh cảm khái, tình yêu cũng giống như sự tra tấn của câu đố vậy, vừa giống như bị thu hút bởi một kho tàng thần bí, khiến người ta phải mê muội, không thể tự thoát ra.
Anh đóng cửa phòng làm việc lại, bước vào thang máy.
Thang máy đi xuống dưới, anh cầm điện thoại, muốn gọi lại thôi.
Nếu anh trả lời đúng, em sẽ lập tức xuất hiện trước mặt anh, anh nhìn thang máy đi xuống từng tầng một, nếu em thật sự xuất hiện, anh phải nói gì đây?
Anh lại an ủi chính mình, đừng nên suy nghĩ vớ vẩn, cũng đừng mất lòng tin quá nhiều, nhưng mà, không có hy vọng sẽ không thất vọng, anh không thể không ảo tưởng.
Cửa thang máy mở, anh vừa định bước ra đột nhiên cảm thấy ngây dại, hệt như quả cầu treo lơ lửng trên bầu trời, Đường Mạn sao lại đứng trước cửa thang máy thế này?
Đường Mạn cũng vỗ ngực, đứng trước cửa thang máy, cũng đang có vẻ như muốn bước vào, cửa thang máy chợt mở ra, anh từ trên trời rơi xuống, làm cô nhất thời cũng ngây dại.
Hai người đều bị sự xuất hiện đột ngột của đối phương làm hết hồn, rõ ràng đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói, nhưng bỗng nhiên gặp được người trong lòng muốn gặp, khi nhìn thấy rõ ràng, có thể chạm tay vào, hai người đều đờ đẫn.
Cửa thang máy sắp đóng lại, anh thoáng có phản ứng, một phen kéo cô vào bên trong.
Đường Mạn rớt nước mắt, cô nói: “Xin lỗi.”
Anh lại càng hoảng hốt.
Trong lòng Đường Mạn xót xa không nói thành lời, nhưng cô lại nghe thấy rõ từng chữ thoát ra khỏi miệng mình: “Em yêu anh.”
Tay anh lập tức run lên.
Viền mắt Đường Mạn ửng đỏ, nhưng lại nói vô cùng lưu loát, “Con người anh, làm việc vô cùng quyết đoán, chú ý phương pháp, đôi lúc thậm chí khiến người khác cảm thấy vô lý. Anh phân biệt công tư rõ ràng, rộng rãi khen thưởng, trong công ty anh có thể động viên tính tích cực của mọi người, anh làm chuyện gì cũng rất thành thục, hình như không có gì làm khó được anh. Trước kia, em cảm thấy tình cảm em dành cho anh chỉ đơn thuần là kính trọng và yêu mến, cũng giống như thầy giáo mỹ thuật mà em thích hồi học trung học, cảm giác thích này không có liên quan gì đến tình yêu. Nhưng không phải, em bỗng phát hiện ra, anh đã mê hoặc em rồi, em càng ngày càng muốn dây dưa với anh, anh nói xem con người anh có phải là rất đáng ghét hay không?”
Anh có hơi cảm động, không cách nào lên tiếng.
Đường Mạn khóc, “Xin lỗi anh, thật sự xin lỗi anh. Mãi cho đến bây giờ em mới hiểu được cảm giác của chính mình. Hóa ra em đã yêu anh từ lâu rồi, tại sao em lại không nói với anh, bởi vì em thật sự rất sợ, em cảm thấy mình không xứng đáng với anh, bởi vì em vẫn còn là vợ của Trương Khải Hiên. Trong lòng em có vô vàn cái lỡ như đang mỉa mai em, lỡ như Trương Khải Hiên đến tìm em, lỡ như dì Thạch cương quyết phản đối chuyện chúng ta sống cùng nhau, lỡ như anh bất chợt phát hiện ra, em chỉ là một người có nhiều tật xấu, không đáng để anh yêu, lỡ như anh không yêu em nhiều như anh đã nghĩ…” Cô khóc không thành tiếng.
Anh xúc động, đưa tay ra ôm lấy cô, “Cô ngốc ạ, không có nhiều cái lỡ như vậy đâu.”
Cô vẫn khóc, “Nhưng mà, nhưng mà em làm thế này, có phải rất không biết xấu hổ?” Cô xấu hổ nâng khuôn mặt đầy nước mắt hỏi anh: “Em vẫn còn là vợ của người khác vậy mà lại cám dỗ anh.”
Lý Văn Khải cúi đầu xuống, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt đọng trên mi cô, “Được rồi, cô ngốc, đây không phải là lỗi của em, là anh, anh không thể kiềm chế được mình.”
Đường Mạn nghiêng đầu tựa vào ngực anh.
Hai người ôm chặt lấy nhau, cho đến khi thang máy mở ra, người bước vào hét lên kinh ngạc, “Tổng giám đốc Lý?”
Đường Mạn nhanh chóng buông ra, là đồng nghiệp của Lý Văn Khải, anh cũng vô cùng bối rối, đối diện với ánh mắt vừa hoảng hốt vừa kinh ngạc lại lúng túng của đồng nghiệp, anh cuống quýt kéo Đường Mạn ra ngoài.
Tài xế đã sớm đỗ xe trước toà nhà công ty.
Sau khi lên xe, anh vẫn ôm chặt Đường Mạn trong lòng, Đường Mạn cũng tựa vào anh, nhớ đến mấy ngày tiếp theo sẽ không gặp anh, trong lòng cô vô cùng không muốn.
Anh hôn lên trán cô, khẽ nói với cô: “Anh đúng là kẻ tiểu nhân. Đêm qua anh đã lãng phí một đêm quý báu, sớm biết em không thể chờ đợi được nữa như vậy, lẽ ra anh không nên cố làm ra vẻ đạo đức giả.”
Mặt Đường Mạn đỏ hồng như quả bóng, nhưng trong lòng cũng tràn trề hạnh phúc.
Cô đặt tay mình trong tay anh, nghiêm túc nói với anh: “Em yêu anh.”
Trên môi Lý Văn Khải nở nụ cười, một nụ cười vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc.
“Đường Mạn.” Anh tự nhủ với lòng: “Đợi anh về nhé, anh nhất định sẽ xử lý ổn thỏa chuyện của mình, giao phó cho em một người tốt nhất.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dây Leo
Thủy tụ nhân gia
Dây Leo - Thủy tụ nhân gia
https://isach.info/story.php?story=day_leo__thuy_tu_nhan_gia