Căn Hầm Tối epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 68
oy Calloway đang cố gắng vượt qua những giới hạn mà cơ thể ông có thể chịu đựng được. May mắn thay, tuyết đã ngừng rơi, nhưng những cơn gió vẫn tiếp tục tạt vào khuôn mặt để trần của ông khi ông trèo lên cao hơn. Bắp chân ông bắt đầu co rút. Hai lá phổi của ông như thể muốn vỡ tung. Ồng chẳng còn chút cảm giác nào ở chân và tay. Cái cảm giác thôi thúc muốn dừng lại để thở, để nghỉ ngơi trong ông càng lúc càng lớn. Sau vài bước cuối cùng, con đường trở nên bằng phẳng hơn. Nó gợi lại trong trí nhớ của ông về lần leo núi cách đây hai mươi năm cùng với Parker House. Họ đã leo lên đến đỉnh của một ngọn núi. Nếu như ông nhớ không nhầm, lối vào khu mỏ sẽ ở bên tay trái. Nhưng ông không chắc phải tìm ra nó bằng cách nào.
Ông nhớ lại lối vào khu mỏ có hình chữ nhật và không lớn hơn cửa một cái ga-ra là bao. Những cây cột gỗ lúc đó đã bắt đầu nghiêng sang trái như thể sắp đô sập. Không chỉ rất nhỏ, lối vào hầm còn nằm khuất sau những bụi cây. Giờ có lẽ nó đã chịu chung số phận với con đường nhiều năm tuổi, hoàn toàn bị cây cối phủ kín. Nhưng Calloway hy vọng rằng Edmund House đã dọn lối đi đó để có thể mang Tracy vào trong.
Calloway soi ánh đèn pin lên tuyết. Ông không còn nhìn thấy vết xe trượt nữa, cũng không nhìn thấy chiếc xe ở đâu hết. Chắc hẳn House đã giấu nó đi trước khi vác theo Tracy và đi bộ nốt đoạn đường còn lại. Ông nhìn kĩ hơn và phát hiện ra dấu giày in trên tuyết.
Khu hầm mỏ chắc chắn không còn xa.
Ông tiếp tục rọi đèn để đi theo dấu chân. Chúng dẫn ông tới một thứ mà lúc đầu ông tưởng là tảng đá nhưng thực tế lại là một cái hố tối đen bên sườn núi. Có vẻ như ai đó vừa mới xúc tuyết để nới rộng đường vào.
Calloway cúi xuống rồi chiếu đèn để nhìn quanh. Ông tháo dây đeo khẩu súng săn khỏi vai, cởi găng tay ra rồi bắt đầu duỗi các ngón tay để lấy lại cảm giác. Ông cởi nốt cả đôi giày đi tuyết rồi cắm chúng vào lớp tuyết. Ông lắng nghe xung quanh, nhưng chẳng có âm thanh nào khác ngoài tiếng gió hú. Mắt ông lướt một vòng quanh bóng tối. Ông hà hơi vào nắm tay một lần nữa, cầm lấy khẩu súng và cây đèn pin rồi đứng dậy.
Calloway chiếu đèn xuống phía dưới rồi bước một bước. Đôi ủng của ông lún tới tận đầu gối. Calloway rút chân lên để bước thêm một bước, tuyết lại ngập đến đầu gối. Ông di chuyển sang trái, bắt đầu giẫm vào những vết chân để lại trên tuyết. Tuy rằng cách này giúp ông tiến lên nhanh hơn nhưng việc bước đi vẫn rất nặng nhọc. Miệng hố đã ở ngay gần. Ông bước chân phải của mình lên dấu chân tiếp theo, nhưng lần này đôi ủng của ông không lún xuống tuyết nữa. Nó đạp phải một vật cưng cứng.
Tuyết dưới chân Calloway phụt lên mặt ông như một mạch nước. Ông nghe thấy một tiếng ‘tách’ rất lớn, chỉ một tích tắc trước khi hai hàm răng cưa kẹp chặt vào chân ông, kèm theo đó là một tiếng gãy rợn người.
Calloway hét lên trong đau đớn và ngã sấp mặt xuống tuyết.
Có gì đó rất nặng đè lên lưng ông, ép toàn bộ không khí ra khỏi hai lá phổi của ông. Ông lún sâu hơn trong tuyết, gần như ngạt thở. Calloway nghiêng đầu, cố gắng tìm lấy chút không khí. Có kẻ nào đó túm lấy tay ông rồi giật ngược qua đầu. Hắn cùm hai cổ tay ông lại.
Ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt dính đầy tuyết, vẫn còn đang choáng váng vì đau đớn. Một bóng đen trùm kín mặt mũi nắm lấy hai tay ông, kéo ông lên dốc. Hắn từ từ lùi vào cái miệng hố đen ngòm, như thể đang tha con mồi về hang ổ vậy.
Căn Hầm Tối Căn Hầm Tối - Robert Dugoni Căn Hầm Tối