Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Xuy Bất Tán Mi Loan
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 67
C
hương 67: Người thời nay gì quái đản
Lúc Yến Nghênh Mi an bài xong, Chân Minh ở lại Bạch phủ thảo luận về thiền mấy ngày, mỗi khi rảnh rỗi Thượng Trụy sẽ cùng bà đi các nơi trong phủ xem xét đình đài lầu các, hoặc học thổi khúc mới, hoặc dạo chơi công viên nói chuyện phiếm, thấy bà lại không nhắc tới chuyện dẫn theo mình đi, nàng cũng lặng tiếng không nói.
Ngày hôm đó sau giờ ngọ, hai người đi về phía Lâm Uyển, ngang qua Đệ Nhất Lâu Thượng Trụy nhẹ giọng giới thiệu, “Đây là chỗ ở của Bạch công tử”.
Nghe vậy, ánh mắt Chân Minh lướt nhìn khắp đình viện, lại dừng bước chân xem xét, thần sắc giống như cực kỳ bất ngờ, xoay người liền đi về phía cổng vòm, muốn vào trong xem cho rõ ràng.
Không ngờ tới bà sẽ nảy ra ý định này, Thượng Trụy ngăn cản không kịp, vội vàng đuổi theo, “Sư phụ ——”
Lúc đến chỗ mái hiên Chân Minh đã bị hộ viện ngăn lại, “Vị Sư thái này xin dừng bước, Đệ Nhất Lâu không cho phụ nữ đi vào ——”
“Lui xuống hết đi, không được vô lễ với Sư thái”. Giọng nói ấm áp mang theo ý cười vang lên, Bạch Thế Phi xuất hiện tại hành lang, đôi mắt hoàn toàn nhìn vào Thượng Trụy đang bước nhanh tới, sâu trong đáy mắt bởi vì đã lâu không nhìn thấy nàng mà nổi sóng, giống như ruột mềm lặng lẽ di chuyển, lại như tương tư trong chốn hồng trần trải qua ngàn năm.
Người trước mắt vẫn như cũ mặc áo gấm trắng hơn tuyết, áo trắng phong lưu, dáng hình tuấn tú cao ngất như cây cao, đỉnh đầu dùng một cây trâm khảm ngọc búi thành một búi tóc đen, mảnh vải buộc tóc thoải mái một sợi rơi xuống lưng, một sợi dài rơi xuống trước ngực, vải lụa thêu hoa tinh xảo màu bạc được gió thổi nhẹ như một món trang sức lấp lánh, thắt lưng khảm ngọc thêu hoa văn hình mây quấn quanh eo, vạt áo dưới gối bay nhẹ lên một góc, dưới đáy vạt áo khoan thai lộ ra đôi giày gấm màu trắng, đẹp đẽ quý giá ưu nhã nói không nên lời.
Thượng trụy có chút thất thần, trong ngắn ngủi lập tức xoay mặt nhìn qua nơi khác.
Bạch Thế Phi chắp tay chào Chân Minh, cười nói, “Bọn nô tài không hiểu chuyện, kính xin Sư thái đừng trách, chỉ vì trong lầu này có bày một trận pháp phá thập tử, có chút cấm kị, cho nên không cho phép phái nữ ra vào, có điều theo kẻ hèn thấy, Sư thái là người trong Phật môn, Bồ Đề thụ hạ Tứ Đại Giai Không, làm sao có nam nữ khác biệt? Mời Sư thái vào trong một chuyến”. Quay đầu lại phân phó Bạch Kính, “Ngươi đưa Sư thái đi dạo khắp nơi cho thật tốt nhé”.
Bạch Kính vội vàng thưa vâng, theo lời mời Chân Minh liền không khách sáo mà đi vào trong, Bạch Kính theo ở sau lưng, trước khi đi còn hướng đến mấy môn thần đang canh giữ ở cửa viện âm thầm nháy mắt ra dấu.
Mấy tên hộ viện vốn là sững sờ, sau đó lại để ý thấy ánh mắt chủ tử thủy chung chỉ dừng lại trên người một người, rốt cục hiểu ra, vội vàng kiếm cớ mà rời đi.
Rất nhanh bên cạnh cửa Thùy Hoa chỉ còn lại hai bóng người đứng cách nhau một bước chân.
Thượng Trụy ở lại không được, mà đi cũng không xong, liền cứ như vậy lạnh lùng cúi đầu xuống hờ hững đối thoại với Thế Phi, nhưng vẫn cảm giác được đôi mắt ấm áp của hắn vẫn thủy chung không dời đi.
“Tiểu Trụy.” Hắn khẽ gọi.
Nàng không lên tiếng, chỉ đứng bất động ở nơi đó, qua một hồi lâu, mới liếc mắt nhìn hắn một cái.
Khó có được cơ hội gặp mặt người ấy, giọng hắn ôn nhu như nước, “Đừng giận nữa được không?”
Lúc này nàng đã có phản ứng lại, cũng chỉ là xoay mình qua một chút, đối với lời nói của hắn vẫn như cũ có tai như điếc.
Chăm chú nhìn một bên mặt của nàng, hắn không tiếng động khẽ cười, có tình tất hảo, đối với tính tình tức giận này nọ của nàng, trong lòng hắn thực sự sợ hãi chính là một ngày nào đó nàng vô duyên vô cớ không tức giận hắn nữa, đôi mắt dừng lại ở cây sáo ngọc sau thắt lưng của nàng, bất giác nhớ tới thật lâu trước kia, sáng sớm ngày đó lần đầu tiên hắn và nàng nói chuyện với nhau, từng ác ý lấy mất cành hoa của nàng.
Khi đó tặng nàng cây sao là để có cớ đoạt lấy hoa tình.
Bên môi vui vẻ vì nhớ lại chuyện tốt đẹp mà rung động, trong giọng nói cực kỳ ôn nhu càng mang theo ngọt ngào: “Còn nhớ không nàng từng hỏi ta, làm thế nào biết nàng có thể thổi sao?”
Nàng cúi thấp xuống, cái cằm giật giật, giống như muốn nâng đầu lên nhưng cuối cùng vẫn không có.
“Bởi vì vào đêm đầu tiên nàng đến nhà ta, lúc chạy đến nhà thủy tạ thổi một khúc, ta đang ngồi ở bên hồ”. Dừng một chút, vẫn không được nàng đáp lại, hắn cũng không vội, thì thào nhỏ nhẹ như trước, “Nàng tin không? Hàng đêm ta đều ở trong phù đình chờ nàng, chỉ là một đêm lại một đêm, nàng vẫn luôn không tới, luôn chỉ có một mình ta, ta rất cô đơn tịch mịch”.
Hàng mi của nàng run rẩy nhẹ, giữa chân mày có chút mê ly sầu bi, giống như cũng bị hắn khơi gợi mà nhớ lại trái tim chua xót, lại phảng phất có chút khẩn trương, nàng chưa bao giờ thấy hắn thổ lộ hết tâm sự như vậy, bất an mà xoay người qua một chỗ khác, không muốn bị hắn nhìn thấy mình không biết phải làm thế nào cho phải.
“Tiểu Trụy.” Hắn lần nữa tràn ngập nhu tình mà nhẹ nhàng gọi.
Một hồi lâu, nàng mới không tình nguyện nhẹ giọng đáp: “Ừm?”
“Lại thổi một khúc cho ta nghe thật kỹ nhé?’ Hắn mềm giọng năn nỉ.
Nàng khẽ cắn môi dưới, bởi vì thủy chung không chịu quay đầu lại, cho nên cũng không phát hiện ra chất chứa trong đôi mắt hắn cùng với ngữ điệu ôn nhu lại có lóe lên vẻ u ám không cân xứng, bản thân vùng vẫy thật lâu, nhưng đúng là vẫn không thể ngoan tâm từ chối thỉnh cầu điềm đạm đáng yêu của hắn, nàng miễn cưỡng mở miệng, “Ngài muốn nghe cái gì?”
Đáy mắt vui vẻ lại giấu không được đôi môi đẹp theo đuôi chân mày nhảy lên một cái, giọng mềm yếu mất hồn, “Nàng yêu thích ta”.
“Làm gì có khúc này ——” khẽ giật mình thốt ra xong lại lập tức kịp thời phản ứng, giận dữ trở lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của hắn như muốn phun ra lửa.
Biết rõ nếu không thu liễm nháy mắt tiếp theo có thể nàng sẽ xông lên giết người, nhưng dáng tươi cười trên mặt hắn vẫn ức chế không được mà hoàn toàn trào ra, đáy lòng vui vẻ vô bờ, muốn thu lại cũng thu không được, trước khi nàng bộc phát, hắn hướng đến nàng ôn nhu nói nhỏ, “Tiểu Trụy, ta thật sự yêu nàng chết mất”.
Một lời như lửa mạnh khiến nàng nghẹn lại tại chỗ, lên không được, xuống không được, đến mức nàng gần như hít thở không thông.
“Trụy nhi ——” phía sau hai người truyền đến một tiếng gọi, Chân Minh từ trong phòng đi ra, ngưng mày như suy tư điều gì đó, trên gương mặt ẩn hiện sắc thái vui vẻ ngoài ý muốn, lại còn có chút không chịu đựng nổi mà sinh ra hoang mang, do đó không để ý đến nữ tử nhỏ lúc này đang đứng giữa sóng ngầm lưu chuyển, lúc đến gần Bạch Thế Phi thì chắp tay trước ngực cáo từ, nói với Thượng Trụy, “Đi thôi”.
Thượng Trụy nỗ lực khôi phục trấn tĩnh, không dám liếc mắt nhìn Thế Phi nữa, chỉ là đi thật gần bên cạnh Chân Minh.
Sau lưng lại truyền đến tiếng cười kèm theo ho nhẹ của Bạch Thế Phi, dường như vẫn còn chưa thỏa mãn, cấp bách muốn gọi nàng quay đầu lại nhìn mình.
Thượng Trụy buồn phiền mà siết chặt dải lụa bên hông, giờ phút này chỉ hận không thể một ngón tay xoắn chết cái tên Bạch Thế Phi kia, giống như kẻ trộm đã đạt thành kết quả mà cười đến vô cùng ác liệt.
Chân Minh ở bên cạnh vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, tự nhủ, “???Trận này nhìn qua chẳng những giục tài vượng thế, xu cát tị hung, khó được dường như còn có bảo hộ con cháu??? Không biết vị cao nhân nào đã bày nên trận này”.
Thượng Trụy nghe mà mờ mịt: “Sư phụ nói gì vậy?”
Chân Minh lấy lại bình tĩnh, yêu thương mà nhìn nhìn nàng, mấy ngày liên tiếp thần sắc lo lắng dường như đã phai nhạt đi chút ít, “Không có gì, vi sư chỉ đang nghĩ, mọi chuyện trong thế gian đúng là do nhân duyên, phải trải qua thiên kiếp, nghiệp quả luân hồi, chính là cái gọi hà nhân giả, thị hà quả báo*”.
((*người gieo nhân ắt sẽ gặp quả))
Họa do nhân của hắn, giàu cũng có nguyên cớ của hắn, theo đó mà nghĩ, dường như Bạch công tử là vì tiểu nha đầu này mới mời người bày xuống trận pháp, đây vốn là hành động vô tâm, nói không chừng nhờ Bạch gia hắn mà mang đến phúc đức bất ngờ??? Chỉ mong được như thế thật.
Thấy Thượng Trụy cái hiểu cái không, Chân Minh hòa ái mỉm cười, “Con hãy nhớ, sau này cây sáo kia đừng để rời khỏi người mình”. Hạ ánh mắt xuống giấu đi vẻ đau buồn âm thầm còn chưa tán đi hết, bà không nói thêm gì nữa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Xuy Bất Tán Mi Loan
An Ninh
Xuy Bất Tán Mi Loan - An Ninh
https://isach.info/story.php?story=xuy_bat_tan_mi_loan__an_ninh