Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tuyệt Ái Nô Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 68: Thăm Địa Lao
H
ương thơm làm kẻ khác thèm nhỏ dãi, lan toả tràn ngập trong gian nhà giam nho nhỏ, mọi người đều xúm vào nhìn.
Hộp thức ăn kia được đẩy đến trước mặt nàng.
Người nọ trầm mặc dường như mang theo ý dụ dỗ, chăm chú nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng không hề động đậy, ngược lại có chút sợ hãi cuộn mình đứng dậy lui về phía sau, sắc mặt có chút xấu hổ.
Cười khẽ hai tiếng, người nọ đứng thẳng dậy, móc khăn ra lau ngón tay: “Thôi được, Tạp Gia phải đi, Cơ Nhi cô nương bảo trọng, yên tâm chờ bộ binh thông báo tin tốt….”
Rầm—
Lạc Cơ Nhi vẫn không nhúc nhích, nghe tiếng cửa lao bị đóng sầm lại lần nữa, tiếng bước chân, càng lúc càng xa.
Lại vắng lặng.
Hộp thức ăn chỉ cách nàng có nửa bước chân, nhưng nàng không dám tới gần, vật to như thế đến từ hoàng cung, nàng suy xét không biết đây là tâm tư của kẻ nào. Bàn tay nhỏ bé nắm lại, nàng cố gắng lay cái đầu uể oải của mình, tự hỏi không biết ai lại cho nàng hộp thức ăn này, mùi vị lại càng đặc biệt hơn, nàng nghĩ đến nhập thần, nhưng không có nhìn đến phòng giam bên kia, thân ảnh rối bù như ngủ say từ vạn năm đang châm rãi ngồi dậy, ánh mắt lóe sáng như vô cùng đói khát, quay mặt về phía này.
Âm thanh lách cách lách cách….
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra nụ cười yếu ớt của nữ tử kia, giây lát sau lại nhiễm sự nham hiểm sâu sắc, toàn thân Lạc Cơ Nhi đột ngột toát mồ hôi, mở mắt ra, vẫn là nhà tù âm u ẩm ướt như trước, giọt mưa, theo cái lỗ hổng nho nhỏ phía trên nhà lao rơi từng giọt tí tách.
“Cho ta—-!!!”Một bàn tay dơ bẩn, như móng sắc, bỗng nhiên xuyên qua khe hở nhà lao!!
Lạc Cơ Nhi hét lên một tiếng!! Cả người bị doạ đến run lên!!
Nàng nhìn thấy cái tay kia giống như của người chết đang giãy dụa, theo mùi hương thơm ngát bám víu lấy hộp thức ăn! Ngón tay thật dài chạm được sát lề hộp thức ăn, làm người nọ càng thêm điên cuồng, giọng nói khàn khàn nức nở, với tới, hộp thức ăn trong nháy mắt bị lật úp, thức ăn bên trong rơi xuống rải rác, người nọ càng hét thảm thiết thêm!
Lạc Cơ Nhi lấy hai tay bụm chặt khuôn mặt ướt đẫm, sợ hãi lùi về phía sau, đôi mắt tràn đầy kinh hãi, nước mắt lưng tròng.
“Cầu ngươi!! Cho ta…Cho ta ăn, ta không muốn chết! Ta không muốn chết, thật sự không muốn chết!!!”
Thanh âm khô nứt cực độ phát ra từ trong miệng người nọ, thật u ám, ánh mắt khao khát cực vọng ấy làm kẻ khác hít thở không thông.
Sợ tới mức cả người run lên, Lạc Cơ Nhi nuốt nước mắt, nâng mắt quan sát người kia, quần áo lôi thôi dơ bẩn, tóc bởi vì ở trong lao thời gian dài mà đánh kết, như đội bãi cỏ khô ở trên đầu, cả người toả ra mùi tanh tưởi làm cho kẻ khác khó có thể chịu được, mà theo thanh âm vang đến, chắc hẳn là một phụ nhân (*một phụ nữ đã có chồng)…… tuổi tác không mấy cao.
Nàng ta kêu gào thảm thiết, miệng há to, nức nở cầu xin Lạc Cơ Nhi, cái tay với ra càng ngày càng rủ xuống, với vài lần nhưng rốt cục không có khí lực để với lấy hộp thức ăn, cuối cùng chỉ có thể cả người cuộn mình đứng lên, ô ô khóc, người điên kia nắm lấy tóc chính mình không buông…..
Trái tim đau đớn giằng xé……
Lạc Cơ Nhi biết, nàng nhất định đã bị tống giam lâu lắm rồi, bữa ăn trong nhà lao, bữa có bữa không, người mắc tội, bị đói chết là chuyện xảy ra thường ngày.
Nàng cũng đã từng nếm qua cái cảm giác đói bụng cực độ….
Rất đau, rất bất lực, rất muốn bỏ cuộc, tình nguyện chết đi trong nháy mắt, cũng còn tốt hơn cảm giác hơi thở thoi thóp từng chút từng chút bị bóp chết.
Cả người còn đang run rẩy, Lạc Cơ Nhi cắn chặt môi dưới, nuốt nước mắt, nổ lực khởi động thân thể vươn tay nâng hộp đựng thức ăn lên, kể cả những thứ vương vãi trên mặt đât, gom vào một chỗ, run run đẩy qua phía của người đàn bà kia
“Ngươi cầm lấy—” nàng nâng đôi mắt ướt át ngưng đọng nhìn phụ nhân.
Phụ nhân nín khóc, tay đang nắm tóc chậm rãi buông ra, ánh mắt vừa ngạc nhiên lại tha thiết, chăm chú nhìn chằm chằm nữ hài nho nhỏ kia.
“Ngươi cầm đi…” Nữ hài nhỏ nhắn xinh xắn lặp lại một lần nữa, đem hộp đựng thức ăn tiến gần về phía trước, giọng nói có chút non nớt lại nghẹn ngào, đôi mắt ngập nước dịu dàng nhìn nàng ta, “Ta không ăn, cho ngươi hết đó —— “
Phụ nhân lòng vui như điên, bà ta không kịp nói lời cảm tạ, đưa tay qua khe hở giữa cửa lao, gắt gao nắm lấy hộp thức ăn!
Tay Lạc Cơ Nhi run lên, sợ hãi nên vội vàng rụt về, hơi lùi bước một chút, nhìn thấy phụ nhân kia lấy tay nắm lấy khối thức ăn mềm, khó khăn nhưng điên cuồng mà nuốt xuống, tay nàng bởi vì lở loét cực độ cùng với cơn đói khát lại luôn luôn run run, nhưng vẫn không ngừng tay, càng ăn càng nhanh.
Rốt cục cũng có chút an tâm, Lạc Cơ Nhi nở ra một nụ cười yếu ớt, trong nháy mắt lại biến mất.
Đã rất lâu… Nàng cũng đã quên, làm cách nào để cười.
Nữ hài nho nhỏ cuộn mình đứng dậy, dựa vào vách tường, mái tóc đen dài phủ tản mác tới thắt lưng, làm cho khuôn mặt của nàng càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ trừ có đôi mắt ngập nước kia, trong bóng đêm hơi phát sáng, mị hoặc làm cho người ta như muốn nghẹt thở.
Mặc Húc đang đi dọc theo nhà lao, đến nơi liền chứng kiến cảnh tưởng đẹp này.
Bước đi của hắn rất nhẹ, đến nơi lại không có thông báo cho bất kỳ ai, chỉ dẫn theo một thị vệ bên người, rồi đi vào nhà lao.
“Mở cửa lao.” Hắn thấp giọng truyền lệnh, con ngươi lại không lúc nào rời khỏi thân ảnh tuyệt sắc ưu nhã trong phòng giam kia.
Rắc… rắc… tiếng xích sắc va vào nhau, làm Lạc Cơ Nhi lần thứ hai giật mình tỉnh giấc.
Nước mắt còn chưa khô, khiến nàng rất khó nhận ra người đến là ai, chỉ mơ hồ ngửi được một mùi uy nghiêm, thị vệ mở rộng cửa kia không nói lời nào, bộ dạng phục tùng ngẩn đầu với vẻ hoàn toàn cung kính.
“Ở bên ngoài chờ,” Mặc Húc nhẹ giọng lẩm nhẩm, “Trẫm một chút nữa sẽ tự đi ra.”
“Vâng.” Thị vệ hơi khom người, lui ra ngoài.
Lạc Cơ Nhi rốt cục cũng ý thức được người đi vào là ai.
Cửa lao bị khoá lại, hắn chậm rãi bước tới gần, u ám, tựa như Diêm La của địa ngục, nắm giữ vận mệnh và sinh tử của kẻ khác.
Lạc Cơ Nhi có hơi lo lắng liếc mắt nhìn hai bên trái phải của nhà lao, phát hiện người đàn bà điên kia đã ăn sạch hộp thức ăn kia, thấy có người đến, nhanh chóng xoay người trốn phía sau đống rơm ra kia, chỉ trong nháy mắt lại tiếp tục yên lặng, giống như chưa bao giờ nhúc nhích qua.
Lòng đang căng thẳng có chút buông lỏng, bỗng nhiên, có chút gì đó lành lạnh ở dưới cằm, thân thể Lạc Cơ Nhi run lên, ánh mắt trong suốt chấn động nhìn kẻ đột nhiên cúi người kề gần sát mặt của nàng, hắn đang cầm một chiếc khăn lụa cẩn thận tỉ mỉ lau khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, chỗ nào bẩn liền bối rối lau đi hết các vết ô uế đó.
Động tác của hắn dịu dàng thong thả, cuối cùng, thu khăn lụa trở lại, dùng ngón tay mơn trớn chiếc cằm tinh tế và xinh xắn của nàng.
“Tốt, sạch rồi.” Thanh âm khàn khàn của hắn truyền vào trong tai, mang theo chút gì đó sâu kín, nhưng lại khiến người khác không dám đến gần
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tuyệt Ái Nô Phi
Cận Niên
Tuyệt Ái Nô Phi - Cận Niên
https://isach.info/story.php?story=tuyet_ai_no_phi__can_nien