Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tướng Công Bám Người
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 68: Em Là Ai?
Đ
ại phu vội vào Thấm Tuyết các, An Nguyệt Quân ngoan ngoãn nhường chỗ của mình cho đại phu.
Hắn theo dõi kỹ quá trình đại phu chữa trị, đáy lòng thấp thỏm, mắt đẹp lo lắng khôn nguôi. Lâu sau, đến lúc hắn sắp hết nhẫn nhịn nổi thì đại phu mới thở phào cất tiếng: “May nhờ cứu ra kịp thời nên phu nhân không gặp nguy hiểm. Hiện phu nhân hôn mê là do bị sặc khói, xin đừng lo. Trên người phu nhân phỏng nhiều chỗ, mặc dù thời gian sau là khỏi nhưng chắc để sẹo đấy. Ở đây tại hạ có dược cao chữa thương, mỗi ngày bôi đều vết phỏng sẽ mau khỏi hơn, sẹo cũng mờ dần. Nhưng nếu muốn tiêu sẹo hoàn toàn thì cần Tuyết Vực cao.”
*dược cao: thuốc mỡ bôi
An Nguyệt Quân gật đầu, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng tìm được chốn hạ. Nương tử không sao là tốt.
“Trước tại hạ băng vết phỏng lại để tránh nó nặng hơn, sau cứ định kỳ tại hạ tới thay băng. Chỉ cần vài ngày là ổn thôi.” Dứt lời, đại phu thuần thục băng bó cho Diệp Khê Thiến, một thời gian ngắn sau liền xong.
Dương Hoà liếc An Nguyệt Quân chỉ lo dính chặt mắt vào Diệp Khê Thiến. Lão thở dài, hỏi thay: “Đại phu, có cần chú ý thêm gì nữa không?”
“Chăm sóc cẩn thận, chú ý tránh đụng nước là được.”
“Vâng.” Dương Hoà lấy bạc vụn từ trong ngực áo ra thả vào tay đại phu, bảo: “Làm phiền đại phu.”
Đại phu nhận tiền, cảm tạ rồi rời đi.
Bấy giờ, Thu nhi và Đông nhi hớt hơ hớt hải xông vào, trông Diệp Khê Thiến bị băng bó nằm trên giường bèn vọt tới, nước mắt ào ào chảy, nghẹn ngào: “Phu nhân, phu nhân, người sao thế này?”
“Ban nãy các ngươi ở đâu?” Giọng nói lạnh lẽo của An Nguyệt Quân truyền đến, tuy nhiên tầm mắt hắn vẫn đau đáu ghim chặt vào Diệp Khê Thiến.
Thu nhi tái mặt, rụt rè trả lời: “Thưa… bảo chủ… nô tỳ cũng không rõ chuyện gì xảy ra. Nô tỳ đang đi thì bị người ta đánh bất tỉnh. Sau đó mở mắt, nghe mọi người nói phu nhân bị thương, nô tỳ liền chạy đến đây.”
“Thưa, còn nô tỳ ngủ quên ạ. Không hiểu sao hôm nay ồn ào vậy mà nô tỳ có thể ngủ sâu thế nữa.” Đông nhi lo lắng liếc về phía người nằm trên giường, bạo gan hỏi thăm: “Phu nhân không sao chứ ạ?”
“Không sao, chỉ phỏng thôi, nhưng để sẹo. Chẳng biết phu nhân có ngại không.” Dương Hoà lắc đầu, thay chủ đáp.
An Nguyệt Quân lạnh mặt, không hé một lời.
Một đêm trôi qua, An Nguyệt Quân thức trắng, nắm chặt tay Diệp Khê Thiến, si ngốc ngắm nàng, chờ nàng tỉnh lại.
Chợt tay Diệp Khê Thiến nhúc nhích, An Nguyệt Quân dụi dụi mắt, cúi đầu, cà lăm: “Nương… nương tử, nàng… nàng tỉnh… rồi hả?”
Nhưng không, nàng chẳng còn động tĩnh gì nữa, An Nguyệt Quân chán nản tiếp tục canh chừng. Lát sau, hắn lại thấy tay nàng giật giật, tim được phen nhảy thót lên tận cổ họng, mắt chớp cũng chẳng dám chớp, chăm chú trông nàng.
Diệp Khê Thiến từ từ hé mi, vô thức rên rỉ: “Nước… Nước…”
An Nguyệt Quân toe toét, hưng phấn bật dậy lao đến bên bàn rót nước. Bởi quá kích động, chân hắn đụng phải cạnh bàn đau điếng. Hắn không thèm để ý, vẫn khúc khích cười. Nhanh chóng pha trà, tay hắn run run bê chén trà lại giường.
Nương tử tỉnh rồi!
An Nguyệt Quân ngồi bên mép giường, nâng chén trà đến bên môi nàng, tuy nhiên tay hắn run làm nàng uống không được. Suy nghĩ một lát, hắn uống luôn chén trà, sau đó cúi người dán môi mình lên môi nàng, đút cho nàng. Liên tiếp mấy lần như vậy, đến chừng môi Diệp Khê Thiến hết khô khốc mới thôi.
Rồi Diệp Khê Thiến hoàn toàn mở mắt. Nàng định nói chuyện nhưng cổ họng khó chịu, giọng khàn khàn, vừa ho vừa hỏi: “Em sao thế này?”
“Nương tử, nàng không sao, chỉ bị thương chút thôi.” An Nguyệt Quân mắt đen lúng liếng, dịu dàng như ngọc, nhìn nàng đầy cưng chiều.
Mắt ngó thấy toàn thân mình đầy băng trắng, Diệp Khê Thiến run rẩy sờ soạng khắp mặt, sốt sắng hỏi: “Em bị nặng không?”
“Không, không nặng, phỏng chút thôi mà.” An Nguyệt Quân híp mắt cười.
“Có để sẹo không?” Diệp Khê Thiến lo lắng. Tuy nàng không quan tâm lắm đến ngoại hình nhưng đứng trước An Nguyệt Quân, nàng hơi tự ti. Nếu nàng bị sẹo, sau này sự chênh lệch giữa hai người sẽ càng lúc càng lớn.
“Không.” An Nguyệt Quân nói chắc như đinh đóng cột.
“May quá…” Diệp Khê Thiến nhìn chòng chọc An Nguyệt Quân, hỏi: “Quân, sao mặt anh tái nhợt thế? Anh cũng bị thương hả?” Nói đến đây, Diệp Khê Thiến càng lo.
“Không đâu nương tử, ta sợ thôi. Nương tử, sau này đừng doạ ta nữa nhé, ta sợ lắm đó.” Đôi mắt An Nguyệt Quân lấp loáng ánh lệ, giọng nói tha thiết cầu xin, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch khiến hắn trông tội nghiệp vô cùng.
“Ngốc à, không đâu, không đâu.” Diệp Khê Thiến đau lòng vỗ vỗ lưng An Nguyệt Quân cam đoan.
“Nương tử nói lời phải giữa lời đấy.” An Nguyệt Quân lật mặt nhanh như lật giấy, vui vẻ tặc lưỡi: “Nương tử mà nói dối, ta sẽ hôn nàng tới khi nàng nghẹt thở luôn.”
“…”
Mấy ngày sau, An Nguyệt Quân lúc nào cũng kề cận bên Diệp Khê Thiến. Hắn bận trước bận sau, loay hoay chăm sóc cho nàng.
Một hôm…
“Quân, em muốn ăn bánh hạt sen ngoài phố.” Diệp Khê Thiến cười híp mắt vòi vĩnh.
“Tuân lệnh nương tử!” An Nguyệt Quân hấp tấp đáp, hớn hở bảo: “Nương tử cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, ta đi mua bánh hạt sen cho nàng.”
Dứt lời, hắn xoay lưng đi, trước khi rời khỏi còn ngó chằm chằm Thu nhi, ánh mắt lạnh hơn băng giá dưới địa ngục.
Đợi An Nguyệt Quân xa rồi, Diệp Khê Thiến lại bảo: “Trừ Đông nhi, Thu nhi ở lại, tất cả lui xuống hết đi.”
“Vâng thưa phu nhân.” Bọn tôi tớ răm rắp làm theo.
“Thu nhi, sao em phải làm vậy?” Diệp Khê Thiến nhìn Thu nhi chằm chằm, nhẹ hỏi. Bởi bị băng trắng quấn kín nên không nhìn ra vẻ mặt nàng lúc này.
“Tỷ tỷ, tỷ nói gì cơ?” Thu nhi ngơ ngác hỏi lại.
“Em còn gọi chị là chị ư? Em là ai?” Giọng điệu Diệp Khê Thiến nhè nhẹ khổ sở. Không ngờ, thủ phạm lại là người nàng vẫn xem như em gái. Lòng nhói đau… Phải chăng đây chính là mùi vị của phản bội? Thật cô đơn, thật khó chịu…
“Tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy?” Đông nhi ngơ ngác liếc qua liếc lại.
“Ngươi phát hiện từ bao giờ?” Thu nhi, vẫn khuôn mặt ngây thơ ấy, đột nhiên trở nên lạnh nhạt như người dưng, tuy đáy mắt thoáng chút hối hận khó nhận ra.
“Thu nhi à…” Đông nhi kinh ngạc.
Roẹt!
Thu nhi lột tấm mặt nạ da người, trở về với hình dạng thật của mình. Thu nhi ngây thơ giờ đã biến thành một nữ nhân trông có vẻ lạnh lùng, mắt đẹp và sâu giống hồ ly, da thịt trắng tựa tuyết, dù không tới nỗi xinh đẹp tuyệt trần nhưng đủ để quyến rũ bọn nam nhân háo sắc. Nàng ta lạnh giọng trả lời: “Ta là Nghiên Tịch!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tướng Công Bám Người
Phi Yên
Tướng Công Bám Người - Phi Yên
https://isach.info/story.php?story=tuong_cong_bam_nguoi__phi_yen