Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trùng Sinh Thành Hệ Thống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 68
N
ói xong Tần Mạc thuận tay ôm cậu vào lòng, vỗ vỗ lưng trấn an cậu, còn nói thêm: “Không có việc gì, thế nào cũng được.”
Bị ôm làm cho Thời Khanh hoang mang, thật sự không theo kịp tiết tấu, đây chỉ là cái ôm từ anh trai sao? Vì sao cậu lại thấy nhộn nhạo trong lòng? Thật sự bất thường mà.
Không biết làm gì, cậu mở miệng thăm dò mà gọi: “Tam ca?”
Bởi vì mới tỉnh lại mà thanh âm mềm mại nhu nhuyễn, rót vào tai khiến cho lòng người hưởng thụ, nhưng giờ phút này lại khiến cho Tần Mạc cứng người.
Ngay lập tức, y nhanh chóng kéo dãn khoảng cách giữa hai người, đôi mắt tràn đầy nhu tình trong nháy mắt lạnh lẽo như băng, vài tia tình cảm và sủng nịch giống như bị gió lạnh thổi tan, không còn tung tích.
Y nhìn chằm chằm vào Thời Khanh, nhấn mạnh từng chữ một: “Ta là ai?”
Cậu thật sự không biết xử sự ra sao bây giờ, hoàn toàn không thể hiểu được người trước mắt, vừa mới ấm áp như gió xuân, tại sao trong nháy mắt lại thành lạnh giá mùa đông?
Bất quá cậu học tập các loại sinh vật biết sống theo bản năng, dù trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Diệp Mạc.”
Nghe thấy tên mình, con ngươi đen khẽ nheo lại, không khí xung quanh tiếp tục xuống thấp không phanh.
Thời Khanh rụt rụt cổ lại, dù biết vị bên cạnh mình đang tức giận, nhưng chính là… Vì cái gì mà tức giận a? Có thể cho cậu thêm chút gợi ý không? Trước đây vẫn nghĩ chỉ số thông minh của mình cũng đủ dùng, nhưng vì cái gì vừa chết một lần lại cảm thấy không đủ a!
Thật sợ bản thân vừa mới sống lại đã bị bóp chết, cậu vội nhỏ giọng kêu: “Ca?”
Vốn Thời Khanh nghĩ bản thân đã đủ yếu ớt, nhưng không nghĩ đến thanh âm vừa cẩn thận vừa mềm mềm này lại làm cho anh trai mình triệt để phát bệnh.
Nguyên bản hai người đang ngồi đối diện nhau, lúc này Tần Mạc lại dịch dịch dần áp về phía cậu, Thời Khanh vô phương lùi nữa, phía sau là giường, nên lưu loát nằm xuống, cứ tưởng đã xong, ai biết anh trai cậu phát bệnh nghiêm trọng, từ trên nhìn xuống cậu một hồi, rồi cúi đầu, vùi cả vào cổ cậu.
Thời Khanh thật sự trở tay không kịp.
Trên cổ thấy hơi ngứa tuy nhiên không tránh ra được, Tần Mạc ngửi một chút rồi xốc cả quần áo cậu lên, lúc này Thời Khanh thật sự khủng hoảng.
Đây là muốn làm gì nha!
Gắt gao túm chặt quần áo lại, cậu trợn mắt lên nhìn.
Anh trai này hình như đã phục hồi lý trí một chút, nhìn cậu nói: “Ta muốn xác nhận một chút.”
Thời Khanh: “Xác nhận cái gì?”
“Xác nhận xem ngươi có phải là của ta hay không thôi!”
Thời Khanh: “…” Này! Này! Đây là có ý gì vậy?
Cũng may là hiện giờ Thời Khanh đã không còn bị kẻ khác lừa gạt che mắt, mười vạn điểm dùng để đề cao thể chất cơ thể cũng không phải đùa, tuy rằng vẫn không chống cự nổi kí chủ, nhưng dù sao cũng không yếu ớt như vậy.
Cậu sống chết không buông áo ngủ ra, Tần Mạc cũng không làm gì được.
Kỳ thật Tần Mạc đã tỉnh táo lại, lúc nãy cứ tưởng nhận sai người, nhưng khi ngửi được một lúc, trong lòng càng chắc chắn. Bởi vì có khế ước mà y có thể cảm nhận được hương vị quen thuộc của Thời Khanh, hơn nữa thân thể này có khứu giác linh mẫn, cho nên y càng dễ dàng xác định.
Đây đúng là Thời Khanh, Thời Khanh chỉ thuộc về Tần Mạc.
Thời Khanh bình tĩnh lại liền nhìn chằm chằm vào Tần Mạc, nhìn không chớp mắt, thật sợ nếu không đề phòng thì ai biết y còn làm ra việc gì bất thường nữa.
Bất quá Diệp Mạc vừa lạnh nhạt, bây giờ lại khôi phục như bình thường, a… Không đúng, có cái gì đó không đúng.
Diệp Mạc hạ thấp thanh âm, nhìn Thời Khanh nửa ngày mới nói: “Ngươi đã quên ta.”
Trái tim Thời Khanh chợt mãnh liệt co rút, vừa có chút đau lòng, vừa có chút sợ hãi.
Diệp Mạc khác thường như vậy, chẳng lẽ đã nhìn ra em trai thân yêu nhà mình bị người ta xuyên vào hay sao? Nghĩ đến đây, Thời Khanh chợt thấy sợ hãi, bất quá cậu vẫn cố gắng sắm vai Diệp Khanh, nghi hoặc hỏi lại: “Tam ca?”
Sắc mặt Diệp Mạc lại trầm xuống.
Cậu thật sự muốn chửi mẹ nó một tiếng, đại ca à, tui lại làm gì để anh tức giận rồi? Có thể đừng xoay xoay tui đến chóng mặt như vậy được không? Tui rất sợ hãi đó nha!
Diệp Mạc hừ lạnh một tiếng, kéo cậu lại gần, liếm liếm trên cổ cậu, buồn bực nói: “Tần Mạc.”
Thời Khanh thấy ngứa rụt rụt cổ lại, không nghe thấy: “Hửm?”
“Tần Mạc!” Lại dùng sức cắn thêm một chút, “Nhớ kỹ, ta là Tần Mạc.”
“A!” Thời Khanh hít sâu một hơi, đau quá đi! Bất quá cậu không thể trêu chọc vào tên bệnh thần kinh này, thỏa hiệp nói: “Đã nhớ, đã nhớ.”
Mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng Thời Khanh cho dù quên đi y vẫn không phản kháng, chỉ điều này làm cho tâm tình Tần Mạc thoải mái một ít.
Y tiếp tục vừa cắn vừa liếm, sờ sờ lưng trấn an cậu, ôn nhu nói: “Cũng có thể gọi ta là ca ca.”
Thời Khanh nhanh chóng thuận mao: “Ca…”
Giọng nói mềm mềm ấy quả thật làm Tần Mạc như bị điện giật, khóe miệng không khỏi giương cao, ngoài miệng càng thêm…
Thời Khanh kêu lên thành tiếng. Cái gì vậy? Ai có thể mang tên bệnh thần kinh lại cuồng cắn này đi không a!
Bất quá anh trai này đã có vẻ hài lòng, rốt cuộc không có cắn liếm cậu nữa, nhưng vẫn ôm.
Thời Khanh kêu khổ trong lòng, cậu cũng từng có anh mà, cho dù có chút phúc hắc, nhưng tuyệt đối là một người anh tốt! Người anh này của Diệp Khanh có chỗ nào giống ca ca chứ! Căn bản là một tên bệnh thần kinh lâu năm a!
Cầu đổi anh trai!
Đáng tiếc không có ai để ý đến cậu!
Qua nửa ngày, Thời Khanh tự cảnh cáo mình về việc tiếp xúc thân mật, thì anh trai thần kinh kia đã đẩy thân thể Thời Khanh ra, bình tĩnh nói: “Không được phép làm như vậy với người khác.”
Thời Khanh: “…” Thì ra Diệp Khanh vẫn còn hai anh trai tốt nữa.
“Có thể gọi hai người họ là Nhị ca và Tứ ca.”
Thời Khanh: “…” Có gì khác nhau cơ chứ!
“Không được gọi ta là Tam ca.”
Chỉ số thông minh của Thời Khanh đã thành công hiểu được một chút, nhìn thấy rõ ràng sự khác biệt, cậu vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Đã hiểu, ca ~”. Âm cuối còn được kéo dài.
Tần Mạc rốt cục cũng vừa lòng, khóe miệng nhếch lên, nụ cười nhợt nhạt chậm rãi nở rộ, khiến cho dung mạo quá mức sắc bén và lạnh băng nháy mắt tràn đầy nhu tình, đẹp đến không tưởng tượng nổi.
Thời Khanh có thể nghe thấy âm thanh đập bang bang không khống chế được của tim mình.
Đập mạnh… đập mạnh cái gì… Cho dù người này nhìn đẹp đến đâu thì cũng không phải phụ nữ.
Hai người bần thần một lúc lâu, rốt cuộc cũng đi ra khỏi phòng, cùng đi xuống nhà ăn.
Diệp gia là một gia tộc lớn, mặc dù đất nơi thủ đô thật khan hiếm, nhưng bọn họ cũng có hẳn một dinh thự, không chỉ là một nơi ở hoa lệ, ngay cả sân trước cũng đủ để đỗ hẳn cả phi thuyền.
Dinh thự như vậy, trên cả liên bang ngân hà cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay,nếu muốn được như vậy, người thường phải tích cóp mấy ngàn năm.
Diệp lão gia thân là gia chủ, ở tại nơi này, năm nay ông đã bảy mươi tám tuổi, ở thế giới này cái tuổi như thế chỉ mới về hưu mà thôi, nếu không phải vợ của ông đã mất rồi, thì hẳn là còn có thể cố gắng thêm mười năm nữa.
Chỉ tiếc là, vợ mất đi, con trưởng cũng mất rồi, con thứ thì rối rắm, đứa thứ tư lại đào hôn, sự việc liên tiếp xảy ra đem cả người ông xoay đến mất cả phương hướng, làm cả người già đi mất mấy tuổi.
Nhưng ông cũng không phải là người bình thường, nhiều năm kinh nghiệm khiến cho sự đả kích lớn cũng chỉ mê man vài ngày, khi có được mục tiêu tinh thần liền tự phấn chấn cả lên.
Ông vẫn còn thêm cơ hội.
Tuy rằng hiện tại con thứ đang mê luyến một Alpha, nhưng chỉ cần hắn không chết, thì không có gì là không thể cả.
Diệp Hân tuy rằng đào hôn, nhưng vẫn chưa có việc gì, tiểu tử kia vẫn chưa biết trời cao đất rộng, chỉ cần trói hắn mang về để gả thôi, chỉ cần đánh dấu hiệu(*), hắn sẽ toàn tâm toàn ý vì Alpha của mình, sẽ không còn tâm tư phản nghịch nữa.
[là OOXX đánh dấu lãnh thổ đó]
Huống hồ, ông vẫn còn đứa thứ ba và thứ năm.
Tuy con trai nhỏ nhất chỉ là một Beta, nhưng không được coi thường Beta. Dù cường độ thân thể, khả năng chiến đấu và phương diện lãnh đạo, Beta yếu hơn so với Alpha, tuy nhiên xét về tổng thể về tố chất, Beta cũng mang theo sự ưu thế. Bọn họ không bị mê hoặc bởi Omega, sẽ càng lý trí và trấn định, một Beta ưu tú cũng có thể tạo nên được đại nghiệp.
Huống chi, Beta có thể khiến người khác thụ thai, chỉ cần cho Diệp Khanh lấy một người vợ tốt, ông sẽ có tôn tử, dù không phải là Alpha ưu tú, nhưng sẽ kéo dài được huyết mạch của Diệp gia.
Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm Omega cho Diệp Mạc.
Diệp lão gia tử ngẩng mặt lên liền thấy hai người Diệp Mạc và Diệp Khanh cùng đi xuống, chỉ gật gật đầu với lời thăm hỏi của bọn họ.
Thật yên lặng ăn xong bữa sáng, Diệp lão gia tử nhận lấy tách trà người hầu đưa qua, nhẹ nhàng hớp một ngụm, mới lên tiếng: “Tiểu Mạc, buổi trưa con đi xã giao xong thì kêu Tiểu Hạ lại đây, cùng nhau dùng bữa cơm.”
Thời Khanh dựng lỗ tai lên nghe ngóng, Diệp lão gia nói chuyện bâng quơ nhưng ý tứ thập phần rõ ràng. Lý Hạ là cháu của Lý gia, kém Diệp Mạc ba tuổi, giống Diệp Hân được nuôi dưỡng trong nhà từ nhỏ, rất ít khi ra ngoài, bất quá nghe nói là một người phi thường sức quyến rũ.
Quan trọng nhất, hắn là một Omega ưu tú.
Nói trắng ra, chính là để cho Diệp Mạc tiếp xúc thân mật.
Trong lòng Thời Khanh không biết vì sao có chút không thoải mái, cậu đảo mắt nhìn về phía Tần Mạc.
Mà Tần Mạc mắt cũng không nhìn, trực tiếp đáp: “Được.”
Thời Khanh càng cảm thấy không thoải mái! Lại nhìn về phía Tần Mạc càng thấy không vừa mắt! Thấy phiền lòng, chi bằng quay đi, không nhìn y nữa.
Diệp lão gia trước nay xem nhẹ Diệp Khanh, nhưng hiện giờ con trai giảm xuống, Beta cũng là bảo bối, huống hồ Diệp Khanh vẫn rất nghe lời, không gây ra bất cứ chuyện gì, ông cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, lại càng cảm thấy đứa con trai này thật tốt, trước kia không quan tâm đến, lúc này nên bồi thường một chút.
Ông liền nhắc tới: “Tiểu Khanh, con cũng không còn nhỏ, ở trường có thích cô gái nào thì có thể nói với cha.”
Diệp Khanh: “囧…” Lão gia tử, ông chuyển qua làm bà mối sao?
Đang cúi đầu, Tần Mạc vội ngẩng đầu, cuối cùng nhìn Diệp Huyên, mở miệng nói: “Tiểu Khanh vẫn còn nhỏ, không cần vội.”
Diệp Huyên gần đây cũng bị đả kích trầm trọng, ngẫm lại thấy Diệp Khanh còn chưa tốt nghiệp, đích thực không cần vội, vì thế cũng không nhắc lại nữa.
Uống trà xong, Tần Mạc đứng dậy ra ngoài, kéo theo cả Thời Khanh: “Ta đưa ngươi đến trường học.”
Thời Khanh vẫn chưa thấy thoải mái trong lòng, đang muốn nói là bản thân sẽ tự đi.
Đáng tiếc chưa kịp mở miệng, bên ngoài đã truyền tới thông báo khẩn.
Ngay sau đó, màn ảnh lớn màu xanh đã xuất hiện, mang theo hình ảnh sốt ruột của quan Tư lện: “Thủ lĩnh! Đội do thám đã tìm ra Tứ công tử!! Tại đại khu La Á Phi, đang khiến cho xung quanh hỗn loạn!”
Diệp Huyên vội đứng lên: “Đã xảy ra chuyện gì? Trong hành lý của nó không phải có thuốc ức chế hay sao?”
Quan Tư lệnh nhanh chóng trả lời: “Không thấy hành lý của Tứ công tử, chỉ có hắn xuất hiện ở đó.”
Sắc mặt Diệp Huyên biến đổi, nhanh chóng bảo Diệp Mạc: “Mau mau đi đến đại khu La Á Phi!”
Cũng nhìn về phía Diệp Khanh: “Tiểu Khanh, đi cùng tam ca của con!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trùng Sinh Thành Hệ Thống
Long Thất
Trùng Sinh Thành Hệ Thống - Long Thất
https://isach.info/story.php?story=trung_sinh_thanh_he_thong__long_that