Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 68: Một Đêm Nhu Tình
“ A
?! Có chỗ nào không giống kia chứ?!” Lạc Khanh Nhan không ngại học hỏi
“ Hắc hắc…” Dung Phượng Ca ngây ngô cười, mắt đẹp híp lại, đầu cọ cọ hõm vai của Lạc Khanh Nhan, nói: “ hôm nay Phượng Ca muốn cùng Nhan Nhan làm như thế này a!” nói đoạn lấy ra trong lòng tập tranh đưa cho Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan nhìn bản đông cung đồ, sắc mặt tái mét, dở khóc dở cười nhìn Dung Phượng Ca, thanh âm trầm thấp: “ nói cho ta biết, ai bày cho ngươi mấy cái này”
“ Hì hì, là Phượng Ca tự biết nha… Nhan Nhan! chúng ta làm đi…” nói xong còn vẻ mặt rất chi là ngây thơ nhìn nàng nửa chứ, Lạc Khanh Nhan có cảm giác như nàng là một kẻ quấy nhiễu sự trong sáng ngây ngô của một mỹ thiếu niên vậy. Ách! Nhưng là hắn đang dụ dỗ nàng mà, chứ nàng có làm gì đâu?! Lạc Khanh Nhan âm thầm mắng mình…
“ Nói bậy, ngươi làm sao biết mấy cái này, ngoan, nói cho ta biết ai đưa cho ngươi mấy cái này…” Lạc Khanh Nhan nhẹ giọng hỏi, thanh âm như là đang dụ dỗ bé ngoan sụp bẫy vậy đó >”< Trong lòng không khỏi buồn bực, nếu để cho nàng biết kẻ nào to gan dám dạy xấu hắn nàng sẽ cho kẻ đó biết tay. Cách xa vạn dặm, như là có linh ứng Linh Vân cô nương hắt xì liên tục mấy cái, xoa xoa mũi than thở: “ không biết ai lại nhớ đến nàng a…”
“ Là Linh Vân cho Phượng Ca đó, Linh Vân nói chúng ta làm cái này rồi sẽ thực sự trở thành phu thê rồi. Ừhm! Nhan Nhan là nương tử, còn Phượng Ca là tướng công….” Hắn vui vẻ giải thích, mặc dù y không rõ hai người trần truồng làm những tư thế kỳ quái kia làm cái gì nhưng là chỉ cần làm vậy cả hai trở thành phu thê, thành tối thân mật nhân… là được rồi ^^
“ Tại sao ngươi không làm nương tử còn ta làm tướng công?!” Lạc Khanh Nhan đùa giỡn
“ Nhưng là… chẳng phải tướng công là nam nhân, nương tử là nữ nhân sao?!” Dung Phượng Ca nghiêng đầu khó hiểu, mắt đẹp chăm chú nhìn Lạc Khanh Nhan, hai gò mà vì uống rượu mà ửng đỏ càng tăng thêm vài phần phong tình mị hoặc chúng sinh
“ Nương tử ở nhà, nấu ăn còn tướng công ra ngoài làm việc… chẳng phải ngươi ở nhà nấu ăn chờ ta trở về còn ta đi làm việc nuôi cả hai không phải sao?!” Lạc Khanh Nhan cười cười, dụ hoặc cừu non vào bẫy
“ À, như vậy nha! Vậy thì Nhan Nhan làm tướng công, Phượng Ca làm thê tử cũng được, chỉ cần Nhan Nhan thích là tốt rồi…” Dung Phượng Ca vươn hai tay ôm lấy cổ của Lạc Khanh Nhan, trán đối trãn, mũi đối mũi, miệng đối miệng… hơi thở tưởng chừng quấn quýt lấy nhau, thoang thoảng lãnh hương của đối phương, vấn vít nơi chóp mũi….
“ Ngoan!” Lạc Khanh Nhan cười khẽ….
“ ừ, Phượng Ca rất là ngoan mà, cho nên Nhan Nhan, chúng ta thực hiện chu công chi lễ đi…” Dung Phượng Ca nói, thanh âm mềm mềm, quấn quanh tửu khí, say lòng người, ngất ngây….
“ Ngươi biết làm như thế nào sao?!” Lạc Khanh Nhan rất có hứng thú đùa giỡn thêm một chút nữa
“ Uhm! Phượng Ca đã xem hết sách rồi…..” hắn rất thật thà trả lời
“ Giỏi như vậy?! được rồi… ngươi làm đi…” nàng giảo hoạt nói
“ Nga… nhưng là Nhan Nhan, chúng ta phải về phòng mới đúng chứ?!” Hắn sáng tỏ nói. Mặt đỏ bừng cũng không rõ vì say hay vì thẹn thùng. Nàng buồn cười, người này quả thật… đáng yêu chết đi được, thật muốn một ngụm đem hắn nhai luôn…
“ Nhan Nhan, chúng ta về phòng đi…” hắn làm nũng
“ Được rồi, chúng ta về phòng….” Nàng bất đắc dĩ thỏa hiệp
Vào phòng, cửa đóng lại, buông màn….
Lạc Khanh Nhan tà tứ tựa lưng trên thành giường, nhìn hắn, khóe môi cong lên nét cười tà mị: “ được rồi, mỹ nhân của ta, ngươi đã hài lòng chưa?!”
“ Hì hì…. Nhan Nhan thật là đẹp….” Hắn hết lời khen ngợi
‘..Xem nào, đầu tiên là hôn…’ hắn lẫm bẫm nhớ lại những gì trong sách đã dạy, bèn vòng tay lên cổ, ôm lấy cổ nàng, dâng lên môi thơm, liếm hôn…
Hôn môi, hôn cổ… thoát y, mỗi chỗ hôn một cái, cắn cắn một cái….
Lạc Khanh Nhan tủm tỉm cười nhìn hắn, không làm bất cứ hành động gì, nhìn hắn thoát hết y phục hai người, nhìn hắn hôn rồi lại cắn, cọ cọ khắp người nàng. Lạc Khanh Nhan không khỏi ngẩng đầu lên trời hỏi thượng thiên, người đúng là đủ sáng tạo, rốt cuộc trên đời này nàng tìm được người ngốc hết thuốc chữa
Hôn hôn cắn cắn đã rồi, nhưng trên người thật sự khó quá, khô nóng vô cùng. Dung Phượng Ca nhăn mi, mắt đẹp tràn đầy sương mù nhìn Lạc Khanh Nhan, nói: “ Nhan Nhan! sách nói không thể tin nha, sao mà chu công chi lễ khó chịu quá vậy”. Người hắn bây giờ thật nóng, nóng vô cùng mà phía dưới trướng đến phát đau…. ( Dao Dao: ‘ôm mũi’ sặc… )
Lạc Khanh Nhan cười khổ: “ sao hả, đã vừa lòng chưa?!” tên ngốc này!! =”=
“ ừ! Dù rất khó chịu nhưng là chúng ta đã là phu thê chính thức, Phượng Ca rất vui nga!” Nói xong còn không quên nở nụ cười thật to nhìn Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nha muốn cười, nhưng là thấy vẻ mặt đó của hắn, cũng không thể cười thành lời. Tiểu tử này, thật ra nàng cười hắn cũng không rõ nàng cười cái gì đâu!
“ Mỹ nhân, ngươi chẳng phải nói là đã học hết trong sách rồi sao?!” Lạc Khanh Nhan khẽ thì thầm bên tai y, thanh âm trầm thấp, khàn khàn, mị hoặc khác thường. Không hiểu sao hôm nay Dung Phượng Ca cảm thấy Nhan Nhan của y đặc biệt…. đặc biệt tà mị hơn thường ngày nha
“ Uhm! Đã học hết nhưng là quên mấy bản…” y ngượng ngùng nói
“ Haiz!! Ngươi nha… đáng yêu quá đáng….” Lạc Khanh Nhan buồn cười lên tiếng, một cái búng tay nhẹ, ánh nến bập bùng tắt đi, bóng tối bao trùm lên tất cả….
Ánh trăng mờ ảo, xuyên qua khung cửa, phản chiếu giường mạn, hai thân ảnh dây dưa quất quýt lấy nhau…… trầm trọng tiếng rên rĩ cùng thở dốc, ấm áp khôn cùng. Ánh trăng xinh đẹp cũng ngượng ngùng cũng dấu sau áng mây đen, gió đêm xào xạc, xào xạc….
Một đêm động tình, liều chết triền miên….
Đến cuối cùng, Dung Phượng Ca mới hiểu a, thì ra trong sách không có lừa y nha ^^ ( Dao Dao: chưa có cảnh H văn nào tức cười như khúc này, Dao viết xong mà cũng cũng buồn cười, thật không biết nên nói Tiểu Phượng Ca đáng yêu hay là ngu ngốc nữa >”<! he he, cuối cùng chỉ tiêu mỗi bộ truyện có một chương H, đã hoàn thành, đừng ai đòi mấy cảnh nóng nha, ta thực sự bất lực với cảnh này +_=)
Trời tờ mờ sáng sớm, vạn vật vẫn còn chìm trong giấc ngủ…..
Dung Phượng Ca đã dậy từ rất sớm, nhưng vẫn còn tham luyến ấm áp trên người nữ tử cho nên vẫn nằm đó, ôn nhu mỉm cười nhìn người trong lòng mình say giấc nồng….
Đầu ngón tay họa từng đường nét trên gương mặt tuấn mỹ của nàng, khẽ đặt một nụ hôn trên trán nữ tử, y khẽ thì thầm: “ Nhan Nhan! Phượng Ca đi rồi…. Nhan Nhan nhất định phải hảo hảo sống biết không?!”
Quần áo đã sửa sang ổn thỏa, y quay đầu nhìn lại dung nhan người kia lần nữa, sau đó quay đầu, quyết tuyệt bước ra ngoài….
Có… những thứ, vẫn khắc sâu từ tận đáy lòng, dù cho qua bao nhiêu tháng năm…. cũng không thể bào mòn đi được, kia mắt, kia mi, kia môi, kia mũi….. đường nét gương mặt của người kia khắc tận đáy con tim, dù là thương hải hóa tang điền, cũng… không thể nào quên được….
Lạc Khanh Nhan…
Lạc Khanh Nhan….
Cả một đời này, Phượng Ca hạnh phúc nhất, may mắn nhất chính là đã gặp nàng
Tương ngộ, nàng trúng độc yên lặng nằm đó….. kể từ thời khắc đó, vận mệnh của chúng ta đã bắt đầu tương giao rồi
Nhan Nhan à, kiếp này… chúng ta không có duyên phận, vậy thì kiếp sau khi gặp lại, chúng ta lại tiếp tục đoạn tình duyên này được không?!
Nhan Nhan à, nếu Phượng Ca không còn, Nhan Nhan cũng đừng đau lòng, bởi vì dù có như thế nào, ở một nơi xa xôi nào đó, Phượng Ca luôn luôn dõi theo Nhan Nhan
Nhan Nhan, Phượng Ca chính là rất sợ đau, rất sợ.. rất sợ… cho nên sẽ chịu không nỗi việc mất đi nàng, người ở lại luôn là kẻ đau khổ nhất, Phượng Ca ích kỷ cho nên đi trước một bước, Nhan Nhan đừng giận Phượng Ca
Mọi lỗi lầm, mọi ác nghiệt của Nhan Nhan, Phượng Ca sẽ dùng đời đời kiếp sau của mình, hành y tế thế, cứu giúp người đời, chỉ mong… chúng ta sẽ gặp lại…. chúng ta… nhất định phải gặp lại….
“ Nha đầu, mau dậy….” Dung Cơ hổn hển vừa đập cửa vừa quát. Quần áo xộc xệch, đầu tóc rối tung, không giống bộ dáng bình tĩnh như thường ngày nữa. Bên trong, Lạc Khanh Nhan giật mình mở mắt ra, ngồi nhổm dậy, đảo mắt xung quanh nhìn căn phòng, giường chăn được sắp xếp cẩn thận mà y phục của nàng cũng được người nào đó sắp xếp một cách nề nếp… Bên ngoài lão ngoan đồng đập cửa kêu inh ỏi mà bên trong Lạc Khanh Nhan dường như không nghe thấy….
“ Nàng, từ khi nào lại ngủ say như vậy?!” mắt khẽ nheo lại, lóe ánh sáng nguy hiểm…
Không nghe thấy tiếng đáp lại bên trong, Dung Cơ sốt ruột xô cửa mà vào, Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn Dung Cơ, lạnh giọng hỏi: “ Lão đầu, có chuyện gì vậy?!”
“ Ngươi… ngươi nha đầu này, còn bình thản như thế, ba… ba bảo vật không thấy, còn có…. Tôn tử của ta đâu?!” Dung Cơ nhìn trên giường, trầm giọng hỏi, chợt nghĩ đến điều gì, sắc mặt của lão trầm xuống, đen như đáy nồi
Vừa nghe nói ba bảo vật không thấy, đầu tiên là phẫn nộ, sau đó chợt kinh hoàng, Lạc Khanh Nhan vùng dậy, khoác áo một cánh nhanh nhạy, thuận tiện lấy sợi dây cột tóc trên bàn gần đóc thúc tóc lên cao, kiểu đuôi ngựa, nàng nhìn Dung Cơ, quát khẽ: “ sao lại như vậy, chẳng phải mấy thứ đó ngài đã cất kỹ rồi sao?!” đừng có đùa với nàng như vậy chứ, công sức bao lâu đến ngày hôm nay chẳng lẽ gió cuốn mây trôi?! Ai.. ai dám to gan lấy mấy thứ đó, chết tiệt
“ Ảnh…?!” Lạc Khanh Nhan lên tiếng, nhưng khác với mọi hôm, hôm nay lại không có hắc y nhân nào xuất hiện cả, khẽ nhíu mi….
“ Nha đầu, dường như tất cả chúng ta, vô thanh vô tức bị trúng thuốc mê, ngay đến cả ta cũng ngủ quên, nếu không phải lão đầu ta quanh năm làm bạn với dược liệu, e rằng đối phó với loại thần mộng hương này, cũng sẽ vô thanh vô tức ngủ cho đến tối mất….” Dung Cơ nói
“ Có thể không tiếng động cho tất cả chúng ta hôn mê, lại còn biết hết mạng lưới ảnh vệ xung quanh để tránh thoát, người này…..” nói đến đây, Dung Cơ tự dưng hốt hoảng vô cùng. Xâu lại các chuỗi sự kiện, tam bảo bị đánh cắp, mọi người bị trúng thuốc mê, thần mộng hương và…. Tôn tử của ngài mất tích….
Lạc Khanh Nhan trầm giọng nói: “ hắn… đã biết”
“ Sao, sao lại như thế được… chúng ta đã rất bí mật kia mà…” Dung Cơ thất thần, lảo đảo thân mình, lùi ra đằng sau, ngồi bệch xuống ghế, thì thào: “ xong… xong rồi! một khi nó biết, với bản tính của nó, nhất định sẽ hủy ba món bảo vật kia… rồi tìm một chỗ chờ chết cho xem….” Dung Cơ thống khổ khóc không thành tiếng: “ chẳng lẽ… không đấu nỗi với hai chữ thiên mệnh kia sao?!”
Lạc Khanh Nhan khẽ nhắm mắt, tại sao nàng lại không phát hiện hắn bất thường kia chứ, mười ngày trước, hắn đã hỏi nàng: “ liệu có còn cơ hội một lần nữa ngắm lê hoa nở rộ rồi hoa tung bay trong gió”. Có chăng lúc ấy hắn đã phát hiện được sự thật?! tại sao nàng không tinh ý một chút, phát hiện sớm một chút kia chứ, mười ngày hắn mặc dù rất vui vẻ nhưng ưu sầu không nhạt dần nơi khóe mắt, nàng… sao vô ý không chịu đi hiểu, đi thấu?! ….
Lạc Khanh Nhan ơi Lạc Khanh Nhan, ngươi tự nhận mình hiểu thấu hết con người hắn, nhưng thực ra ngươi đâu cảm nhận được tất cả nỗi lòng của hắn. Ngươi một hơi thở bất an xao động, một cái ánh mắt khác thường hắn điều nhận ra, không tiếng động an ủi, nhưng là hắn lo lắng, hắn bất an… ngươi lại không thể nắm lấy, thay hắn lau đi mọi phiền muộn kia, đủ vô dụng!!
Dung Phượng Ca, ngươi thả đèn lồng bay trong gió, viết hàng ngàn điều ước, ngươi đã ước gì?!
Chín mươi chín cái khấu đầu thành tâm trước phật tổ, ngươi niệm điều gì?!….
Đồng tâm kết ngươi tặng ta, nguyện nhất sinh nhất thế, bất li bất khí… khi ấy nỗi lòng của ngươi lại ra sao?!
Dung Phượng Ca…
Dung Phượng Ca……
“ Lão đầu, chẳng lẽ mệnh cách của hắn và ta, dù có cố gắng như thế nào cũng không thể sửa đổi được sao?!” Lạc Khanh Nhan thì thào cười. Lòng bàn tay xiết chặt lại, đầu móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, ẩn ẩn rỉ máu. Chợt! đôi con ngươi một mảnh ánh sáng ngọc, lạnh như băng, khóe môi cong lên nét cười quỷ dị: “ không! Ta Lạc Khanh Nhan, nhất định không thể cam nguyện với kết quả như thế này được, dù có là thiên ý, ta nhất định cũng sẽ nghịch thiên mà đi…..”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương
Nam Cung Dao
Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương - Nam Cung Dao
https://isach.info/story.php?story=than_y_dang_yeu_cua_lanh_huyet_nu_vuong__nam_cung_dao