Quyển IV: Hôn Nhân Và Thời Trang - Chương 1
hói đặc quánh trong căn hầm mờ tỏ. Ở góc trong, ban nhạc nhẩy đang khua ầm ĩ thứ âm thanh không cần đếm xỉa đến chất lương. Robert nhìn lên khi Denisonde len lỏi qua các dãy bàn chật cứng. Khi cô đến bên, anh không nhìn cô, mà nhìn xuống ly pastis.
"Bobby?" Anh vẫn nhìn ly rượu. "Muộn rồi, về đi".
"Cô xong việc rồi à?"
"Vâng".
Anh nhìn đồng hồ. "Mới có hai giờ".
Lần đầu tiên anh nhìn lên cô rồi ra hiệu về những chiếc bàn đông đúc. "Họ có ối việc ra đấy chứ".
"Ngoài phố vắng tanh".
Anh cầm chiếc túi nhỏ của cô, đổ tất cả các thứ ở trong lên bàn. Thỏi son, hộp phấn, gương, mấy tờ bạc nhầu nhĩ…Anh cầm tiền lên đếm. "Chỉ có sáu ngàn franc?"
"Em đã bảo là không có việc mà".
Anh cáu bẳn quăng chúng đi. "Tôi đã tiêu ở đây gấp mấy chỗ này để đợi cô".
"Em xin lỗi".
Anh nhặt lại tiền, nhét vào túi, đẩy những thứ còn lại về phía cô. "Tôi chưa sẵn sàng đi".
Denisonde nhét các thứ vào túi. "Em ngồi được không?" cô nhún nhường. "Em mệt quá".
"Không, cô ngồi đâu thì ngồi. Tôi không cần cô".
Cô ngập ngừng một lát rồi len lỏi qua những dãy bàn, trở lại quầy bar. Người đứng quầy đẩy ly pastis tới khi cô ngồi lên chiếc ghế cao. "Anh ta lại lên cơn phải không?"
Cô gật đầu.
"Ngồi như thế từ chập tối đấy. Chẳng chuyện trò với ai cả".
Cô không trả lời.
"Tôi không hiểu cô dây với anh ta làm gì", người bán bar dướn lên, thì thầm. "Một cô gái như cô phải có người đàn ông biết quý trọng, biết giúp đỡ cô trong chuyện làm ăn chứ không phải cứ ngồi ì ra đấy để mặc cô lo mọi việc".
"Anh ấy là người lịch lãm".
"Một người lịch lãm?" Người bán bar cười hô hố. "Nếu người lịch lãm là như thế thì tôi thà có cái áo tơi lá còn hơn. Cô chỉ phí phạm đời mình thôi. Bỏ hắn đi, và tôi sẽ đưa cô vào chỗ làm ăn thực sự tốt, cô sẽ không còn phải gõ gót vỉa hè trong những đêm băng giá nữa".
Cô cười "Tôi không thích vào một chỗ nào cả. Tôi chỉ thích mình làm mình ăn thôi".
"Không phải là nhà chứa. Tôi vừa được ông chủ OK. Kiếm vài cô gái tử tế, ông ấy bảo tôi thế, và tức khắc tôi nghĩ đến cô, cô Denisonde, tôi nghĩ, cô trúng phóc đối với một chỗ như thế này. Đẳng cấp thực sự".
Ban nhạc ngừng chơi, và bộ ba nhạc công đi xuống. Người da đen gầy đét, chơi trống, dừng lại bên cô. "Hello, Denisonde".
"Jean- Claude".
Anh ta tựa lưng vào quầy bar để có thể nhìn cô, và qua cô, nhìn cả phòng. "Bobby suốt đêm chả nói một câu".
"Không rắc rối chứ?" cô lo lắng.
Jean- Claude lắc đầu. "Giờ chúng tôi quen với Bobby rồi. Ai nấy đều tránh xa anh ta".
"Tốt" cô liếc qua vai. Robert vẫn ngồi nhìn ly rượu. "Tôi mong anh ấy chịu về nhà. Anh ấy bệnh".
"Làm sao cô biết?"
"Bao giờ tôi cũng biết. Biết ngay từ chập tối khi chúng tôi bắt đầu đi. Tôi chẳng làm được gì vì cứ lo lắng cho anh ấy. Vì thế mà tôi về sớm".
"Cô thực sự kết anh ta?"
Cô nhìn Jean- Claude. "Anh ấy cô đơn. Anh ấy cần ai đó"
"Như chỗ tôi biết thì anh ta đâu có cô đơn".
"Anh nghe thấy cái gì?"
"Tối qua người đàn ông ấy lại đến. Người hỏi về Bobby ấy".
"Robert có nói chuyện với ông ta không?"
"Không. Vẫn như mọi khi, anh ấy bảo ông ta xéo đi. Sau đó, Bobby cũng bỏ đi, và chỉ trở lại trước lúc cô về. Như người đàn ông nói thì cha Bobby muốn anh ta về nhà". Denisonde im lặng. "Thằng nhỏ là đứa đại ngu", Jean- Claude nói tiếp. "Hắn không cần phải tiêu luôn trong những hắc điếm như thế này".
"Chiến tranh đã làm một đôi điều kỳ quặc với người ta".
"Tôi đã ở trong chiến tranh, mà tôi vẫn là tôi đấy chứ".
Denisonde cười mệt mỏi. "Anh đã may mắn".
Người bán bar đến chỗ họ. Denisonde, tôi kiếm cho cô một khứa đầy tiềm lực" anh ta thì thầm "Kìa, ở cuối quầy bar đấy".
Denisonde từ từ quay lại. Một người nhỏ bé bận complê soi mói nhìn cô. Cô lắc đầu. "Thôi cám ơn. Bobby không muốn tôi đi với bất cứ ai ở đây".
"Đừng có ngu. Ông ta sẽ gặp cô ở ngoài, và Bobby sẽ chẳng bao giờ biết được. Năm ngàn franc".
"Thôi, cám ơn".
Giọng Jean- Claude từ phía sau cô. "Đấy chính là người đàn ông mà Bobby từ chối nói chuyện. Chắc ông ta vừa mới vào".
Denisonde lại nhìn về phía cuối quầy bar. Chợt cô quyết định "Được" cô nói với người bán bar, liếc lại phía Robert. Anh vẫn trân trân nhìn ly rượu.
Cô run lên trong khí lạnh của đêm khuya, kéo chặt chiếc áo choàng rồi đứng nép vào một cánh cổng. Một lát sau, người đàn ông bước ra và đi xuống góc phố.
"Đây" cô nói như rít lên.
Người đàn ông tạt vào. "Chào cô" ông nhã nhặn.
"Người bán bar bảo năm ngàn franc".
Không một lời, ông ta lấy ra mấy tờ giấy bạc. Cô cầm và nhét vào chiếc túi nhỏ. "Chỗ anh hay chỗ em?"
"Chỗ em".
"Ngay góc đường thôi".
Denisonde bước vượt lên rồi rẽ ở góc đường, rẽ tiếp vào chung cư. Họ lặng lẽ đứng ở hành lang khi cô mở cửa căn hộ.
"Giường ở đàng này" cô quẳng áo choàng lên ghế rồi đóng cửa lại. Khi cô bắt đầu tụt quần áo thì thấy ông ta vẫn đứng đấy, bất động. "Tại sao lại vội vã thế?" ông hỏi. "Anh đã trả em gấp năm lần giá chợ. Ta hãy nói chuyện đã".
Cô nhún vai, ngồi xuống. "OK, nếu anh thích thế".
Ông bỏ áo choàng, ngồi xuống ghế, lấy thuốc ra. "Anh hút được không?" Cô nhún vai. Ông châm thuốc rồi nói. "Cha Robert muốn anh ấy về nhà".
"Tại sao lại nói với tôi? nói với Robert chứ".
"Anh ấy không nghe".
Cô đưa tay ra, đầy ấn tượng. "Tôi không giữ anh ấy làm tù nhân. Robert có thể đi bất cứ lúc nào muốn".
"Ông sẽ đưa một triệu franc, nếu cô làm anh ấy về nhà".
"Cha anh ấy sẽ không phải đưa tôi cái gì hết. Nếu Robert muốn thì anh ấy có thể đi, bất kỳ lúc nào".
"Một triệu franc là khoản tiền lớn, cô sẽ không phải sống thế này nữa. Và có thể làm bất cứ cái gì cô muốn".
"Bây giờ tôi vẫn đang làm bất cứ cái gì tôi muốn. Robert cũng chẳng giữ tôi hơn gì tôi giữ anh ấy". Cô đứng lên. "Ông bảo với cha anh ấy rằng nếu ông ấy thực sự muốn anh ấy về thì cách duy nhất là đến đây nói chuyện với chính Robert".
"Cha anh ấy là người tự trọng, ông sẽ không làm thế".
"Đấy là chuyện của Nam tước, và của con trai ông ấy. Tôi chẳng làm gì được cả".
"Nam tước là người nguy hiểm đối với kẻ thù đấy".
"Nam tước cũng là người biết điều. Ông ấy biết ở với tôi, Robert hoàn toàn an toàn, biết tôi chăm sóc anh ấy".
Người đàn ông không trả lời.
"Còn gì nữa không?" cô hỏi với giọng kết thúc.
"Còn" Người đàn ông đứng lên cởi áo. "Năm ngàn franc là quá nhiều cho một cuộc đối thoại".
Robert vẫn ngồi ở bàn khi cô trở lại. Cô dừng bên bàn rồi lặng lẽ thả những tờ giấy bạc xuống. Không nhìn cô, anh nhét tiền vào túi, rồi đứng lên. "Nào, về thôi".
Về đến căn hộ của họ, Denisonde đóng cửa, khoá lại, khi anh đi vào phòng ngủ. Một lát sau, anh đi ra, thình lình tát cô. Cô ngã xuống trong sự kinh ngạc sững sờ.
Mặt anh nhăn nhó vì giận dữ. "Đã bao nhiêu lần tôi bảo cô là phải thay khăn trải giường sau khi xong việc cơ mà!"
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu