Chương 68: Buổi Hôn Lễ Đậm Sắc Đỏ
HƯƠNG 68 BUỔI HÔN LỄ ĐẬM MÀU ĐỎ
Sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra,Đông Phương Dật Hiên đã bị tổn thất nặng nề,hắn quyết định lùi buổi hôn lễ xuống hai ngày,lấy thời gian chuẩn bị lại sính lễ,cho dù mọi chuyện có như thế nào đi nữa,hắn vẫn sẽ không chịu thua,để xem lần tiếp đến,kẻ nào còn dám phá đám hắn,nhất định hắn sẽ cho kẻ đó chết không toàn thây.
Bị giam lỏng trong Liên Hy điện,cô nhàm chán đi đi lại lại,tên khốn kiếp đó bao giờ mới chịu tha cho cô đây? Đáng ra tối nay là động phòng,cũng may có vị cao nhân động lòng trắc ẩn,giúp cô thoát khỏi một bàn thua chông,chỉ có điều cô không đoán ra người này là ai?????
- Cô nương,đã đến giờ dùng bữa - Một tiểu nha hoàn bẩm báo
- Mang lên đi - Dù sao cô cũng nhịn đói hai ngày liền rồi
Từng món ăn thơm phức lần lượt được đặt trên bàn,cô vui vẻ bắt tay vào đánh chén,cầm cái đùi gà vừa đưa đến miệng thì Đông Phương Dật Hiên xuất hiện,cô lạnh lùng nhìn hắn,đột nhiên lại cảm thấy không còn muốn ăn,ngang nhiên ném cái đùi gà ra ngoài cửa,liếc mắt nhìn trần nhà không thèm nhìn hắn.
- Tiểu Bảo Nhi,nàng đâu còn là hài tử? Nàng phải ra dáng thanh toát cao quý của một thái tử phi chứ?
- Thanh toát cao quý? Ngươi tự đi mà làm!
- Đừng có gây sự với ta,vụ việc lúc sáng đã đủ khiến ta bực mình rồi
- Ngươi bực mình thì đâu liên quan đến ta? Ngươi cố ý đến đây để ta nuốt cơm không trôi chứ gì? Mời ngươi cút đi chỗ khác,nước sông không phạm nước giếng,thấy cái mặt của ngươi thôi ngươi biết ta muốn làm gì không? Ta thật muốn lấy cái dao rạch nó ra thành trăm mảnh,như vậy thì ta sẽ chẳng còn nhận ra ngươi nữa,khỏi phải thấy được cái bản mặt đáng ghét của ngươi......................- Cô dí sát vào hắn tuôn ra một tràng
- Nàng tàn nhẫn vậy à? Ta đối tốt với nàng thế mà,chưa có nữ nhân nào được ta nhân nhượng như nàng,sao nàng không cảm kích ta? - Đông Phương Dật hiện tức giận gào như điên
- Đối tốt với ta? Ha ha ha..............hai cái tát vẫn còn in trên mặt ta,đó là cái gì a? Mở miệng nói đối tốt,thật là không biết ngượng
- Ta còn cách nào khác? Nàng luôn chống đối lại ta
- Đủ rồi,ngươi xéo đi,cuốn xéo khỏi đây
- Ta sẽ đi,nàng cứ thoải mái dùng bữa,ngày của chúng ta không xa nữa đâu - Đông Phương Dật Hiên nhếch môi cười,phất tay áo rời đi
- Đồ khốn kiếp! - Cô thét lên,lật luôn cả bàn ăn,khiến bát đĩa rơi vỡ loảng xoảng
Hai ngày sau,hôn lễ lại được chuẩn bị,có điều lần này canh chừng nghiêm ngặt hơn,không như lúc trước,nha hoàn của cô cũng được tăng lên,bởi vậy mà cô bị họ cưỡng thay y phục,nhăn nhó nhìn một đống trang sức trên đầu,rồi lại mấy cái vòng nặng trịch ở cổ,cô bực bội ngồi phịch xuống ghế,không lẽ hôm nay cô phải lấy tên chó má đó thật sao? Nhưng cô lại có một linh cảm mãnh liệt là sẽ có người đến cứu,vị cao nhân hai ngày trước,nhất định hắn sẽ quay trở lại.
- Giờ lành đã đến,thái tử phi,chúng ta đi thôi - Bà mối lên tiếng
- Biết rồi! - Cô đội chiếc khăn hỷ lên đầu,đứng dậy loạng choạng bước đi
- Thái tử phi,để chúng nô tì dìu người - Đám nha hoàn hoảng hốt vội chạy ra đỡ lấy cô
- Ai ya...........biết làm sao bây giờ? Ta bị trẹo chân rồi! - Cô ngồi phệt xuống đất giả bộ khóc lóc
- Thái tử phi,chúng nô tì đáng chết,nếu để thái tử biết được,nhất định người sẽ giết chết chúng nô tì - Đám nha hoàn sợ hãi bật khóc với nhau
- Cái gì? - Cô không nghĩ tới hậu quả lại thê thảm như vậy - Ta............đột nhiên ta khỏi rồi,đi thôi - Cô gượng cười nhìn bọn họ rồi tiếp tục để họ đỡ ra ngoài.
Tới Khổng Tư viện,cô từ trên kiệu hoa bước xuống,Đông Phương Dật Hiên vui vẻ đứng trước kiệu,chưa kịp cõng cô xuống thì hàng loạt cung tên từ bốn phía bắn ra,tất cả binh lính đều chạy ra vung kiếm chắn cho hắn.
- Lại chuyện quái quỷ gì đây? - Hắn quát
Thế rồi xuất hiện hàng trăm người mặc đồ đen,lao về phía hắn giao chiến,một trận máu me diễn ra,cô vén rèm lên nhìn cảnh tượng ghê rợn,đám nha hoàn đều đã sớm không thấy bóng dáng,hoàng thượng đang ngồi trong viện nghe thấy tiếng kiếm lo lắng chạy ra xem tình hình thì bị một mũi tên đâm vào ngực,ngã lăn ra chết.
- Phụ hoàng..........- Đông Phương Dật Hiên gào lên,lòng đau như cắt,hắn tức giận,ra tay càng lúc càng hung ác.
Cô nhảy xuống xe,khoanh tay đứng xem màn trình diễn đầy kịch tính,thật là khó hiểu,có rất nhiều mũi tên bắn ra nhưng lại không bay về phía cô,mà có bay đến đây cô cũng thừa sức tránh được,ánh mắt chạm vào Đông Phương Dật Hiên đang đánh nhau với một tên đeo mặt nạ bạc.Cô nhìn chằm chằm hắn,nghiêng đầu suy nghĩ.
- Hả? - Cô thốt lên - Vô Kha? Hắn ta vẫn còn sống? Thật là may! Thì ra chính hắn là người đã cứu mình - Cô nhìn hắn với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ - Không lẽ đây chính là cao nhân trong đời ta? Biết lấy cái gì báo đáp hắn đây? Mình chẳng có gì cả!
- Âu Dương Bảo Nhi - Từ đằng sau có giọng nói trầm trầm
Cô quay phắt lại,thấy anh thì trợn to mắt,lùi lại về phía sau vài bước,không cẩn thận trẹo chân ngã phịch xuống đất
- Ngươi đến đây làm gì? - Cô phụng phịu,cởi đôi guốc ném văng ra xa
- Đến mang ngươi về! - Anh tiến đến đỡ cô đứng dậy
- AAAAA,cái chân của ta - Cô mếu máo la lên
- Đau sao? - Anh hỏi
- Rất đau - Cô nhăn nhó - Nhưng cũng chẳng liên quan đến ngươi - Cô đẩy anh,hai tay bám vào kiệu hoa
- Thế à? Vậy thì ngươi đừng có hối hận là được rồi - Anh thản nhiên xoay người rời đi
- Tên hoàng đế khốn kiếp đó,sao hắn nói đi là đi chứ? - Cô nhìn theo anh,bực tức đá chân vào cái bánh xe,kết quả là tự mình hại mình,ngồi ôm hai cái chân gào thét.
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương