Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mười Năm Thương Nhớ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 68: Chương 47 (Tt)
N
gười đàn ông đó cười và nói với cô rằng: “A Hoành, thời gian vừa qua, cháu vất vả vì Ngôn Hi quá!”
A Hoành nhìn ông ta, trong lòng cảm thấy vô cùng trống trải. “Chú cười trông rất giống Ngôn Hi ạ.”
Ông nội nhìn cô, không nói gì nhưng sắc mặt ông rất u ám.
Ngôn Hi nấp sau lưng cô, đôi mắt to tròn lén nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó anh lại cúi xuống nghịch chiếc vòng màu bạc trên tay.
Đây là đồ chơi A Hoành mới mua cho anh. Mục đích là thu hút sự chú ý của anh để dỗ anh đưa cho cô biển số nhà. Cô đã chỉ vào phần trống trước cửa, nòi với anh rằng: “Ngôn Hi, nhà mình chẳng có số nhà, nhìn xấu lắm, nhà ai chẳng có số nhà, chỉ có nhà mình là không có, nếu không có anh dẫn đường, em không nhìn thấy số nhà, lạc đường thì làm thế nào?”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt ngơ ngác, nghĩ hồi lâu rồi lưỡng lự đưa biển số nhà cho cô, sau đó cúi đầu dụi mũi, tỏ vẻ đau đớn vô cùng.
Tân Đạt Di lườm một cái rồi lẩm bẩm: “Lừa trẻ con là không hay tí nào đâu nhé Ôn Hoành, nhưng cũng chỉ có cậu mới có thể làm cho Ngôn Hi...”
Phần sau cậu ta không nói ra nữa.
Chỉ có A Hoành mới có thể làm cho Ngôn Hi phá lệ, cho dù là trước khi bệnh tình tái phát và sau khị bệnh tình tái phát? Hai người mang hai họ khác nha, so với khoảng cách lớn nhấn trên thế gian này sẽ cách nhau bao xa...
Cha Ngôn Hi tên là Ngôn Định Bang, hơi hơi giống tên của cha Ôn Hoành. Có lẽ, ngày trước hai nhà dã bàn với nhau rồi mới đặt tên cho con cũng chưa biết chừng. Có lẽ là muốn họ làm anh em của nhau, cũng có lẽ còn muốn làm thông gia của nhau. Nhưng điều này thì nói lên được cái gì?
Cha Ngôn Hi nhìn vào mắt A Hoành rồi khẽ thở dài, cười gượng, nói: “A Hoành là cô gái tốt bụng, cháu chơi thân với Ngôn Hi, chú rất mừng vì điều đó.”
Cụ Ôn nói thêm vào: “Đúng vậy, bọn trẻ thân với nhau là điều tốt.”
“Chỉ có điều...” Cha Ngôn Hi nói. “Bây giờ Ngôn Hi bị bệnh như thế này, mỗi lần tinh thần kích động, e rằng sẽ làm A Hoành bị thương, cháu muốn...”
Giọng A Hoành cao hẳn lên: “Không đâu ạ, Ngôn Hi không làm ai bị thương bao giờ!”
Ba Ngôn Hi tiu nghỉu, không biết nói gì, đành nhẹ nhàng xoa đầu Ngôn Hi.
Ngôn Hi có vẻ khá chịu, anh đẩy tay ông ra rồi lại nép vào sau A Hoành, mắt mở to tròn, trông vừa xa cách vừa ngây ngô.
Trước mặt nhà họ Ôn, bà Ngôn ngại nên cũng không nói chuyện gì thêm mà chỉ nói vài câu khách sáo rồi ra về.
Cụ Ôn lại gọi A Hoành vào phòng làm việc.
A Hoành dặn Ngôn Hi ngồi chơi vòng trên xô pha.
Sắc mặt cụ Ôn có vẻ khó coi. “A Hoành à, ông biết chúa và Ngôn Hi chơi với nhau rất thân, ông cũng hiểu suy nghĩ của cháu. Có điều chúng ta là người ngoài, không nên can thiệp vào việc nhà của người khác, cháu có hiểu không?”
A Hoành cúi đầu đáp: “Ông ơi, cháu chăm sóc Ngôn Hi để anh ấy không phải vào bệnh viện tâm thần không được ạ?”
Cụ Ôn giận dữ quát: “Lộn xộn! Nó ốm đau như thế, cháu còn phải đi học, có bao nhiêu sức lực để hầu hạ nó? Cháu gái của ông tương lai tươi sáng như thế, sao có thể để người khác hủy hoại tương lai của cháu được! Huống chi trông nó èo uột như thế, lại mắc bệnh điên thế này, vừa sinh ra đã suýt lấy đi mạng của mẹ nó, chắc chắn nó sinh ra để đòi nợ nhà họ Ngôn! Từ trước đến nay, nhà họ Ôn chúng ta chưa làm điều gì có lỗi với nhà họ Ngôn cả, mặc dù nhà họ từng là ân nhân của ta, nhưng bao nhiêu năm qua, có gì cần báo đáp đã báo đáp hết rồi. Giờ cháu còn muốn gì nữa?”
Lần đầu tiên ông nội bày tỏ ý kiến dứt khoát và không cho cô cơ hội thương lượng như vậy.
Đẹp trai, vô phúc, gây họa cho cha mẹ, Ngôn Hi... tội không thể cứu được nữa ư?
A Hoành không thể cười, càng không thể khóc, chủi đứng trân trân ở đó, trước mtắ là màn đen tối mịt.
Cô ra khỏi nhà thì thấy Ngôn Hi đang đứng ở cổng, chiếc vòng đã rơi xuống đất. A Hoành cúi xuống nhặt chiếc vòng, nước mắt bất ngờ rơi lã chã.
Cô nhìn đôi giày đỏ dưới chân Ngôn Hi và nhặt chiếc vòng lên một cách khó khăn rồi đứng dậy, gượng cời, đưa cho anh. “Sao anh lại đứng ở đây?”
Anh không trả lời mà chỉ cầm chiếc vọng, ngn1 tay mềm mại chạm nhẹ lên mắt A Hoành, rụt rè nói: “Nước.”
A Hoành nhìn vào mắt anh, ánh mắt ngây thơ ấy vừa như vô cảm, ừa như đang thắc mắc điều gì đó.
Cô liền cười, trách: “Ngốc thế, đấy là nước mắt không phải nước đâu.”
Anh liền bắt chước cô, vừa cố gắng nuốt nước mắt vừa mỉm cười, giống hệt như thật.
Cô liền thở dài, nói: “Ngôn Hi, anh muốn học khóc như em ư? Ngốc quá, mắt sẽ đau đấy.”
Hơn nữa, anh có biết gì đâu mà bắt chước được?
Đó là nước mắt em khóc vì anh.
Anh không vì ai, tại sao phải khóc?
Ngôn Hi nhìn cô và vẫn mỉm cười, bắt chước điệu bộ đó, nhìn rất buồn cười, muốn khóc mà vẫn cố nhịn, dần dần, nước mắt lại rơi lã chã.
Cô vô cùng sửng sốt nhưng vẫn cười, dịu dàng khen: “Giống quá!”
Anh cũng cười, bắt chước cô thành nghiện.
Cô chỉ biết rằng, người mắc chứng cuồng loạn bắt chước rất giỏi. Nhưng cô không hề biết rằng, người mắc chứng cuồng loạn, thỉnh thoảng cũng có lúc tỉnh táo.
Cha Ngôn Hi chỉ nói xin nghỉ phép, xem ra không có ý định ở nhà dài ngày.
A Hoành nói chuyện với cha Ngôn Hi, giọng nhẹ như gió thoảng: “Ngôn Hi sẽ không tấn công cháu hoặc người khác đâu bác ạ. Bác hãy tin cháu, kể cả bác đưa anh ấy sang Mỹ thì cũng đừng cho anh ấy vào viện, bệnh của anh ấy chưa nặng đến mức đó đâu, đó là... nơi không thích hợp với Ngôn Hi đâu ạ.”
Giọng cô vô cùng khẩn thiết, ông Ngôn không nói gì.
Nhà có một chậu xương rồng xanh tốt đặt trước cửa sổ, bình thường đều là A Hoành chăm sóc.
Ngôn Hi lại đứng trước chậu xương rồng nghịch chiếc vòng. Đột nhiên, anh hét lên thất thanh, tinh thần có vẻ vô cùng kích động.
A Hoành, cha Ngôn Hi bước đến, thấy Ngôn Hi nhổ bật cả gốc cây xương rồng lên. Gai xương rồng vừa dày vừa cứng đâm vào tay anh, bàn tay tóe máu. Anh túm cây xương rồng, nhìn A Hoành với nét mặt bi thương rồi ném thẳng vào cô.
A Hoành sững sờ nhìn Ngôn Hi mà quên cả né tránh, cây xương rồng rơi trúng vào gấu quần cô.
Cô nói, Ngôn hi nhà mình rất ngoan, không tấn công ai, đặc biệt là cô.
Cô nói, bác Ngôn hãy tin cháu, đừng đưa Ngôn Hi vào viện.
Và thế là, anh đã phá vỡ lời thề của cô.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mười Năm Thương Nhớ
Thư Hải Thương Sinh
Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh
https://isach.info/story.php?story=muoi_nam_thuong_nho__thu_hai_thuong_sinh