Chương 69
ô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 69: Tung hiện (2).
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Hậu Vân thầm nghĩ, dù có ấm áp hơn nữa cũng không thể nào so được với gian phòng nhỏ kia của anh, nhưng nhìn thần sắc của Ngôn đại ca thì anh ấy muốn mình tới ở chỗ chị Tử Đồng, chẳng lẽ Ngôn đại ca rất chán ghét mình ư?
Một cảm giác tự ti lập tức dâng lên, cố nén nước mắt, Hậu Vân gật gật đầu nói:
- Vâng, Ngôn đại ca
Cô nhìn Vũ Ngôn thật sâu, nói:
- Sau này anh cần phải tự chăm sóc mình cho thật tốt.
Nói xong, Hậu Vân lập tức đẩy cửa xuống xe, nước mắt đã sớm lăn dài trên đôi gò má.
Vũ Ngôn nhớ tới mỗi tối cô nàng đều nấu canh đậu xanh chờ mình về nhà, nghĩ lại làm hắn không khỏi thở dài, trong lòng cũng có chút hoài niệm cái cảm giác ấm áp đó.
Trong bữa cơm, ba người ôm ba tâm trạng khác nhau ngồi ăn. Vu Tử Đồng thì vui vẻ, mãn nguyện. Hậu Vân thì phiền muộn chán nản. Còn Vũ Ngôn lại cảm thấy đôi chút hổ thẹn, hổ thẹn vì mình không chăm sóc tốt Hậu Vân, phụ lòng Hầu Tử nên không ngừng gắp thức ăn cho nàng rồi còn giục nàng ăn nhiều một chút cho nó có da có thịt.
Hậu Vân thật sự đã không còn nhịn được, cô nàng đỏ mặt nói:
- Ngôn đại ca, từ khi tới Thiên Kinh em đã béo lên khá nhiều rồi, đứng gắp nhiều thức ăn cho em nữa.
Vũ Ngôn trịnh trọng quan sát cô nàng rồi sau đó nghiêm túc gật đầu:
- Không sai, đúng là có béo lên nhưng còn lâu mới đủ. Nào đưa bát đây, món thịt kho tàu này là chuẩn bị riêng cho em đó.
Hậu Vân buồn cười, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, thì ra Ngôn đại ca vẫn quan tâm mình như trước kia. Nhìn dáng vẻ vất vả gắp thức ăn cho mình của hắn bỗng nhiên trong lòng Hậu Vân cảm thấy mọi việc cũng không tới nỗi tệ, ít ra anh ấy vẫn là đại ca của mình, và mình còn có thể được nghe giọng nói của anh ấy, gặp mặt anh ấy, vậy là mình đã thỏa mãn rồi.
Tâm sự tạm thời được buông bỏ, tâm trạng cũng tốt hơn, ba người cười cười nói nói, không khí chúc mừng đáng ra phải có ngay từ đầu tới giờ mới thật sự được bắt đầu.
Quan Nhã Ny cùng Quách Nghị vừa bước xuống lầu liền thấy Vũ Ngôn và hai cô gái xinh đẹp đang cười nói. Quách Nghị ngạc nhiên:
- Kia không phải là Vũ Ngôn sao? Anh ta sao lại ở đây?
Quan Nhã Ny lạnh lùng nói:
- Tôi cho anh ta nghỉ ba ngày, nhưng người này lại nhân đó đi lừa con gái nhà lành.
Vũ Ngôn cũng đã trông thấy hai vị lãnh đạo của mình, hắn mỉm cười vẫy vẫy tay. Hai người qua đó, Vũ Ngôn đứng dậy cười nói:
- Chào hai lãnh đạo, tôi và hai người bạn tới đây ăn. Nhân tiện cho tôi hỏi một chút, nhân viên trong tập đoàn có được ưu đãi gì khi ăn ở đây không?
Quách Nghị còn chưa kịp trả lời, thì giọng nói lạnh lùng của Quan Nhã Ny đã vang lên:
- Giảm còn 8 giá!
Vũ Ngôn cười gật đầu nói:
- Tốt quá! Hy vọng lương của tôi sau này có thể tới đây ăn một tháng một lần.
Vu Tử Đồng cũng đứng dậy cười nói:
- Xin chào, Quan tiểu thư!
Quan Nhã Ny lộ chút kinh ngạc, nói:
- Thì ra là Vu tổng!
Vũ Ngôn thấy hai mỹ nữ này quen nhau nên mặt dày, cười nói:
- Nếu hai người đã quen biết nhau thì quản lý Quan có thể ngồi xuống ăn cùng, thuận tiện miễn phí bàn cơm này luôn. Không dối cô, bữa này là do tôi thanh toán đó.
Đối với những lời hồ ngôn loạn ngữ của hắn Quan Nhã Ny đã có chút khả năng chịu đựng. Hai mỹ nữ đồng thời ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, một lạnh lẽo như băng, một vũ mị, quyến rũ.
Quan Nhã Ny nói:
- Vu tổng đại giá quang lâm nên bữa cơm này tất nhiên là tôi mới rồi.
Vu Tử Đồng cười nói:
- Cám ơn ý tốt của Quan tiểu thư, tôi lần này tới đây ăn với bạn cũng đã nói trước rằng để cho anh ta thanh toán. Cô cũng biết, có một số người rất vui vì được thanh toán tiền cho đàn bà con gái chúng ta mà.
Ánh mắt cô nàng chất chứa rất nhiều tiếu ý sâu sắc mà nhìn Vũ Ngôn. Lập tức trong lòng Vũ Ngôn kêu oan, tôi vui vẻ thanh toán tiền cho cô khi nào chứ.
Quan Nhã Ny gật đầu nói:
- Thì ra Vũ Ngôn là bạn của Vu tổng. Vận khí của anh ta phải rất tốt mới có thể kết giao được với một người bạn như Vu tổng. Vũ tiên sinh, xin hỏi anh có còn trở về làm không?
Vũ Ngôn sững người nói:
- Tôi chẳng phải đã được cô thuê rồi sao. Theo lý mà nói thì tôi giờ vẫn đang trong thời kỳ nghỉ phép mà.
Quan Nhã Ny vừa lòng gật đầu nói:
- Tôi chỉ sợ một nhân tài như anh bị Vu tổng lấy đi mà thôi. Nhưng tôi tin rằng Vu tổng cũng không hứng thú với vườn rau nhà người khác. Phải không, Vu tổng?
Vu Tử Đồng cười nói:
- Đối với mấy loại khoai tây hay cải trắng, tin rằng Quan tiểu thư và tôi cũng đều giống nhau, không có hứng thú với mấy thứ đó, đúng không?
Lời của hai cô gái nói quả rất hàm xúc, ẩn trong đó là vẻ không khoan nhượng. Vũ Ngôn cũng nghe được một chút ý trong đó, thì ra trong mắt hai cô nàng này, ngay cả khoai tây, mình cũng không bằng!
Nhìn bóng dáng Quan Nhã Ny rời đi, Vũ Ngôn ngạc nhiên nói:
- Tử Đồng, trước đây em có quen vị Quan tiểu thư này sao?
Cả nửa ngày không thấy Vu Tử Đồng trở lời, Hậu Vân nói:
- Vị Quan tiểu thư này thật xinh đẹp! Ngôn đại ca, anh cũng quen cô ấy ư?
Vu Tử Đồng nói:
- Giới thương mại ở Thiên Kinh dù có lớn nhưng không muốn biết cô ta cũng khó. Em trong vài lần họp mặt có gặp qua cô ta, lúc ấy cô ta đi cùng Quan tổng kia của các anh. Địa vị của cô ta ở tập đoàn Thánh Long tuyệt đối không thấp. Sao cô ta lại là lãnh đạo trực tiếp của anh vậy?
Vũ Ngôn cười khổ nói:
- Cô ấy là một phó quản lý của công ty vệ sĩ Thánh Long, và anh là một binh dưới tay cô ấy.
Vu Tử Đồng cười khểnh nói:
- Không trách anh lại nhiệt tình gia nhập tập đoàn Thánh Long như vậy. Nếu đổi lại là em thì có một nữ thủ trưởng xinh đẹp như thế, em cũng sẽ nhất định phấn đấu để được dựa vào vòng tay của nàng.
Tất nhiên Vũ Ngôn không thể nói cho hai cô gái này nghe mục đích thực sự mình tiếp cận tập đoàn Thánh Long nên chỉ có thể cười một cách bất đắc dĩ, nói:
- Sao anh nghe thấy trong lời của em như có vị gì khang khác thế nhỉ? Vì chứng minh sự trong sạch của mình, anh chỉ có thể làm một cái đơn xin từ chức mà thôi. Ôi, thương thay cho một công việc tốt như thế, lương lên tới tám nghìn chứ có ít đâu.
Vu Tử Đồng lắc đầu nói:
- Anh giờ không thể từ chức. Sự nghiệp của chúng ta giờ mới chỉ bắt đầu nên còn thiếu nhân mạch, đồng thời cũng thiếu chống lưng mạnh mẽ phía sau. Anh có một cơ hội tiến vào tập đoàn Thánh Long tốt như vậy, vào đó không những học được đạo quản lý, kinh doanh của người ta, hơn nữa khi có cơ hội còn phải tận lực tạo quan hệ với họ. Cho dù không ủng hộ chúng ta nhưng họ tối thiểu cũng không thể trở thành kẻ địch của chúng ta được.
Vũ Ngôn cười nói:
- Anh giờ chỉ là một thằng lính cỏn con thì làm thế nào tiếp cận với cao tầng nhà người ta được chứ. Song nghe lời em vừa nói hình như cũng có lý. Nhưng mà anh đi rồi, chuyện ở Sáng Lực Thế Kỷ thì làm sao? Bây giờ là thời điểm bắt đầu mà.
Vu Tử Đồng trừng mắt liếc hắn một cái:
- Chuyện của Sáng Lực Thế Kỷ bây giờ đã có kế hoạch sơ bộ. Ngày mai đi gặp chú Đinh thì chúng ta cũng chỉ kể lại kế hoạch và trọng điểm trước mặt mà thôi. Sau đó chúng ta sẽ từ từ mà tiến, việc này không thể vội vàng được. Anh cho rằng với ba nghìn vạn kia có thể chế tạo thành công một chiếc xe ư? Chỗ đó nhiều nhất cũng chỉ là một khoản tiền lót đường mà thôi, số tài chính sau này cần có lẽ sẽ phải gấp mười lần chỗ cho không biết chừng. Hiện nay chỉ có thể nắm bắt lấy cái trọng điểm trước mắt rồi bước từng bước một. Đồng thời chúng ta phải tìm kiếm cơ hội tiếp cận các tập đoàn lớn, kiếm sự ủng hộ về tài chính của họ. Chỉ có như vậy những bước tiếp theo trong kế hoạch của chúng ta mới có thể tiến hành được.
Hậu Vân là người một nhà nên Vu Tử Đồng cũng không kiêng kị gì cả, cô nói tiếp:
- Quan tiểu thư này là nhân vật quan trọng của tập đoàn Thánh Long. Hy vọng anh với cô ta có thể có một quan hệ tốt đẹp, em tin rằng điều này với sự phát triển trong tương lai của chúng ta rất có lợi.
Trong lòng Vu Tử Đồng cũng đau xót, bảo ý trung nhân của mình đi tạo quan hệ với cô gái khác thì dù có là bất kỳ ai, bất kỳ một cô gái nào cũng không chịu nổi:
- Nhớ kỹ, mặc dù bảo anh đi tạo quan hệ tốt đẹp với cô ta nhưng chỉ được là quan hệ hợp tác, đừng có thêm vào đó chút chuyện gì lộn xộn không rõ ràng đấy. Nếu không anh chịu không nổi đâu.
Chung quy Tử Đồng vẫn là một người phụ nữ, máu ghen trong người vẫn là trời sinh. Đối với một cô gái trung hậu hiền lành như Hậu Vân còn cảnh giác, huống chi lại là một tuyệt sắc giai nhân như Quan Nhã Ny. Anh chàng này chỉ sợ tới lúc đó lại vui đến quên trời quên đất thì hỏng bét.
Vu Tử Đồng càng nghĩ càng lo lắng, mà càng nghĩ cô lại càng muốn bảo anh chàng này từ chức mặc kệ những tính toán, nhưng ngẫm lại đây chính là một cơ hội phát triển sự nghiệp của mình và anh ấy nên nếu buông bỏ thì thật đáng tiếc. Vì thế cô chỉ còn biết cắn răng nói:
- Chuyện này người khác cũng không quản được. Anh, chính anh phải nắm chắc lấy cơ hội này, đừng phụ tâm ý của em — chúng ta — mọi người là được.
Vũ Ngôn quả thật cũng không có cảm tình với loại phụ nữ cao ngạo, lạnh lùng như Quan Nhã Ny, vì thế hắn cũng không thể hiểu được ý của Tử Đồng nên hắn chỉ biết mỉm cười gật gật đầu.
Cơm nước xong xuôi, Hậu Vân nói muốn đi về trước để thu dọn các thứ chuẩn bị chuyển tới nhà Tử Đồng. Vu Tử Đồng biết nàng muốn để không gian lại cho hai người nên trong lòng cảm kích vạn phần.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Vu Tử Đồng Vũ Ngôn đành phải lái xe đi vòng vòng khắp nơi, trong lòng thầm nói:
" Đi hóng gió à? Đi vậy có gì tốt chứ. Mà lái xe thế này quả rất tốn thể lực, nha đầu này thuần túy là muốn tra tấn mình đây mà.”
Nhìn thần sắc chuyên tâm khi lái xe Vũ Ngôn, Vu Tử Đồng thấy thế giới này bỗng trở nên tĩnh lặng, một cảm giác vui sướng, hài lòng tràn ngập khắp nơi, cuộc sống này chính là cái trước giờ cô mông muốn. Cô giờ chỉ mong con đường quốc lộ này cứ dài mãi, dãi mãi, vĩnh viễn không có điểm cuối là tốt nhất. Trong thời khắc tuyệt mĩ này, bản chất mơ mộng của con gái đã được lộ rõ.
"...
Mỗi lần ngồi lại nơi đây
Nghĩ tới chiếc radio bên cạnh anh
Khiến em luôn có một cảm giác hiếu kỳ.
Không biết giờ anh ở nơi nao
Đang vui vẻ nói chuyện với bạn bè
Hay đang trộm nấp trong một nơi nào đó thương tâm
Nhưng có thể trong thế giờ bao la khôn cùng này
Thông qua chiếc đài nho nhỏ để có thể gặp được anh
Đối với em đó là một việc vô cùng vô cùng quan trọng
Có đôi khi tâm sự với anh những đề tài không hề thú vị
Có đôi khi nhận được thư em gửi nhưng lại không có thời gian để đọc
Nhưng em tin rằng nhất định sẽ có một cái gì đó mang đến cho anh những cảm thụ sâu sắc.
Và em cũng không hề nghĩ rằng hiện tại anh có thể nghe được bài hát này.
Bài hát này tên là: "Thế giới vô cùng lớn!"
Anh có đồng ý nói cho em biết
Trong thế giới của anh
Đang xảy ra chuyện gì không?...."
Giọng nói của A Nhã nhẹ nhàng phát ra từ chiếc radio vang vọng trong chiếc xe. Một cảm giác ấm áp dâng lên khiến tâm trạng Vu Tử Đồng cũng trở nên thoải mái. Nhìn gương mặt của hắn, trong lòng cô tràn ngập nhu tình rồi không nhịn được khẽ gọi:
- Vũ Ngôn —
Vũ Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu bảo cô đừng nói chuyện. Hai tay đặt lên vô lăng, khóe miệng nhếch lên cười lạnh lùng rồi nhìn chắm chằm vào kính chiếu hậu chậm rãi nói:
- Chúng ta bị theo dõi —
Thấy thần sắc kinh hãi của Vu Tử Đồng, Vũ Ngôn mỉm cười, trong mắt bắn ra mục quang sắc bén như mắt chim ưng:
- Em thích đua xe chứ?
Đô Thị Lương Nhân Hành Đô Thị Lương Nhân Hành - Vũ Nham