Chương 55: Sóng Gió Lại Nổi .
uyết rơi suốt một ngày một đêm đã làm đóng băng toàn bộ kinh thành, Bình Nam Vương phủ cũng được mạ một màu trăng bạc .
Vì muốn ở bên cạnh bảo vệ Tần Mộ Phong, cũng vì không muốn cùng mấy người đàn bà tâm cơ thâm trầm kia gặp mặt, nên Thiên Mạch trốn trong Thính Phong hiên không ra . Thực ra nàng không rời Thính Phong hiên nửa bước là vì còn một cái mục đích khác, đó là phòng ngừa Dạ cơ trộm đi những việc cơ mật trong triều đình . Tuy nàng không phải là đại nội mật thám nhưng là nàng bây giờ đang mang thân phận của một đại nội mật thám, nàng phải làm những việc mà đại nội mật thám nên làm .
Thính Phong hiên không cho người ngoài ra vào, ngay cả Hồng Ngạc cũng không được phép . Tần Mộ Phong đem Hồng Ngạc an bài tại Thu Đường viện, Thiên Mạch bất cứ lúc nào cũng có thể đi đến đó tìm nàng . Sự an bài của Tần Mộ Phong quả thực rất chu đáo, hắn từ trước đến giờ chưa từng vì người đàn bà nào mà bỏ ra nhiều tâm sức đến vậy .
Nàng khoác một cái áo choàng màu trắng, ở trong tiểu viện tản bộ . Thính Phong hiên cho người ta cảm giác rất yên tĩnh, tuyết đọng trên các cành cây, thỉnh thoảng phát ra một vài tiếng vang nhỏ .
Những nơi mà nàng đi qua đều lưu lại một chuỗi dấu chân nhỏ nhắn . Những bông tuyết bé nhỏ vẫn cứ bay lượn trên bầu trời . Thỉnh thoảng có vài bông tuyết rơi vào chiếc áo choàng trắng của nàng, hoà làm một thể .
Một trận gió thổi qua lạnh đến thấu xương .
Thân thể Thiên Mạch bỗng khựng lại, tiếp theo đó lại khôi phục tâm tình, tiếp tục tản bộ trong tuyết .
Trong gió tựa hồ mang theo một không khí quỷ dị, một thanh bảo kiếm sắc lạnh hướng Thiên Mạch đâm tới . Lúc mũi kiếm chạm vào chiếc áo choàng trên người nàng, Thiên Mạch nghiêng người, sau đó lùi về phía sau mấy trượng .
Ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn vào hắc y nhân ở phía đối diện, cười lạnh “Các hạ chỉ biết ám sát thôi sao ?” Ngày hôm qua nàng vừa tiến vào Bình Nam Vương phủ thì ngày hôm nay đã có người muốn ám sát nàng . Nàng quả thực khiến cho người khác chướng mắt .
Đối phương không nghĩ tới chuyện nàng biết võ công, nghi hoặc hỏi “Ngươi là ai ?” Nghe giọng nói, rõ ràng là một nữ nhân .
Thiên Mạch ngẩng đầu, từ trong tay áo xuất ra một thanh bảo kiếm màu bạc, kiếm phong vừa chuyển, hàn quang sắc nét “Ngươi là ai ? Dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi .”
Đôi mắt Hắc y nhân bắn ra hàn quang “Ngươi vào Vương phủ rốt cuộc có mục đích gì ?”
Thiên Mạch cười lạnh “Các hạ chính là Dạ cơ nổi danh của Nam Việt quốc sao ? Thật sự là thất kính a .” Thiên Mạch chép chép miệng “Nghĩ không ra đệ nhất tử sĩ của Nam Việt quốc Dạ cơ cư nhiên lại hạ mình làm thị thiếp cho Bình Nam Vương .” Nàng không thể khẳng định thân phận của Hắc y nhân, chỉ là cố ý nói bừa, hy vọng có thể biết được thân phận thật sự của nàng .
Hắc y nhân thu lại bảo kiếm, lạnh lùng cười nói “A, hoa khôi Liễu Thiến quả nhiên danh bất hư truyền, quyến rũ mị cốt, khó trách khiến cho Bình Nam Vương mê mẩn đến mức không dứt ra được .” Trừ bỏ sát khí sắc bén, Thiên Mạch còn nghe ra trong lời nói của nàng có chút hờn ghen . Người đàn bà này thích Tần Mộ Phong ? Nàng hẳn là một trong bốn ả thị thiếp ?
“Đây là sở trường của ta .” Thiên Mạch đem ngân kiếm thu hồi .
Hắc y nhân nhìn Thiên Mạch “Là địch hay bạn ?”
Thiên Mạch mỉm cười, vạn kiểu phong tình “Ngươi nghĩ thế nào ?”
“Bớt nói nhảm .” Giọng nói của Hắc y nhân lạnh lẽo, kiếm đột nhiên hướng Thiên Mạch đâm tới, chiêu nào chiêu nấy cũng đều muốn lấy mạng nàng .
Đáy mắt Thiên Mạch xẹt qua một tia nghi hoặc, ngân kiếm lại xuất ra, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng . Kiếm quang lần lượt biến đổi, chiêu thức biến ảo liên tục, thân ảnh không ngừng tung bay .
Bàn tay Thiên Mạch đột nhiên bắt được dây buộc áo choàng, nàng nhẹ nhàng cởi ra, cái áo choàng trắng như tuyết rơi xuống mặt đất . Áo choàng vừa rơi xuống đất, thân thể Thiên Mạch lập tức phóng về phía trước, mũi kiếm sắc nhọn hướng về cái khăn che trên mặt Hắc y nhân . Hắc y nhân cả kinh, thân thể vừa chuyển, ngân kiếm đâm vào trên lưng của nàng .
Hắc y nhân kêu lên một tiếng, hất tay đẩy ngân kiếm của Thiên Mạch ra, máu từng giọt từng giọt rơi trên nền tuyết trắng, đẹp đến ghê người .
Ánh mắt Thiên Mạch sắc bén,cũng không hề có ý định buông tha cho nàng ta . Thiên Mạch nghiêng người, bảo kiếm lại tiếp tục đâm tới . Hắc y nhân kinh hãi, lập tức thi triển khinh công chạy trốn . Ngay khi nàng vừa xoay người, một vật từ bên hông rớt xuống . Thiên Mạch nhìn lướt qua vật vừa rơi xuống, thu hồi cước bộ không đuổi theo nữa .
Nàng lặng lẽ cúi người xuống, để ngân kiếm trên mặt đất, mắt nhìn vào khối ngọc bội trong suốt đang nằm trên nền tuyết trắng .
“Liễu Thiến cô nương, tâm tình rất tốt a, thưởng tuyết sao ?” Một thanh âm lạnh lùng vang lên phía sau nàng .
“Không phải ?” Thiên Mạch không nhặt ngọc bội mà từ từ đứng dậy . Nàng cùng Phi Dương đối mặt, ngân kiếm trong tay vẫn còn dính vài vệt máu tươi .
Khoé miệng Phi Dương nhếch lên “Phu nhân, thuộc hạ mắt kém, cư nhiên nhìn không ra ngươi là một cao thủ .”
Thiên Mạch đi lướt qua hắn, nhặt lấy cái áo choàng khoác lên trên người, nàng hất hàm về phía miếng ngọc bội đang nằm trên tuyết “Nhìn xem kia là cái gì ?”
Phi Dương nghi ngờ liếc nàng một cái sau đó nhặt ngọc bội lên .
Hắn thấy rõ trên mặt ngọc bội có khắc mấy chữ “Nam Việt đệ nhất tử sĩ .”
“Ta đoán không sai, nàng quả thực là Dạ cơ .” Dạ cơ tại sao muốn giết nàng ? Bởi vì Dạ cơ yêu Tần Mộ Phong nên mới ghen tị với nàng ? Đây đúng là lý do hoang đường nhất . Nhưng ngoại trừ lý do hoang đường này nàng thực sự nghĩ không ra tại sao nàng ta lại muốn giết nàng .
“Ngươi là ai ?” Liễu Thiến là ai ? Nàng cố ý tiến vào trong Vương phủ rốt cuộc là có mục đích gì ?
“Có lẽ ngươi nên đi hỏi hoàng thượng .” Thiên Mạch lười biếng liếc hắn một cái . Nàng đem thanh kiếm cầm trong tay cắm vào lớp tuyết dày . Sau một khoảng thời gian, trên mũi kiếm đã không còn vết máu nào .
“Ngươi là do Hoàng thượng phái đến ?” Phi Dương lập tức nghe ra ẩn ý trong lời nói của nàng .
Thiên Mạch thu hồi ngân kiếm, hai tay ôm quyền, lạnh lùng nói “Đại nội mật thám Tuyết Nhạn, phụng mệnh Hoàng thượng đến bảo vệ tính mạng cho Bình Nam Vương, xin Phi Dương hộ vệ chỉ giáo nhiều hơn .”
“Ngươi là Tuyết Nhạn ?” Phi Dương rõ ràng khó có thể tin “Lệnh bài của ngươi đâu ?”
Khoé miệng Thiên Mạch nhếch lên “Lệnh bài của ta đã đánh mất, không phải là ngươi đã nhặt được hay sao ? Đến nay còn chưa có lấy về .”
“Ngươi nói ngươi phụng mệnh bảo vệ cho Vương gia nhưng ngươi hình như đã quen biết Vương gia từ trước ?” Nếu nàng là Tuyết Nhạn thì trước đây tiếp cận Vương gia với mục đích gì ?
“Đây là lệnh của Hoàng thượng, thứ cho Tuyết Nhạn không thể trả lời . Ta thu được tin tức Dạ cơ muốn ám sát Vương gia, nếu ngươi không muốn Vương gia gặp chuyện thì hãy lập tức đuổi theo điều tra nơi ở của Dạ cơ . Nàng đã trúng một kiếm của ta, rất dễ để nhận ra .”
“Ta làm sao có thể tin tưởng ngươi ?” Phi Dương nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng .
“Ngươi có thể vào cung hỏi Hoàng thượng .” Thiên Mạch lại một lần nữa xuất kiếm “Đây là kiếm của Tuyết Nhạn, đưa cho hoàng thượng nhìn .” Đây đúng là kiếm của tiểu sư tỷ, lúc nàng chạy trốn đã lưu lại thanh ngân tuyết kiếm này .
“Tại sao không nói cho Vương gia biết thân phận của ngươi ?” Dựa theo sự phán đoán của hắn, Vương gia nhất định không biết chuyện này .
“Đại nội mật thám, thần không biết quỷ không hay, không thể công khai xuất đầu lộ diện .” Thiên Mạch vận khí, một lớp tuyết dày cuồn cuộn nổi lên, che đi những vết mãu đỏ trên mặt đất .
Phi Dương kinh ngạc, nội lực của nàng quá thâm hậu .
Hắn xoay người, quay lưng về phía Thiên Mạch “Nếu ngươi thực sự là đại nội mật thám thì ta sẽ không nói chuyện này cho Vương gia biết .” Hắn dường như đã tin tưởng những lời nói của Thiên Mạch . Vương gia đã từng nói Hoàng thượng phái Tuyết Nhạn đến giám thị hắn . Như vậy, trước dó vài ngày nàng dùng thân phận Liễu Thiến để tiếp cận hắn cũng không có gì là lạ .
“Ngươi đi hỏi Hoàng thượng chẳng phải sẽ rõ ràng sao .” Thiên Mạch kéo áo choàng, từ từ đi vào bên trong “Dạ cơ bị ta đả thương, mời Vương gia đi nghiệm thương, bốn người đàn bà kia đều khả nghi .” Nàng quay đầu lại “Ta nghĩ ngươi biết nên làm như thế nào, phải không ?”
Phi Dương nhìn bóng lưng nàng một hồi lâu, nắm chặt lấy ngân tuyết kiếm sau đó yên lặng rời đi .
Bóng lưng của nàng cùng Liễu Thiên Mạch giống nhau như đúc, có phải hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi hay không ?
******
Vương Phi Thất Sủng Vương Phi Thất Sủng - Thượng Quan Sở Sở