Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thái Hậu Mười Lăm Tuổi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.3 - Chương 60: Cái Ôm Bất Ngờ
E
dit: Lục Vân
-Hoàng Thượng, nhanh lên, nhanh lên! Đã nói với người đến tám trăm lần là đi sớm một chút, người còn lề mề đến tận bây giờ. Giờ thì đấu võ chắc chắn là đã xong rồi!
Một tay lôi tay kéo ống tay áo Phượng Dật, miệng Lý Ti Thần càu nhàu cằn nhằn không ngớt nhưng vẫn cắm cổ chạy như điên. Hoàng thượng đáng thương gian nan lật đật chạy theo không kịp, vẫn cố thở hổn hển giải thích với gã thần tử mới mắng mình:
-Biết làm sao được, trẫm phải gặp thái hậu xong mới có thể đi. Ả mà biết ta tự xuất cung, không biết sẽ dùng lăng trì hay tùng xẻo để xử trẫm! Lần trước bất đắc dĩ ta phải nhận với ả là đã tự tiện xuất cung để dẫn về Vô Song, ngươi không nhìn mặt ả lúc đó thì không biết!
-Thái hậu, Thái hậu. Người sợ Thái hậu đến sắp tè ra quần rồi. – Lý Ti Thần rất khoái chí chọc ngoáy vào nỗi đau của Phượng Dật. Hoàng Thương tôn nghiêm chỉ liếc hắn một cái – Người không biết sợ sao?
-… Lý Ti Thần im re không dám nói chỉ cắm cổ chạy, nửa ngày mới không tình không nguyện nhổ ra một chứ “Sợ!”
Đắc ý cái gì chứ? Hai người bọn họ bên tám lạng bên nửa cân, hắn có tư cách gì mà cười? Phượng Dật trừng mắt nhìn Ti Thần. Chạy thêm mấy bước nữa đã có thể thấy bóng người tụ tập ven hồ nhìn cái gì đó, hai người mới thôi đấu khẩu, thong thả tiêu sái đi tới.
Một làn gió mát rượi mang theo hơi nước trong trẻo thổi tới, mang cả tiếng đàn du dương đưa vào tai.
-Hoàng Thượng, người nghe, có người đang đàn! Lý Ti Thần hưng phấn reo với Phượng Dật.
Hắn chỉ mỉm cười gật đầu, thản nhiên: “Khúc nhạc chậm rãi thong thả điểm nhiên, ủy quyển lưu sướng, vô cùng hợp cảnh, làm cho người nghe cảm thấy sảng khoái dễ chịu. Chắc chắn người đang đàn kĩ nghệ rất giỏi!
-Có điều… nghiêng tai nghe một chút, hắn nhíu mày – Nghe âm luật không ổn định, cảm xúc không hề tĩnh, người này có tâm sự gì chăng? Còn đang thần người thẩm âm, một tiếng không thể gọi là tiếng đàn lanh lảnh xé gió xé tai mà đến, như Thạch Phá Thiên Kinh làm hắn bị sốc nặng.
-Cái gì thế? Là ai vậy? Dọa người à? – vỗ vỗ ngực xoa xoa tai, Phượng Dật bất mãn tức giận.
Còn chưa định thần lại được, lại là một âm thanh khác xé gió lao đến, nhưng lại là một tràng tuyệt khúc kích động lòng người, chạm tới tận tim.
Phu thuyền bất giác ngưng tay chèo, để mặc con thuyền bồng bềnh trên mặt nước. Hội thi thơ cạnh đó cũng dừng tiếng thơ, hội thi võ bên kia cũng ngưng quyền cước. Tiết công tử tạm rời đối thủ, Hàn công tử cũng thôi tiếng đàn. Tất cả đều im lặng đến thở cũng không dám thở mạnh, lắng nghe tiếng đàn lạ, dần dần đã lạc vào bể âm thanh lúc nào không hay. Ven hồ vốn ồn ào náo nhiệt bỗng chìm trong tĩnh lặng khôn cùng, giữa đất trời bao la chỉ còn tiếng đàn khi thưa khi trào thấm đẫm vào lòng người.
Ngẩn ngơ mê đắm, khúc nhạc kết thúc lúc nào không hay, để lại ven hồ chỉ còn lại một sự tĩnh lặng đến lạ kỳ.
Mãi một hồi sau, xa xa có tiếng vỗ tay hoan hô, như làn sóng lan tỏa, nháy mắt khắp nơi vang dậy trời tiếng vỗ tay reo hò.
Hai người Phượng Dật cũng dần dần tìm lại được hồn vía.
Hít thật sâu mấy hơi, Lý Ti Thần vỗ ngực, kích động: “Mẹ ơi, quá lợi hại! Không biết người chơi đàn là ai? Bội phục Bội phục!”
Phương Dật lại im lặng đăm chiêu nhìn về phía hoa thuyền, chậm rãi nói: “Thương kính có lực, trịch địa có thanh (??) so với những bản đàn đều đều như nước chảy rất tương phản. Hơn nữa lại nhằm đúng lúc đàn kia đang khảy để đàn. Cố ý khiêu khích đây mà. – ngừng một chút, hắn lại tiếp – Nhưng không thể không nói, khúc đàn tráng lệ hào hùng, làm cho nhiệt huyết người nghe cũng sôi trào, so ra, người chơi đàn mới thật là anh hùng, hùng tâm hoài thiên hạ. Nếu có hắn bên cạnh, nhất định sẽ giúp ta bình định giang sơn thiên thu vạn đại.
-Nói rất đúng! – Lý Ti Thần tán thành – Như chúng ta là người vô tâm nghe thấy còn sôi sùng sục, nói gì đến bậc trung nhân!
-Qua đó xem thế nào! Người đó là ai? Trẫm phải gặp hắn. Cho dù dùng bất cứ biện pháp gì cũng phải đem hắn về bên cạnh. – Nói một lời như đinh đóng cột, Phượng Dật quả quyết cất bước tiến về phía hoa thuyền.
-Hoàng thượng. Từ từ. Thần cũng muốn đi! – Ti Thần kêu oai oái chạy theo sau.
Mới đi được vài bước, một cơn gió màu vàng đã lao tới.
-Hoàng thượng, cẩn thận! Lý Ti Thần kêu to, nhưng đã quá muộn. Một sắc vàng thơm dịu dàng đúng lúc hắn kêu lên thì rơi mạnh vào lồng ngực Phượng Dật. Theo phản xạ hắn trụ chân vòng tay giữ lấy eo người đẹp, ôm lấy nàng, hai người lảo đảo về sau mấy bước mới đứng vững.
Làn hương nhàn nhạt e ấp làm cho thần trí hắn lơ lửng mất vài giây.
-A. thực xin lỗi. Xin lỗi. Ngươi không sao chứ? Ta không làm đau ngươi chứ? Dừng lại được rồi, cô nương mới lao đầu vào ngực hắn mới vội vàng vừa hỏi vừa chui ra khỏi lòng cái phanh bất ngờ, hé ra khuôn mặt xinh đẹp.
Trái Đất như ngừng quay.
Đôi mắt sáng ngời của cô nương chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của Phượng Dật, tròn to kinh ngạc. Mãi sau mới có thể há được miệng, nhưng lại cứng ngắc, đôi môi anh đào há hốc tròn vo không thể khép lại.
Phượng Dật cũng diễn ra một vẻ mặt đến chết cũng không thể tin trước dung nhan trước mặt. Kinh ngạc cứng người. Hai tay vẫn giữ nguyên vòng ôm đóng thành băng.
Cô nương áo lam đằng sau cùng Lý Ti Thần thấy cảnh hai người trân trân nhìn nhau không chớp mắt, im im không nói gì.
Trên bãi cỏ, chim nhỏ ca hát, gió xuân thổi mát, mặt trời ấm áp.
-Đây này. Các nàng ở đây! – Đột nhiên từ sau lưng tiếng Vô Song lanh lảnh lao tới.
Cô gái trong lòng Phượng Dật bỗng giật mình quay lại thấy một đám người đang rầm rập đuổi đến, sắc mặt đại biến rụt nhanh hai tay đẩy mạnh Phượng Dật không chút phòng bị, quay lại kéo tay cô gái áo lam:
-Hoa Hoa. Chạy!
Dứt lời, lại lao đầu cắm cổ chạy như điên, còn nhanh hơn lúc trước.
Bị đẩy phũ phàng, Phượng Dật lảo đảo bước về phía sau, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái vụt chạy khỏi vòng tay mình, tà váy dài thướt tha sau lưng như con bướm chập chờn nhỏ dần nhỏ dần, tâm trí vẫn còn vương vấn phảng phất mùi hương nhẹ nhàng tự nhiên… “Oa. Hai tiểu cô nương xinh đẹp!” Hồn vía đang lơ lửng mới quay lại với thân, Lý Ti Thần quay sang tấm tắc tán thưởng.
Chát! Đầu hắn bị đập một cái đanh gọn.
Phượng Dật quay lại nhăn mặt khó chịu trừng mắt nhìn hắn, trầm giọng:
-Cái gì mà tiểu cô nương? Người thật là kém!
-Kém? – Ti Thần sờ sờ đầu khó hiểu nhìn về phía hai cánh bướm xa xa. Đầu lóe lên một tia sáng “khai phá”, dường như vừa nhận ra cái gì nhưng cũng không rõ lắm là cái gì, kỳ quái hỏi:
-Hm… Cô nương áo vàng kia nhìn cũng rất quen mắt. Không biết đã gặp ở đâu?
-Hừ hừ – Phường Dật nhếch môi cười hai tiếng lạnh như dao – Còn chưa nhận ra sao? Vậy để trẫm nhắc cho ngươi, người còn nhớ lần trước tiến cung, là ai đã làm cho ngươi rã rời, thiếu chút nữa thì về nhà chứ?
-A! Lý Ti Thần nhảy dựng lên, chỉ vào bóng váy vàng thướt tha
-Th…Th…Th…Th…Th…Thái hậu!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thái Hậu Mười Lăm Tuổi
Trà Hoa Cúc
Thái Hậu Mười Lăm Tuổi - Trà Hoa Cúc
https://isach.info/story.php?story=thai_hau_muoi_lam_tuoi__tra_hoa_cuc