Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Yêu Của Trưởng Quan
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 67: Chương 56: (Tiếp)
Đ
ông Phương gia đã sớm phái người đợi ở trạm xe, vừ mới xuống xe đến Thâm Quyến, cô liền bị người dẫn đến khách sạn Châu Tế. Cô lắc đầu than nhẹ, cho dù mình không trở lại, cũng tuyệt đối không thể trốn khỏi Trung Quốc, bởi vì Trương Tuyết đang ở phía bên kia bờ sông đang theo dõi từng nhất cử nhất động của bọn họ.
“Cô không để cho ta thất vọng, Từ Hoan Hoan.” Trương Tuyết đoan trang ngồi trên ghế salon bên trong phòng, cười không ngớt mà nhìn Từ Hoan Hoan.
Từ Hoan Hoan không cười, cô bình tĩnh mà lấy ra túi da từ trong túi xách, đặt lên bàn, “Vậy bác sẽ làm cho cháu thất vọng sao?”
Trương Tuyết hơi ngẩn ra, ngay sau đó khinh thường mà cười cười. HƯớng về phía cái bàn hất cằm lên, bà nói: “Những thứ kia cũng là của cô.”
“CÒn chua đủ.” Từ Hoan Hoan nhanh chóng nói tiếp.
Trương Tuyết mỉm cười lắc đầu, “Thật không biết cái dáng vẻ này của cô di truyền từ người nào, cha mẹ cô đều là ngươi trung thực bây giờ cô, cha cô lái xe cho lão gia nhiều năm như vậy, đến bây giờ ngay cả nói cũng không dám nhiều lời, cô lại dám công khai cùng ta thương lượng?” Vừa nói bà cầm trà lên trước mặt uống một ngụm, tiếp tục nói: “Nếu như ta nhớ không lầm, chỗ đó là hơn 2o nghìn đô-la? Đủ cho cha mẹ cô và cô mua một căn nhà nhỏ sống qua ngày.” (Chú ý: 7 năm trước tỉ giá hối đoái đô-la cao hơn bây giờ, hơn nữa khi có chỉ có không đến 1/3 bây giờ)
“Cháu không chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, cháu muốn cuộc sống của mình không bị bác thao túng, không bởi vì không môn đăng hậu đối mà hạ thấp đến bỏ trốn kết quả còn phải ngoan ngoãn tự chui đầu vào lưới.”
Trương Tuyết không khỏi nghiêm túc quan sát cô gái trước mặt này, bà chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt cô, dùng ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm cô, “Nói một chút coi. Cô còn muốn cái gì.”
“Ngoại trừ tiền bạc cháu còn muốn có tiền đồ.”
Trương Tuyết cười ha ha, đột nhiên lớn tiếng nói: “Cô còn muốn tiền đồ để trả thù Đông Phương gia sao?”
Từ Hoan Hoan trâu mới sinh con không sợ hãi chút nào, “Ai biết được?”’
Trương Tuyết hừ lạnh một tiếng, “Có thể, ta sẽ an bài cho cô đi tiếp tục học tập, hơn nữa bảo đảm sau khi cô tốt nghiệp sẽ nhận được một công việc tốt. NHưng mà có một điều kiện, trước khi Đông Phương Càn kết hôn, cô tuyệt đối không thể cùng nó gặp mặt, tình cờ cũng không được.”
Từ Hoan Hoan cầm túi đô-la kia, rời khỏi khách sạn, từ đầu tới cuối, cô không có rơi một giọt nước mắt. CÔ cười nhạo Trương Tuyết làm điều thừa, còn cần phải muốn ngăn cản cô và Đông Phương Càn gặp mặt sao? Tự mình phản bội, đã đủ cho Đông Phương Càn hận thấu xương, bà ấy đối với con trai mình hiểu rõ cùng không gì hơn cái này.
Ngẩng đầu nhìn về bầu trời đêm chìm trong bóng tối, cô nhếch miệng cười khổ: Đông Phương, nếu nhất định phải buông tha, vậy thì buông tha phải có chút giá trị chứ, dù anh đổi lấy sự sống của em, cho dù không có ở cùng nhau, em cũng vĩnh viễn thuộc về anh.
Từ Hoan Hoan gục trên tay lái, lặng lẽ chảy nước mắt. Cô càng ngày càng xem thường mình, lúc đầu, không khóc, bây giờ lại lấy nước mắt rửa mặt, có lẽ, so với những suy nghĩ độc ác, những ký ức còn đau đớn hơn so với thực tế.
Cô hận tim mình không hề cam chịu, chuyện đã sớm không có khả năng, tại sao bây giờ còn đến dính vào? Cô mâu thuẫn, rối rắm, cô chỉ là sợ bị Đông Phương Càn quên sạch, nếu như không thể được yêu, cô tình nguyện bị hận, cũng không thể bị quên được.
Cô nhớ tới hơn một tháng trước, lần đó cùng Trương Tuyết chạm mặt.
Hôm đó, Trương Tuyết tự mình lái xe tới thành phố T tìm cô. Mà cái người làm hỏng tình yêu của cô, cùng so sánh với bảy năm trước, dường hư không có gì thay đổi, vẫn là cao ngạo quý phái như vậy, dáng vẻ cao cao tại thượng, cho dù là chào hỏi, cũng vẫn là giọng điệu trước sau như một kia không ai bì nổi, “Cô mấy năm qua có khỏe không?”
Từ Hoan Hoan cảm thấy tức giận, bảy năm qua mình tốt hay xấu thật sự bà ấy không biết? Lúc này phải tới đây hư tình giả ý sao? Hừ lạnh một tiếng, cô nhàn nhạt mở miệng, “Không tốt, hai người yêu nhau bị chia rẽ, có thể tốt không?”
“Ta biết cô đối với Càn Càn còn chưa có chết tâm, nếu không nhiều năm như vậy cũng vẫn không có bạn trai, điều này ta rất ngưỡng mộ cô.” Bà chăm chú nhìn ánh mắt Từ Hoan Hoan, nghiêm túc nói: “Cho neen ta sẽ điều Càn Càn tới đây, chúng ta đều là phụ nữ, ta hiểu cô. Có thể lẳng lặng nhìn, mỗi ngày suy nghĩ tốt hơn.”
Từ Hoan Hoan tầm mắt rũ xuống xót xa mà suy nghĩ một chút, yêu Đông Phương Càn quá, để ý người đàn ông khác như thế nào đây?
Chỉ là, lần này Trương Tuyết xa xôi chạy tới tìm mình, đến cuối cùng là chuyện gì? CHẳng lẽ giống như bà nói, vì mình điều Đông Phương đến đây? Thật là chuyện cười thiên hạ.
“Thật ra thì, cho tới bây giờ ta cũng rất thích cô, chỉ là, cô với Càn Càn đã định không có duyên phận. Sau khi từ Hongkong trở về, Càn Càn nhất định hiểu lầm với cô rất sâu? Lần này ta cho cô một cơ hội, để cho các người mang hiểu lầm giữa các người cởi bỏ hiểu lầm.”
Từ Hoan Hoan mơ hồ hiểu, nhưng lại không hiểu rõ lắm. Bởi vì cô không thể tin được, ý của Trương Tuyết là để cho mình và Đông Phương Càn quay về với nhau? Điều này có thể sao? Hay chỉ là mình hiểu lầm? Ôm nghi ngờ, cô giả vờ bình tĩnh hỏi: “Bác là để cho cháu phá hư quân cưới?(*) BÁc muốn cho cháu ngay cả chén cơm cũng mất sao?”
(*) quân cưới: đám cưới của quân nhân
Trương Tuyết vô vị cười cười, “Cô không tin được ta?”
Lấy được xác nhận,, Từ Hoan Hoan kinh ngạc không dứt. Đây là bà đối với con dâu không hài lòng, cho nên muốn tách bọn họ ra sao? Giống như ban đầu muốn tách mình và Đông Phương Càn ra vậy đùa bỡn tâm cơ như vậy, dùng thủ đoạn?
Phủi cổ áo, cô đứng dậy chậm rãi nói: “Cháu yêu Đông Phương, hiện tại yêu, tương lai cũng yêu. Mặc dù lòng có không cam lòng, nhưng cháu chưa từng nghĩ tới đi phá hoại. Bác gái, hai lần đuổi phụ nữ Đông Phương yêu, bác sẽ mất đi đứa con trai này.”
Thứ hai đi làm, Từ Hoan Hoan vừa mới bước lên hành lang, thì ngay tức khắc thấy được một người mặc quân trang phẳng phiu, Đông Phương Càn ngạo nghễ đứng thẳng, anh đang cầm cái chìa khóa cửa phòng làm việc, nghe được tiếng bước chân, anh quay đầu lại nhìn về bên này, vì vậy dừng động tác trong tay lại, chờ Từ Hoan Hoan bước đến gần.
Từ Hoan Hoan làm như không nhìn thấy, như không có chuyện gì xảy ra mà đi thẳng tới phòng làm việc đối diện anh, không nhanh không chậm lấy ra cái chìa khóa mở cửa đi vào, ngay sau đó ầm một tiếng đóng cửa.
Đông Phương Càn chịu đựng đạt đến đỉnh điểm, anh tức giận mà xoay người đẩy Từ Hoan Hoan ra cửa phòng làm việc, hất tay đóng.
Từ Hoan Hoan giống như là dự đoán được anh sẽ đi vào, bình tĩnh tự nhiên mà ngồi, mặt không thay đổi nhìn Đông Phương Càn.
Đông Phương Càn đi tới trước bàn làm việc Từ Hoan Hoan, lạnh giọng hỏi: “Anh thích ăn cá lúc nào?”
Từ Hoan Hoan giơ tay lên sờ sờ cổ áo quân trang, sau đó khẽ mỉm cười, “Em có nói qua anh thích ăn sao? Ngày hôm qua chỉ là tiện tay thay đổi một chút thôi, có vấn đề gì hả?”
Đông Phương Càn bị khiêu khích khí huyết dâng trào, một chút thủ đoạn của Từ Hoan Hoan, ngoại trừ để Chúc Kì Trinh hiểu lầm ghen, còn để cho Chúc Kì Trinh ân hận mình không biết.
Ngày hôm qua sau khi Hoàng Thiếu Khanh và Từ Hoan Hoan đi, cả ngày Chúc Kì Trinh im lặng khác thường, không hề líu ríu nữa, không hề vui vẻ nữa, thậm chí còn cướp việc rửa chén quét dọn với Đông Phương Càn. Đến buổi tối, cô cầm quyển vở nhỏ tới thăm dò anh: “Đông Phương Càn, anh thích màu gì nhất?”
Đông Phương Càn nhàn nhạt trả lời: “Màu xanh biếc.”
Chúc Kì Trinh vội vàng ghi lại, lại hỏi: “Thích ăn cái gì nhất?”
“Thịt bò.”
Chúc Kì Trinh sửng sốt, ánh mắt lóe ra tràn đầy tràn nghi, bất quá vẫn là viết vào trong vở “Thịt bò + cá.”
Trong lòng Đông Phương Càn mơ hồ bất an, Chúc Kì Trinh như vậy càng thêm đau lòng thương yêu không dứt. Anh cũng không thích ăn cá, đây chỉ là mưu kế của Từ Hoan Hoan, khích bác mưu kế nhỏ làm Chúc Kì Trinh dao động. Anh muốn giải thích với cô, nhưng lại cảm thấy chuyện sẽ càng chùi càng đen.
Đưa tay đoạt lấy quyển sổ nhỏ của Chúc Kì Trinh, anh rồng bay phượng múa ở trên lả tả viết xuống mấy chữ, sau đó ném cho Chúc Kì Trinh đứng dậy rời đi.
Chúc Kì Trinh nhận lấy quyển sổ nhỏ, trợn to hai mắt cẩn thận phân biệt một lát, ngay sau đó si ngốc mà cười.
Trên đó viết: Thích Chúc Kì Trinh nhất.
Đi vào phòng trước, Đông Phương Càn len lén liếc Chúc Kì Trinh một cái gương mặt cầm quyển sổ nhỏ ngây ngốc cười khúc khích, trên mặt mình, cũng không nhịn được hiện lên nụ cười. Chúc Kì Trinh làm cho anh thương yêu như vậy, nhưng anh không muốn Chúc Kì Trinh hiểu lầm mình và còn dính líu với quá khứ, cũng không muốn cô đối với mình miễn cưỡng vui vẻ, lại càng không muốn cô sinh ra hoài nghi với tim của anh.
Đông Phương Càn chợt đối với hiện tại đối với Từ Hoan Hoan cảm thấy nghìn lần không hiểu, cô ấy là không cam lòng sao? Là có ý đồ đoạt lại mình? NHưng mà bảy năm qua cô ấy chưa từng liên lạc với mình, căn bản cũng không có vẻ muốn bù lại, tại sao phải vào lúc này biểu hiện kịch liệt như vậy? Hơn nữa bình thường ở đơn vị, cô ấy thậm chí cũng không nhìn mình một cái. Thế nhưng ngày hôm qua ở nhà mình, cô ấy biểu hiện lại khác thường như vậy, “Rốt cuộc em muốn làm gì?” Anh lạnh lùng lên tiếng chất vấn nói.
“Không có gì, không phải như thế anh mong muốn vào phòng làm việc của em?” Cô cười nhạt trả lời.
Đông Phương Càn chợt xoay người rời đi, mở cửa trước, anh đưa lưng về phía Từ Hoan Hoan lạnh giọng nói, “Em làm cái gì cũng không dùng, quá khứ chính là quá khứ.”
Cửa bị lực mạnh đóng, Từ Hoan Hoan cả người căng thẳng chán nản dựa lưng vào ghế dựa, cô cảm thấy mệt mỏi vô lực: Đông Phương, tại sao anh dứt khoát như thế? Cho dù hận, cũng không muốn sao?
Ngày thứ hai, cô hướng cấp trên nói lên thỉnh cầu, yêu cầu đi đơn vị biên giới. Cô nghĩ: Phải kết thúc, Từ Hoan Hoan.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Yêu Của Trưởng Quan
Sáp Nữ
Người Yêu Của Trưởng Quan - Sáp Nữ
https://isach.info/story.php?story=nguoi_yeu_cua_truong_quan__sap_nu