Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngươi Là Cái Tay Nải
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 67
T
iểu Đàm thủ thị là thị nữ bên cạnh Thất thành chủ, chưởng quản đám nữ hầu nam hầu của Phượng Minh Cô Thành, là vai nữ chính nổi tiếng nhất trong lời đồn cùng Thất thành chủ, ngoại trừ Cầm Đoạn đã từng vang danh một thời.
Nàng tới đây làm gì?
Ta đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy nàng nói với gã canh gác: “Trong số những người này, rất có khả năng có phạm nhân chúng ta đang tìm, kẻ này tội ác ngập trời không thể tha thứ, nhất định phải để Thất thành chủ đích thân xét hỏi, nơi này quá tù mù, ta cũng không nhìn ra được người nào mới là ả. Các ngươi cứ gỡ bỏ xích sắt trên chân tay họ ra đã, ngàn vạn lần không được gây thương tổn đâu đấy! Chú ý ngàn vạn lần không thể làm họ bị thương!”
Tiếp đó tay chân chúng ta đều được thả tự do, ta dựa vào song gỗ đứng dậy, nghe thấy có người nói với Tiểu Đàm thủ thị: “Trong số những người mà chúng ta bắt có thể có cả thành dân vô tội, xin cả gan hỏi Tiểu Đàm thủ thị một câu, trên thân thể phạm nhân kia có điểm đặc biệt gì không? Ví dụ như chân thọt, mắt mù, hoặc là… người câm?”
Tiểu Đàm thủ thị ngập ngừng, “Cũng không có khả năng… Nàng không thể bị thương, bị thương cũng sẽ rất mau lành.” Giọng của nàng trở nên rất thấp, thậm chí rất u ám, “Không phải là… các ngươi dùng hình đấy chứ?”
“… Không dám không dám, vẫn luôn chờ chỉ thị!”
Tiểu Đàm thủ thị dường như thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt, đã như vậy thì thả những cô nương thân thể có khuyết tật ra cả đi.”
Ta vừa nghe thế, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng coi như được buông xuống. Chỉ chớp mắt tiếp theo ta liền nhận ra có người tới đỡ ta, đi trong hành lang hẹp một lúc thì ra khỏi lao ngục, vốn là ta cùng với một cô nương câm và một cô nương thọt chân đã được đưa tới cửa cung, đang muốn bước ra ngoài thì chợt bị một người phía sau gọi lại: “Này –– Không được đi! Không được đi!”
Gã hầu nam dẫn đường cho chúng ta sốt ruột hỏi: “Lại làm sao thế?”
Người kia thở hồng hộc, “Tiểu Đàm thủ thị nói, có thể người kia sẽ ngụy trang, lệnh cho chúng ta dẫn những cô nương này quay lại.”
“Vừa rồi còn nói là thả được, giờ lại thay đổi được ngay, chậc chậc chậc.”
“Hình như là ý của Thất thành chủ, Tiểu Đàm thủ thị tự ý thả người không báo lên Thất thành chủ, kết quả bị Thất thành chủ mắng cho một trận rồi.”
Ta hoảng sợ. Ông nội nó, đánh chết ta cũng không quay lại đâu, quay lại rồi cũng chẳng biết sẽ bị nhốt bao nhiêu ngày trong khi không có tội tình gì.
Lúc cánh tay bị tóm, ta ra sức giằng co, chỉ còn một bước nữa là ta có thể ra khỏi thành, vì sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ! A Lãng hiện tại chưa rõ sống hay chết, có thể đã có tin tức gì đó truyền về, nghĩ tới việc ta còn không dưng bị nhốt trong cái nơi chết tiệt trong cung này ta liền tức giận, càng tức giận lại càng giãy tợn.
“Ta không quay lại! Các người thả ta ra! Khốn kiếp!”
Gã kia bị móng tay ta cào trúng mặt, giận dữ giáng cho ta một cái tát, cái tát này của hắn dùng sức khá mạnh, rất có ý tứ muốn đập cho ta hôn mê bất tỉnh rồi khiêng đi.
Miệng hắn còn hùng hùng hổ hổ, “Xem ra ngươi chính là chột dạ! Thất thành chủ anh minh thần võ, tính toán như thần, may mà không bị ả trà trộn lẩn mất, mau mau lôi đi!”
Ta bị tát đến váng cả đầu, sau đó bị bọn chúng dẫn tới một nơi không biết tên, bọn chúng đẩy mạnh một cái, ta ngã vật ra đất, nếu nói là tàn nhẫn thì hơi quá, bởi vì trên đất có trải thảm mềm, vì thế một chút trầy da ta cũng không có.
Ta lần mò tấm thảm len trên đất, mềm mại nhẵn nhụi, dày nặng chắc chắn, hơn nữa ta sờ lần nửa ngày mà vẫn chưa thấy điểm dừng, hiển nhiên là cái loại thảm lớn đến mức khiến người ta tặc lưỡi. Mà tấm thảm lớn như vậy, ít nhất phải dùng hai bộ lông thú dày mới dệt thành, ước chừng cũng quý báu tới mức khiến người ta tặc lưỡi. Một nơi toàn thứ đồ khiến người ta tặc lưỡi như vậy, sao có thể dùng để thẩm vấn phạm nhân? Hơn nữa không khí nơi này thoang thoảng có mùi đàn hương nhàn nhạt, ai thẩm vấn phạm nhân mà còn đốt gỗ đàn hương cho thơm nữa chứ?
Bên cạnh có một cô nương tốt bụng đỡ ta ngồi dậy, còn hỏi ta có bị thương chỗ nào không, ta lắc đầu, hỏi nàng nơi này trông thế nào, nàng đáp: “Nơi này rất lớn, rất tráng lệ, có thể là… tẩm điện.”
Tẩm điện? Khi nãy Tiểu Đàm nói Thất thành chủ muốn đích thân thẩm vấn, chẳng lẽ là đưa chúng ta tới tẩm điện để thẩm vấn? Ồ, trong nháy mắt ta chợt hiểu ra, ta thầm rủa trong lòng, ông nội cái gã Thất thành chủ này, nhất định là tên biến thái, treo đầu dê bán thịt chó, muốn giở trò dâm ô trụy lạc với các thiếu nữ đây mà!
“Cô nương, ta không nhìn thấy, những cô nương ở đây trông thế nào? Đều xinh đẹp phải không?”
Cô nương kia dường như nghiêm túc đánh giá một lượt, sau đó nói một câu khiến ta tí thì ói máu.
“Đều rất xinh đẹp, so ra thì cô hơi thua kém một chút.”
“…”
Một lát sau, đám người chợt nhốn nháo, ta hỏi cô nương kia là xảy ra chuyện gì, cô nàng ghé tai ta nhỏ giọng bảo Thất thành chủ đến rồi. Nghe giọng điệu và nhịp thở của nàng hưng phấn tới mức quả thật sắp ngất xỉu đến nơi rồi.
Đúng như dự đoán, chỉ một chốc sau nàng lại kề tai ta nói: “Cô không nhìn thấy đúng là đáng tiếc! Thất thành chủ đúng là người trời! Mấy hôm trước ở dưới tường cung chưa được nhìn rõ, bây giờ nhìn gần mới thấy đúng là báu vật, còn đẹp hơn trong tranh nhiều!”
Ta nghiêng tai lắng nghe, mới nghe thấy Tiểu Đàm thủ thị nói với Thất thành chủ: “Chủ nhân, có cần nô tỳ tìm từng người một không ạ?”
“Không cần.”
Giọng nói của vị Thất thành chủ kia thật giống như có thể đoạt mất hồn phách người ta, càng khiến ta giật mình cảm thấy như đã từng quen biết. Loại ngữ điệu nghiêm nghị, từng chữ quý như vàng này… thật sự rất quen thuộc…
Lẽ nào trước đây ta có quen biết loại người thích ra vẻ thâm trầm này? Loại người này quả nhiên đáng ghét, ta đã mất ký ức mà ấn tượng còn bám chặt trong đầu ta như da trâu vậy.
Nghe giọng Tiểu Đàm thủ thị có vẻ hơi khó xử, nàng khuyên lơn: “Chủ nhân, ngài đừng nóng giận, có lẽ là… cô nương còn ham chơi, muốn chơi trốn tìm với ngài hoặc là…”
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, dần dần không còn nghe thấy nữa.
Muốn bắt phạm nhân mà thế à… Hoàn toàn chẳng giống chút nào.
Thất thành chủ im ắng một chốc, mọi người thấy hắn không có động tĩnh gì cũng không ai dám lên tiếng, ta cũng cúi đầu, im lặng chờ xem tình thế. Ai ngờ một cơn gió thổi qua cửa sổ, bức thư của A Lãng bay ra từ túi ta, ta vừa nhận ra liền vội vươn tay ra bắt, nó lại bị gió thổi lên, tuột khỏi lòng bàn tay ta.
Ta nhủ thầm tiêu rồi, sau đó lần mò theo tiếng động, ngẩng đầu lên quờ quạng mấy lần mà vẫn không bắt trúng. Trước mặt ta chợt vang lên tiếng bước chân, lúc tiếng bước chân kia ngừng lại, nơi mũi chân phát ra tiếng sột soạt của giấy bị vò, tiếng vang rất rõ.
Bức thư kia hẳn là bị người ta giẫm lên rồi.
Kèm theo tiếng bước chân kia, còn có một mùi hương kỳ lạ trên thân người vừa tới.
Ta có chút luống cuống, chỉ biết ngơ ngác ngồi tại chỗ, vươn tay sờ soạng về phía giày của người đó, cũng không dám rút bức thư ra.
Đột nhiên có người đỡ ta lên, khi người đó thì thầm bên tai ta, ta mới biết người đỡ ta chính là Tiểu Đàm thủ thị, giọng điệu của nàng rất nôn nóng, dường như còn đang oán giận ta. Nàng nói: “Cô nương! Cô có biết chủ nhân lo cho cô lắm không! Cô ở trong thành mà sao không đến tìm chủ nhân? Chủ nhân giận lắm đấy, cô mau đi dỗ dành đi, mau, mau!”
Ta nghe nàng ta nói mà chẳng hiểu mô tê gì, những người chung quanh nghe thế lại có phản ứng rất lớn, nhao nhao thảo luận, đại khái là thì ra phạm nhân đó là nàng ta, nàng ta giả bộ không nhìn thấy để được đồng tình các kiểu. Ta lập tức ngây người, không dưng phải chịu nỗi oan uổng như thế khiến toàn bộ lửa giận và nỗi bực dọc tích tụ trong lòng ta bấy lâu bộc phát.
Ta đẩy Tiểu Đàm thủ thị ra, “Ta không quen biết các người, càng không biết ngươi đang nói gì! Thả ta ra đi.”
Tiểu Đàm thủ thị im lặng, rồi lại cố khuyên nhủ, “Cô nương đừng quậy phá nữa! Đã đến lúc này rồi, chủ nhân ngày ngày đều bồn chồn không yên, chờ tin của cô, ngày ngày lo lắng cho đứa trẻ trong bụng cô, sao cô lại nỡ nói ra những lời như thế?”
Ta ngây ngốc thật rồi, còn chưa chờ ta phản ứng lại, liền nghe thấy vị Thất thành chủ ngang ngược kia hờ hững nói một câu “Những người khác ra ngoài hết đi”, Tiểu Đàm ném lại cho ta một câu “Cô nương bảo trọng”, sau đó liền buông tay ta ra, chung quanh vang lên những tiếng bước chân lộn xộn, cuối cùng là một tiếng đóng cửa vang vọng rất lâu.
Sau khi mọi người đi hết, bốn phía trở nên yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mỗi khi gặp phải hoàn cảnh này, sâu trong đáy lòng ta liền cảm thấy sợ hãi, còn bất giác nín thở, chờ tới lúc sắp chết ngộp mới nhớ mà hít thở. Ta vốn đang nổi giận đùng đùng, bây giờ bị bầu không khí như đóng băng ba thước này đè nén, tâm trạng gì cũng bị ép cho xẹp lép, chỉ còn lại cảm giác trống rỗng và nỗi nghi hoặc.
Chẳng lẽ ta… thật sự đã từng vào cung, sau đó cưỡng bức cái người được gọi là thành chủ trước mặt này? Sau đó lại phủi mông xuất cung rồi bị mất trí nhớ? Ta không đến nỗi khốn nạn như vậy chứ…
Ta nghe thấy tiếng ngón tay hắn vuốt nhẹ trang giấy, đoán rằng hắn đang nhặt bức thư lên.
Không lâu sau, giọng nói đều đều của hắn chậm rãi cất lên, vang vọng trong căn phòng rộng lớn.
“Ai gửi thư cho nàng đây?”
Ta chợt có cảm giác ngột ngạt khó hiểu, có lẽ là bởi vì vị này là lãnh đạo, cho nên lúc nói chuyện có một luồng khí khiến cho người ta khó mà chống cự được, cứ thế tự nhiên chui vào trong tai người nghe.
Mặc dù ta muốn nói mắc mớ gì tới ngươi, nhưng ngẫm lại, biết đâu ta thật sự cưỡng bức hắn, còn không thèm xin lỗi, liền thuận theo đáp một câu “Ừm”.
Ai ngờ hắn đột nhiên nắm cổ tay ta, đau tới mức ta nhíu mày xuýt xoa. Ta giãy mấy lần, thấy hắn không định buông tay, ta mới mở miệng nói: “Nếu ta thật sự ngủ với ngươi rồi, ta bồi thường cho ngươi một chút không được ư? Cần gì phải làm thế này chứ!”
Hắn ngẩn ra, bàn tay đang nắm cổ tay ta buông lỏng, ta nhân cơ hội vùng giãy ra, nhưng ước lượng sai sức lực, ngã cái rầm vào ghế, cánh tay bị đụng phải tê rần lên.
Ta vịn vào thành ghế, cẩn thận đứng lên, lúc này ta đã hoàn toàn mất phương hướng, hắn lại là người tập võ, có thể khống chế hơi thở rất tốt, ta căn bản không nghe được tiếng hít thở nào, cẩn thận lắng nghe một chút, thật sự không xác định được phương hướng, ta chỉ có thể chìa tay bừa về một hướng, sẵng giọng nói: “Trả thư lại cho ta! Đó là thư phu quân gửi cho ta!”
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, ta rốt cuộc đối mặt với vị trị của hắn, ta còn chưa cất bước qua, hắn đã đi tới, không nói gì mà ôm chầm lấy ta, siết chặt vào trong ngực. Cơ thể hắn hơi run rẩy, giọng điệu rõ ràng đã không còn giống vừa rồi.
“Mắt nàng bị làm sao vậy?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngươi Là Cái Tay Nải
Nhĩ Nghiên
Ngươi Là Cái Tay Nải - Nhĩ Nghiên
https://isach.info/story.php?story=nguoi_la_cai_tay_nai__nhi_nghien