Chương 67: Đến Nơi Phong Trần
ắn đến gần bên người Diệp Hòa, quấn lọn tóc trong tay day day, đồng tử màu hổ phách khó nén hưng phấn, nói một cách giễu cợt: “Cô nương không phải rất lợi hại à? Hiện tại không phải cũng rơi vào tay ta?”
“Ngươi muốn thế nào?” Diệp Hòa mắt lạnh nhìn hắn, đi thẳng vào vấn đề.
“Không muốn thế nào cả, chỉ là ta không có độ lượng có cừu oán tất phải trả. Giả như người nào thiếu ta một lượng bạc, ta sẽ bắt hắn táng gia bại sản, nếu người nào thương tổn ta dù chỉ một chút ta cũng sẽ bắt hắn lấy mạng trả.” Nam nhân đưa tay nhấc lên cằm Diệp Hòa gảy nhẹ, lấy tư thái trên cao nhìn xuống hỏi nàng: “Cô nói xem, ta nên bắt cô làm sao bây giờ?”
A? Diệp Hòa hơi ngạc nhiên, người bụng dạ hẹp hòi tự cao tự đại như vậy thật không xứng với cái tên.
Bên tai truyền đến hơi thở ấm áp hẳn khuôn mặt nam nhân trong lúc nói chuyện mập mờ dần dần nhích tới gần. Diệp Hòa nhíu lại lông mày, nghiêng đầu hất ra tay của hắn, giận giữ nói: “Sĩ khả sát bất khả nhục, nếu đã rơi vào trong tay ngươi, ngươi muốn giết cứ giết!”
“Sĩ khả sát bất khả nhục?” Đôi mắt Bắc gia vương tử chợt lóe, khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười lạnh, nhướng mày: “Tốt! Nếu cô nương đã yêu cầu, bổn vương tử sẽ vũ nhục để cô biết thế nào là sống không bằng chết.”
Nghĩ đến lần tỉ thí tại hoàng cung, trên người hắn cất giấu vũ khí sắc bén chiêu thức tàn nhẫn từng bước ép sát muốn chọc mù hai mắt nàng, Diệp Hòa ảo não không thôi, tại sao nàng lại chọc phải tên ôn thần khó dây dưa thế này?
Ánh mắt Diệp Hòa lạnh lùng bén nhọn nhìn hắn chứ không hề lên tiếng, người này thủ đoạn tàn nhẫn nếu nàng cố ý nịnh nọt hắn chẳng khác nào đang nói nhảm, thôi thì bớt khí lực tìm cách chạy trốn còn hơn.
Lúc này, một gã hán tử tiến đến cung kính bẩm báo: “Thiếu chủ, lương khô của chúng ta chỉ có thể dùng đủ nửa ngày......”
Da Tô đã còn không kiên nhẫn, nhíu lại mày kiếm anh tuấn, cáu gắt: “Lương khô hết thì vào thành mua, chuyện nhỏ như vậy cũng đến làm phiền bổn vương tử ta sao?”
Tên thuộc hạ kia lại cúi đầu thấp hơn, khó xử nói: “Hồi bẩm thiếu chủ, đi tiếp về phía trước mười dặm chúng ta sẽ đến Lỗ Cam thành, có thể đến đó mua nhưng mà...... ngân lượng còn sót lại của chúng ta không đủ.”
“Không đủ ngân lượng?” Da Tô thấp giọng tái lặp lại, mí mắt u sầu cụp xuống suy tư rồi lại lơ đãng nhìn về phía Diệp Hòa, sau đó con ngươi bỗng chốc sáng ngời, khóe miệng nhếch cao cười khẽ, cất giọng nói: “Bảo mọi người chuẩn bị mọi thứ theo bổn vương tử vào thành!”
…………..
Lỗ Cam Thành không phải thành trấn phồn hoa nhưng “Hồng Nhan Các” nơi này lại là nơi nổi tiếng nhất nhì tại Đại Kỳ. Diệp Hòa không hứng thú nhưng hôm nay là lần đầu tiên được tận mắt quan sát nơi phong nguyệt thế này.
Trong phòng ngập tràn mùi vị son phấn, màn tơ hồng phất giắt tại mép giường, một cô nương tuổi còn rất trẻ hai mắt nhắm nghiền, gương mặt thanh lệ như tuyết lại tái nhợt lạ thường, vóc người uyển chuyển chỉ phủ lớp lụa mỏng lộ ra xương quai xanh trắng nõn cùng ngực, không nhúc nhích nằm trên mặt giường lớn khắc hoa, chăn mỏng thêu hình uyên ương, cách đó không xa đặt một chiếc bàn bày đủ loại trang sức dụng cụ trang điểm, nơi này chính là sương phòng tại Hồng Nhan Các.
Lông mi khẽ nhúc nhích, thiếu nữ mở hé ra ánh mắt, Diệp Hòa nhìn cảnh vật trước mắt mà giật cả người, theo bản năng muốn ngồi dậy nhưng cả người như nhũn ra, cố hết sức vẫn không thể, dùng cánh tay chống giường thử mấy lần cũng không chống nổi thân người, cuối cùng chỉ có thể yên lặng nằm trên giường.
Đây là chỗ nào? Nàng nhíu lại đôi mày thanh tú, lý trí cùng tĩnh táo dần dần khôi phục, nhớ lại bản thân rơi vào tay Bắc gia vương tử, rồi bọn họ nói muốn đến Lỗ Cam thành, xem nàng như hàng hóa đặt trên lưng ngựa, xóc nảy khiến nàng đau đớn bất tỉnh lúc nào không hay, đến khi tỉnh lại thì đã ở trong căn phòng xa lạ này.
Tên Bắc gia vương tử có thù tất báo kia làm gì tốt đến nổi cố ý an bài một gian phòng cho nàng nghỉ ngơi? Diệp Hòa âm thầm vứt đi suy đoán không thể thành hiện thực trong đầu. Lúc này ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, kèm theo giọng nói thùy mị của hai nữ nhân thanh lâu.
“Mặc dù thân thể hư nhược nhưng vóc dáng tốt lắm nga, làn da tốt, tư thái cũng tốt, mới vừa rồi Trương mụ mụ bảo ta tắm rửa thay y phục cho nàng, ta đã kiểm nghiệm qua, xử nữ sạch sẽ nha, dùng năm trăm lượng bạc mua tuyệt không uổng, chỉ bằng vẻ thùy mị kia mua đêm đầu phá trinh con số có thể lên đến ngàn lượng như chơi.”
“Người đem bán còn nói cô ta là nha hoàn vào phủ phạm sai nên mới đuổi đi, không cò kè mặc cả nhưng căn dặn tối nay phải cho nàng tiếp khách.”
“Trương mụ mụ nói trên người cô ta có vết thương chẳng lẽ quý phủ bọn họ vận dụng hình phạt riêng với nha hoàn? Trông nàng ta còn rất yếu, tối nay tiếp khách thật không biết chịu hành hạ đến cỡ nào đây?”
“Nhưng đã hết cách rồi, Trương mụ mụ cũng đã đáp ứng với người đó, hiện tại dù chịu không nổi cũng phải nhận, cùng lắm sau khi xong việc chúng ta cho cô ta uống thêm ít thuốc bổ bồi dưỡng thân thể.”
Nghe được hai nữ nhân bên ngoài tán gẫu, Diệp Hòa chỉnh lý lại đầu mối rốt cuộc mò ra chân tướng. Đây là chuyện Bắc gia vương tử nói muốn vũ nhục nàng? Người này quả nhiên giỏi tính toán nhất cữ lưỡng tiện vừa có thể giải quyết vấn đề lương thực của bọn họ lại vừa có thể bán nàng vào thanh lâu mặc người giày vò. Hắn nói nàng là nha hoàn quý phủ hắn? Nàng có thể không nhận sao? Nơi này cách xa Đô thành nếu đi giải thích cùng Trương mụ mụ nàng là vương phi, có ai chịu tin? Cho dù tìm cách chứng minh thân phận thì thế nào chỉ tổ ném đi thể diện hoàng gia Đại Kỳ.
Diệp Hòa ngầm cười khổ, không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày bị bán đi hơn nữa còn bị bán vào nơi phong trần. Bỗng nhiên hai giọng nói nhỏ nhẹ bên ngoài ngừng lại, ngay sau đó cửa phòng liền bị đẩy ra, Diệp Hòa nghiêng mặt nhìn lại liền thấy hai nữ tử trung niên, đi theo phía sau là hai nha hoàn tuổi chừng mười bốn mười lăm.
Trong đó một nữ tử trung niên chỉa về phía nàng, nhìn sang nha hoàn bên cạnh nói: ” Đó…chính là nàng. Không cần cầu kỳ quá, chỉnh lại búi tóc y phục trên người, đặc biệt là gương mặt thoa thêm lớp phấn hồng, nhìn khuôn mặt không có chút máu kia người khác nhìn thấy không sợ hãi mới là lạ.”
“Vâng, Ngô mụ mụ.” Nha hoàn gật đầu nói, cất bước đi tới bên giường.
Diệp Hòa không cách nào nhúc nhích chỉ nhìn nha hoàn đi tới, cau mày nói: “Ta không nhúc nhích được, không thể đứng dậy.”
Nha hoàn kia không có ý kiến nhưng Ngô mụ mụ đứng phía sau đã không vui rít lên: “Ai nói nằm không thể hóa trang hả? Chúng ta đã cho cô uống ‘Phệ Lực Tán’,cô đương nhiên không thể cử động, mấy cô nương mới vào nơi này đều bướng bỉnh quậy ầm lên, chúng ta phải cẩn thận trước để tránh bồi thường ngược lại cho khách thôi.”
Diệp Hòa mím môi không nói, thầm nghĩ quả nhiên mình đã bị hạ độc nếu không trên người nàng dù có thương tích lấy thân thủ nàng chắc chắn có thể rời đi nhưng hiện tại nàng cả người không thể động đậy chỉ có thể bó tay chịu trói.
Mà nha hoàng Tiểu Hồng ngồi canh mép giường đã động tay thuần thục giúp Diệp Hòa vẽ lại lông mày thoa phấn thơm.Diệp Hòa theo bản năng quay đầu tránh né lại bị Ngô mụ mụ vừa vặn khom lưng siết chặt cằm, giọng nói vững vàng mang theo vài phần uy hiếp: “Tiểu Hồng trang điểm thay trang phục cho cô, cô tốt nhất thức thời phối hợp, ta mà nghe được lời phàn nàn của khách thì cô sẽ biết tay.”
Sau khi trang điểm hoàn tất, mấy người phụ nhân liền xoay người muốn đi ra ngoài, trên mặt Diệp Hòa lộ ra nụ cười, giọng nói ngoan ngoãn: “Ngô mụ mụ, có thể giải Phệ Lực Tán trên người ta được không? Mụ mụ cứ yên tâm đi, ta là cô gái yếu ớt có thể làm được cái gì? Nằm trên giường không nhúc nhích như người chết khách nhân cũng sẽ không thích.”
“Cô nương ngươi cũng hiểu được mấy phần tình thú nha.” Ngô mụ mụ che miệng cười: “Yên tâm đi, tối nay trước lúc ngươi tiếp khách ta sẽ gọi Tiểu Hồng đưa tới giải dược. Còn hiện tại hãy nghỉ ngơi thật tốt, tối nay sẽ có người đến mua ngươi.”
Nói xong lời ái muội, mấy người đó cười khẽ ra khỏi gian phòng, khi cánh cửa khép lại trên mặt Diệp Hòa nụ cười đã cứng ngắc, ánh mắt lạnh băng sương cùng người biết điều dịu ngoan ban nãy hoàn toàn như hai người khác biệt. Trước lúc tiếp khách mới đưa tới giải dược? Cũng tốt, ít nhất khôi phục được khí lực cũng có thể ứng phó vị khách nhân kia.
Loạn Thế Thịnh Sủng Loạn Thế Thịnh Sủng - Phi Cô Nương