Căn Hầm Tối epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 66
hiếc máy phát điện vẫn kêu ro ro, nhưng ánh sáng từ bóng đèn thì nhanh chóng tắt dần. Sợi dây xích không đủ dài để Tracy có thể với tới chiếc hộp và tự mình quay tay cầm. Dây tóc bóng đèn chuyển từ trắng sang đỏ, rồi chỉ còn lại ánh vàng cam lờ mờ. Cuộc xâm lấn của bóng tối làm cho cô nghĩ về Sarah, nghĩ đến lúc con bé bị xích trên tường và phải đối mặt với nỗi sợ bóng tối. Con bé đã làm gì vào những lúc chỉ còn một mình? Liệu con bé có nghĩ đến Tracy? Liệu con bé có đổ lỗi cho cô hay không? Tracy nhìn thấy tấm thảm trơ trọi sát bức tường bê tông, tự hỏi liệu đó có phải là nơi Sarah đã ngồi. Cô chạm vào nó, như thể đang tìm kiếm một sự kết nối vô hình nào đó. Rồi cô nhận ra trên bức tường có những vết rạch tuy mờ nhưng rất đặc trưng. Cô kéo tấm thảm ra và ghé lại gần hơn. Cô nhìn thấy những vết khắc trên bức tường đó. Tracy sờ ngón tay lên chúng và nhận ra chúng chính là những con chữ.
Tracy ghé lại gần hơn nữa để thổi bay lớp bụi màu trắng mịn. Cô tiếp tục dùng ngón tay để lần theo những con chữ đó. Dòng chữ dần dần hiện ra.
Tôi
Ruột cô như thắt lại. Cô thổi mạnh hơn, tiếp tục phủi lớp bụi đang bám trên tường bằng một sự thôi thúc mãnh liệt.
Tôi không
Cô thổi tiếp bụi bám ở dòng thứ hai bên dưới dòng thứ nhất.
Tôi không sợ
Dòng thứ ba được vạch ở ngay bên dưới dòng thứ hai, tuy rằng những vết khắc không rõ ràng như ờ dòng trên.
Tôi không sợ
Cô tiếp tục lần ngón tay trên bức tường nhưng không tìm thấy vết khắc nào nữa. Cô nghiêng mình để ánh sáng có thể rọi lên tường, nhưng cô vẫn không thể tìm thấy phần còn lại của lời cầu nguyện. Có lẽ Sarah không có đủ thời gian để hoàn thành cả câu.
Phía bên phải những con chữ, Tracy nhận ra có thêm những vạch sọc. Cô lại nghiêng người sang bên còn lại để không che mất ánh sáng.
/////////////////////////
/////////////////////////
/
Tracy lùi lại, đưa tay bụm miệng. Nước mắt chảy dài trên má cô. “Chị xin lỗi em, Sarah à.” Cô nói. “Chị xin lỗi vì đã không cứu được em.”
Một thắc mắc khác chợt nảy ra trong đầu cô. Việc Sarah đếm ngày là chuyện đương nhiên, điều đó giúp con bé theo dõi được mình đã bị bắt trong bao lâu. Nhưng tại sao con bé lại viết cả lời cầu nguyện của hai chị em lên tường? Trong số tất cả những thứ mà con bé có thể viết, tại sao Sarah lại chọn viết một thứ mà chỉ có mình con bé và Tracy biết? Con bé hoàn toàn có thể viết tên hay bất kỳ thứ gì khác cơ mà.
Tracy quay đầu lại, nhìn về phía cánh cửa trên tường. Ánh mắt của cô từ từ di chuyển tới chiếc mũ Stetson màu đen. Nó làm cô nhận ra một điều.
“Hắn đã nói với em phải không? Hắn đã nói với em rằng chị mới là người mà hắn muốn?”
Sarah sợ rằng một ngày nào đó Tracy cũng sẽ bị xích vào chính bức tường này. Con bé đã để lại một lời nhắn. Nhưng đó không đơn thuần chỉ là những câu chữ dành cho Tracy. Còn một thông điệp nào đó hơn thế nữa.
“Em đã làm thế nào?” Cô sờ lên những vết lồi lõm một lần nữa. Chắc chắn Sarah không thể dùng móng tay để vạch chúng được.
Con bé chắc hẳn phải dùng một vật gì đó nhọn và cứng. Hai mươi năm trước, bê tông ở đây vẫn còn chưa bị mủn bởi hơi ẩm và nước thấm.
“Em đã dùng cái gì?” Cô nhìn quanh sàn. “Em đã dùng cái gì? Và em giấu nó ở đâu rồi?”
Khu mỏ cách căn nhà khoảng hai cây số rưỡi, trong trường hợp Calloway còn có thể tìm thấy nó. Hai mươi năm trước, khi Parker House dẫn Calloway lên đó, cây cối đã bắt đầu phủ lên con đường mòn. Hai thập kỉ sau, có lẽ cây cối đã hoàn tất việc đòi lại con đường – chưa kể đến việc con đường giờ đang bị chôn vùi dưới vài tấc tuyết.
Calloway chiếu ánh đèn pin xuống mặt tuyết để tìm dấu chân, nhưng thay vào đó, ông lại tìm thấy những vết xe trượt, có lẽ được tạo ra từ một chiếc xe trượt tuyết gắn máy. Vết xe trượt kéo dài từ một căn chòi sau nhà, đi về phía đỉnh núi. Ông bước vào trong căn chòi, lướt ánh đèn qua một chiếc xe địa hình cùng một vài dụng cụ gỉ sét, nhưng không tìm thấy chiếc xe trượt tuyết gắn máy thứ hai. Hơi thở của ông hóa thành những làn khói. Calloway rọi đèn lên tường và dừng lại trước một đôi giày đi tuyết cũ được làm bằng gỗ và buộc dây treo trên một cái móc.
Ông tháo găng tay, gỡ đôi giày đang treo trên tường xuống rồi xỏ chúng vào chân. Những ngón chân của ông bắt đầu tê cứng. Chỗ xỏ chân của đôi giày không đủ to để cho cả đôi ủng của ông vào đó, nhưng ông vẫn xỏ chúng và cố gắng buộc lại dây sao cho chắc chắn nhất. Rồi ông lại đeo đôi găng tay vào và bước ra ngoài. Cơn gió reo lên như thể chào đón ông, cũng có thể là một lời cảnh báo. Ông cúi đầu trước gió, bắt đầu đi theo dấu xe trượt lên đồi. Những bước đầu tiên thật khó khăn, khung gỗ của chiếc giày lún sâu vào trong tuyết. Nhưng rồi ông nhanh chóng tìm ra cách phân bố trọng lượng cơ thể lên bàn chân và bắt đầu quen dần.
Chỉ trong vài phút, hai bắp đùi và bắp chân của ông bắt đầu đau ê ẩm. Ngực ông có cảm giác như bị một khối tạ đè lên, ngăn không cho ông hít đủ không khí vào hai lá phổi. Ông tập trung bước từng bước, sau mỗi bước lại nghỉ một lát để thở cũng như để tiết kiệm sức lực. Ông vẫn tiếp tục bước lên phía trước, sợ rằng nếu như ông đứng yên một chỗ quá lâu thì cơ thể ông sẽ gục ngã. Ông bước thêm một bước nữa, duỗi thẳng chân, nghỉ một nhịp, rồi lại tiếp tục. Cứ như vậy, ông chống trả lại cơn mệt mỏi cùng giọng nói đang vang vang trong đầu bắt ông dừng bước và quay lại. Ông không còn đường nào để quay lại nữa. Ông hiểu chuyện này sẽ dẫn tới đâu. House muốn cái xác già của ông. Hắn không giấu Tracy giống như đã giấu Sarah. Hắn cũng sẽ không đợi Calloway quá lâu. Hắn sẽ giết Tracy. Ngọn gió cản đường ông đang xóa đi dấu vết chiếc xe trượt, càng lúc càng làm cho việc bám theo trở nên khó khăn hơn. Nhưng ông vẫn tiếp tục tiến lên, hướng về phía đỉnh núi.
Ông quyết tâm lần này sẽ giải quyết xong mọi chuyện.
Ông không ngờ rằng đó cũng chính là ý đồ của Edmund House.
Căn Hầm Tối Căn Hầm Tối - Robert Dugoni Căn Hầm Tối