Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thích Khách Vô Danh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 64: Nhẹ Hứa
N
guyên Thanh Trạch có chút say rượu, ngày thứ hai tỉnh lại Đường Nghi đã đi rồi. Hắn liên tục ba ngày hỏi thăm hành tung của nàng, lại không một chút thu hoạch.
Ai ngờ đến tối ngày thứ tư, Đường Nghi lại gõ cửa phòng hắn.
Nàng đứng ở cửa, sắc mặt vốn trắng nõn lại tái nhợt đến gần như trong suốt, thấy hắn, nụ cười nhạt bên môi chưa nở hết, người đã ngã vào lòng hắn. Trong nháy mắt, mùi máu nồng đậm xông vào mũi, mang theo hương mai trong trẻo nhưng lạnh lùng như có như không.
Hắn lúc này mới nhìn thấy nàng bị thương. Do dự một lát, cuối cùng đem nàng ôm vào phòng. Bỏ đi ngoại bào nhiễm máu của nàng, nhìn thấy ghê người, cả bộ trung y trên người nàng cơ hồ đều bị máu nhuộm đỏ, chỉ mơ hồ nhìn ra màu trắng ở các góc.
Nguyên Thanh Trạch không đành lòng nhìn nàng chết, đành phải thay nàng trị thương. Sợ khi mời đại phu đến nàng đã mất máu quá nhiều, vì thế run run bắt tay vào cởi trung y của nàng. Trên người nàng vết kiếm to to nhỏ nhỏ, vô số kể, tất cả đều là vết thương mới. Vết thương lớn nhất nằm trên vai trái, bên trong có một đầu mũi tên gãy. Vết thương đã chảy mủ biến thành màu đen, rõ ràng tên kia có độc.
Mũi tên có thể cắt đi thịt thối lấy ra, chỉ là độc này cần hút ra, hắn lại do dự.
Đường Nghi bỗng nhiên từ từ tỉnh lại, lấy đoản kiếm trong lòng ra, ở trên vai mình vạch một chữ thập, sau đó mạnh mẽ dùng tay lấy mũi tên ra, miệng vết thương nhất thời trào ra một dòng máu đen. Nàng rõ ràng là cực kì đau, đôi mi thanh tú nhíu chặt, lại chỉ hừ một tiếng. Làm xong việc này, nàng đã hoàn toàn thoát lực, nhưng vẫn gắt gao cắn môi, không để mình đau ngất xỉu.
Nàng nhẹ giọng nói: “Thay ta hút độc ra. Mau!” Vốn là cầu người, lại nghe không ra một chút ý cầu xin.
Trong lòng Nguyên Thanh Trạch biết nếu không nghe theo, nàng liền chỉ có một con đường chết. Mặc dù vẫn thấy nàng tự ý quyết định không biết xấu hổ, nhưng đối với cử chỉ nhổ tên mới vừa rồi của nàng cũng sinh lòng kính nể. Vì thế bất chấp nam nữ, cúi người thay nàng hút độc. Nàng thấy động tác của hắn, rốt cuộc thở ra nhẹ nhõm một hơi, lập tức liền ngất đi.
Ước chừng hút hơn mười lần, môi cũng chết lặng, mới nhìn thấy máu dần dần từ màu đen đậm chuyển thành đỏ sẫm. Hắn lúc này mới nhớ tới đến, người hút độc như hắn cũng có thể trúng độc, lại quản không được quá nhiều như vậy. Rắc kim sang dược đặc chế của Thục Sơn cho nàng, băng bó qua loa, liền đi tìm đại phu.
Nhất thời căn bản tìm không thấy thánh thủ giải độc nổi danh trên giang hồ, hơn nữa chùa Phong Lộ ở nơi hẻo lánh, hắn chỉ có thể tìm đại phu ở trấn nhỏ gần đó, thay nàng kê chút thuốc giải độc thông thường.
Bất đắc dĩ nàng hôn mê như thế nào cũng không chịu uống thuốc, mạnh mẽ cạy khớp hàm rót vào, lại nuốt không xuống. Hắn nhìn nước thuốc màu mực theo khóe miệng xinh đẹp của nàng chậm rãi chảy ra, nhắm mắt lại, đành bất chấp, dùng miệng ngậm từng hớp một đút nàng. Hết một chén thuốc, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đêm đó, hắn làm sao cũng ngủ không được, bèn đứng lên đốt đèn, ngơ ngẩn nhìn nàng ngủ, trông chừng nàng cả một đêm.
Cũng may nàng võ công tốt, hôm sau liền tỉnh lại.
Khi nàng tỉnh lại sắc mặt vẫn tái nhợt như giấy. Vừa mở miệng liền muốn uống nước, giọng nói thấp mà khàn khàn, giống như gió thổi qua ngọn cây, trong cát mềm mại du dương. Hắn chỉ cảm thấy cát kia rơi vào lòng mình, khiến hắn vừa đau lại ngứa, cũng không kịp cân nhắc tỉ mỉ, đỡ nàng ngồi lên, đút nàng uống nước.
Vết thương của Đường Nghi ngày một tốt lên, dần dần có thể hành động tự nhiên, liền coi phòng ở của Nguyên Thanh Trạch như của mình, không có nửa điểm không được tự nhiên, rất có ý chiếm núi làm vua. Nguyên Thanh Trạch đương nhiên cũng sẽ không chủ động đuổi nàng đi.
Ai ngờ, nàng cũng là người được một tấc lại muốn tiến một thước, khi thì nói muốn ăn thức ăn chay trong chùa, lúc lại muốn đổi xiêm y sạch sẽ. Hắn mặt lạnh đối đãi, nàng cũng không giận, chỉ nói nếu cứu sống nàng phải có nghĩa vụ chiếu cố nàng, thẳng đến vết thương của nàng lành lại.
Nguyên Thanh Trạch nghĩ mãi không thông, Đường Nghi một người băng tuyết như thế, vì sao trong nháy mắt trở nên vô lại như thế. Chính là vô lại, thái độ lại vẫn lạnh lùng cứng rắn. Càng không rõ, vì sao biết rõ nàng càn quấy, lại nửa điểm không làm gì được.
Hôm nay, nàng muốn hắn đi mua thịt đông pha của Tô Ký. Nguyên Thanh Trạch mang bao giấy dầu trở về, nàng đã đi nơi khác mua rượu. Lại chỉ mặc trung y nằm dựa trên tháp, dưới nến đỏ, đôi mắt giống như đầm nước, khóe miệng hơi cười, câu hồn nhiếp phách, cánh tay trắng kéo, muốn hắn ngồi chung.
Hắn bất đắc dĩ ngồi xuống, nói: “Thương thế của cô vừa khỏi, không nên uống rượu.”
Nàng lại không thèm để ý, còn rót một ly rượu, nói: “Ta phải đi, đây là rượu đưa tiễn. Huynh không uống sao?”
Hắn nhất thời trong lòng trống rỗng, không tự chủ được liền giơ ly rượu lên, cùng nàng đối ẩm. Bất tri bất giác đã uống vài chén, làn da từng đợt nóng bỏng, trong lòng chậm rãi dấy lên một ngọn lửa, cuối cùng cháy lan cả cánh đồng. Nàng nhẹ nhàng áp sát, tựa đầu gối lên cánh tay hắn, mi tâm đỏ sẫm cháy sạch tinh thần căng chặt của hắn, lý trí phút chốc biến mất như nước sôi bốc hơi.
Thắt lưng nhẹ mở, túi hương thầm tháo, trong bờ vực tiêu hồn…
Hôm sau, Nguyên Thanh Trạch tỉnh lại, nhất thời ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không biết thân ở nơi nào. Đợi thần trí tỉnh táo, lại phát hiện đã không thấy nàng, bên cạnh chăn gấm đã lạnh, chỉ còn lại một làn hương tàn.
Hắn hận nàng kê đơn, phá hư thân thể thanh tu của hắn, càng hận mình không kiềm chế được. Lại vẫn tránh không được lo lắng cho nàng, liền vội vàng ra ngoài tìm.
Trời cao không phụ người có lòng, nàng chưa đi xa. Thấy nàng ở tửu lâu uống rượu, Nguyên Thanh Trạch cũng không dám hiện thân, đi theo nàng.
Đợi sắp ra thôn trấn, nàng bỗng nhiên quay đầu lạnh nhạt nói: “Ngươi đã cứu ta một mạng. Ta đã dùng cơ thể báo đáp qua. Ngươi còn muốn như thế nào.”
Nhất thời tham hoan, thì ra chỉ là báo đáp. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng một hồi đau đớn, nói không nên lời. Thầm nghĩ: muốn như thế nào, ta cũng không biết.
Nàng thấy hắn không đi, cười lạnh nói: “Ta cả đời này, từng có vô số nam nhân, thêm ngươi cũng không nhiều lắm. Muốn thì cứ đi cùng.”
Nguyên Thanh Trạch tâm tính thiếu niên, chưa từng bị làm nhục như thế, cuối cùng quay đầu bỏ đi.
Không ngờ, đêm đó khi tìm nơi ngủ trọ hắn liền nghe được một tin tức. Đêm Đường Nghi trọng thương vốn là đi phó ước với Noãn Dương chân nhân. Người này lấy tu đạo làm danh để luyện tà công, hại trong sạch của vô số nữ đệ tử. Nàng một người một kiếm, diệt đối phương trên dưới hơn trăm cao thủ, nên mới biến thành thương tích đầy mình.
Hiệp khách bình thường trảm yêu trừ ma, là thiên kinh địa nghĩa, huống chi người dâm tà, mỗi người đều có thể diệt. Nhưng Đường Nghi làm ra hành động này, Nguyên Thanh Trạch lại thấy thật là khó hiểu.
Hắn cuối cùng nhịn không được, lại tìm nàng. Vốn muốn hỏi nàng một câu, vì sao không để ý tánh mạng cũng muốn giết Noãn Dương chân nhân. Ai ngờ vừa mở miệng lại nói: “Nàng có thể chỉ cần một nam nhân là ta hay không?” Nói tới miệng, chính hắn cũng sợ ngây người.
Vốn tưởng rằng nàng sẽ châm chọc khiêu khích, ai ngờ Đường Nghi nghe xong, sau một lúc lâu không nói gì, nước mắt lại giống như mưa dưới mái hiên, ào ào rơi. Nàng từ từ xoay người sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Chàng thật sự muốn thân tàn này của ta?”
Nguyên Thanh Trạch thấy nàng hai vai không ngừng run, thầm nghĩ ôm nàng vào lòng, đương nhiên chém đinh chặt sắt trả lời: “Phải”.
Chỉ là sau này hắn mới hiểu được, một tiếng đáp ứng này thật quá mức hời hợt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thích Khách Vô Danh
Dạ Tuyết Miêu Miêu
Thích Khách Vô Danh - Dạ Tuyết Miêu Miêu
https://isach.info/story.php?story=thich_khach_vo_danh__da_tuyet_mieu_mieu