Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Kẻ Phiêu Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 19
"A
nh đầy vẻ bí ẩn" Giselle nói. "Anh đi đâu đấy?"
"Có thể em không tin, nhưng anh đi gặp một người bạn cũ".
"Một người bạn cũ?" cô nhắc lại, đầy nghi ngờ. "Vào giờ này trong đêm? Ở đâu? Chỗ duy nhất còn mở cửa là nhà thổ."
"Đấy là em đoán thế".
"Trong một nhà thổ?" cô nổi cáu. "Và anh nghĩ là em tin à?"
"Anh đã bảo là em không tin mà".
"Anh đi gặp một người bạn cũ và chỉ nói chuyện với anh ta thôi chứ? Phải không?"
"Không phải anh ta mà là cô ta".
"Nếu nghĩ là anh nói thực, thì em sẽ giết anh…"
Anh hôn lên cặp má như đang sưng sỉa của cô, cố chụp lấy cặp môi cô, nhưng cô quay đi. Anh cười. "Em có biết sự ghen tuông càng làm cho em càng đẹp không?"
"Đi đi!" cô bẳn gắt. "Đến nhà thổ của anh đi. Em mong là anh sẽ nổ ống khói!"
Anh mở cửa. Giọng của cô dừng anh lại. "Xong công chuyện, anh có về không?"
"Có thể rất muộn. Có thể anh qua đêm".
"Em không cần. Lúc nào cũng được, đừng về nhà, đến đây"
Anh nhìn cô rồi gật đầu.
"Dax, cẩn thận nhé".
Anh cười. "Anh sẽ rất cẩn trọng".
Anh xuống cầu thang, người gác dan gà gật đưa anh ra. Mèo Bự đang chờ ở ngoài phố.
"Anh làm cái gì ở đây thế?"
Mèo Bự nhe răng cười. "Anh không nghĩ là tôi để anh đến chỗ bà Blanchette một mình chứ? Bà ấy bao giờ chả có các cô đẹp nhất Paris, mà tôi thì…không muốn chơi chịu".
Đích thân bà Blanchette ra đón sau khi cô hầu cất mũ, áo cho họ. "Ông Xenos,thật mừng vì ông đã đến. Đã lâu quá rồi".
"Cũng đã lâu rồi thật".
Bà khoác tay anh. "Đêm nay chúng tôi có bữa tiệc đặc biệt. Ông sẽ thấy là nếu không đến ông sẽ thiệt thòi thế nào". Bà thì thầm. "Sau cuộc vui, ông sẽ đi với một cô gái lai Á. Không ai khác đâu đấy". Rồi giọng bà trở lại bình thường. "Trông ông khoẻ lắm".
Dax cười. "Còn bà, thưa bà, thậm chí đẹp hơn cả ký ức của tôi trong đêm đầu tiên của mình ở Paris".
"Đấy" bà Blanchette nói "ông đã thành một đấng galant rồi".
Họ bước vào đại sảnh. Ban tam tấu đang chơi ở một góc. Quanh phòng là những tốp nhỏ đứng, ngồi chuyện trò quanh những chiếc bàn nhỏ. Mỗi nhóm như một thế giới riêng.
Tiếng rì rào của những câu chuyện dừng một thoáng và Dax cảm nhận nhiều ánh mắt hướng về mình. Anh liếc quanh. Trong khoảng hai chục người hiện diện, Dax đoán khoảng mười lăm là người Đức, mặc dù không ai trong họ vận đồng phục. Tiếng rì rào lại tiếp tục khi bà Blanchette dẫn anh tới một sofa nhỏ đặt giữa phòng. Một người hầu vội vã rót champagne vào ly của họ. Dax nâng ly. "Chúc sức khoẻ bà".
"Cảm ơn ông. Chúc ông".
Họ cạn ly. "Ở đây nhiều người Đức" Dax thấp giọng "nhưng không có đồng phục".
"Tôi không cho phép đồng phục. Đây là ngôi nhà của vui chơi. Chiến tranh phải dừng ở ngoài cửa".
Im lặng ập đến khi các cô gái như bồng bềnh dạt vào. Có quá nhiều tiếng lách cách của gót giầy, rồi cúi chào, rồi hôn tay khi những người Đức cố chứng tỏ sự lịch lãm, nhưng họ quá cứng, quá quân sự, quá ý thức với địa vị của kẻ đi chinh phục để có thể chơi trò chơi galant một cách thành công.
Dax đứng lên khi một cô gái tiến tới. Người cô nhỏ với cặp mắt xanh pha nâu trên khuôn mặt thoảng nét vùng Java, Indonesia. Mớ tóc đen, dài như đóng khung khuôn mặt màu ngà ngả vàng.
"Cô Denisonde, ông Xenos".
Cô gái đưa tay ra. "Rất hân hạnh, thưa ông".
Dax hôn tay cô. "Cô Denisonde".
Cô gái ngồi xuống cạnh anh trên sofa. Bà Blanchette vỗ tay và toàn bộ đèn bỗng mờ dần rồi tắt hẳn. Trong một thoáng, căn phòng chìm trong bóng tối, rồi ngọn đèn chùm ở giữa phòng ửng dần lên.
Giữa sàn nhảy lót gỗ lộ dần hai người đàn ông và ba cô gái khoả thân, chân tay đan xen trong tư thế kỳ quặc, im phắc như tượng. Trong một thoáng, Dax chỉ chú ý đến cái đẹp của những thân hình mảnh dẻ, uốn lượn, rồi chợt anh thấy tất cả mọi người trong phòng đều đã cặp đôi trong những vòng tay gợi dục. Không ai là không có cặp cả. Từ góc phòng, tiếng trống như nài nỉ phát lên, rồi âm thanh thôi thúc ấy tăng dần khi hoạt cảnh bắt đầu.
Dax nhìn như bị thôi miên. Sự đam mê được biểu diễn là thực hay vờ cũng không thành vấn đề. Sự gợi tình thuần tuý của hoạt cảnh, là một trong những điều lý thú nhất mà anh chưa từng chứng kiến. Anh thấy đau quặn, như không chịu nổi, nơi háng. Tay cô gái đã tóm lấy anh, như anh hầu như không hay biết gì. Anh đang bị các diễn viên trong hoạt cảnh nhỏ ở giữa sàn thu hút.
Khi cơn hấp hối đến đỉnh điểm thì căn phòng, một lần nữa, sập tối. Có một lát im lặng tuyệt đối. Chợt cô gái rút vội tay ra khi ánh sáng lại chan hoà căn phòng. Dax chớp mắt.
Khắp phòng, những người đàn ông đều làm một việc. Họ trở lại từ thế giới riêng tư, bí ẩn của mình. Họ tránh né những cái liếc của người khác, cho đến khi lấy lại tự chủ.
Bà Blanchette đứng lên, với thoáng nụ cười. "Thưa các vị", bà nói, "tôi tin là các vị đã thưởng thức màn biểu diễn nhỏ của chúng tôi". Vẫn mỉm cười, bà đợi cho tiếng vỗ tay ngừng hẳn. "Giờ thì tôi để quý vị lại với những thú vui của mình".
Một cách vương giả, như hoàng hậu rời quần thần, bà ra khỏi phòng. Cánh cửa khép lại sau lưng bà và tiếng rì rầm lại cất lên.
Dax nhìn cô gái. "Bây giờ?"
Cô gật đầu.
Anh đứng lên. Cô khoác tay anh, và khi họ bắt đầu rời phòng thì một giọng nói giữ anh lại. "Ông Xenos?"
Dax quay lại. "Tướng Foelder".
Viên tướng cười. "Tôi không nghĩ là ông biết chỗ này".
Dax cười xã giao. "Làm sao mà tôi lại không biết? Bao nhiêu năm nay nó chỉ cách toà lãnh sự có một quãng".
"Cùng uống với tôi một ly đi".
"Thôi, cảm ơn ông. Để đi khác".
"Á à" viên tướng nói "dân Nam Mỹ máu nóng các ông không thể đợi được. Ông cũng không chờ được".
Dax không trả lời. Viên sĩ quan hạ giọng. "Tôi không trách ông đâu. Bọn Pháp suy đồi này biết cách gợi dục đấy chứ?" Dax gật đầu. "Nhân tiện", tướng Foelder tiếp tục "xin tha lỗi cho tôi nếu như bữa nọ người của tôi có gây phiền hà gì. Ông biết đấy, bọn trẻ đầy ganh ghét ấy mà. Tôi đã mắng họ đến nơi đến chốn rồi".
"Tướng quân, tôi cũng chắc là ông đã khiển trách họ. Cho nên tôi không gọi điện cho ông nữa. Tôi biết ông bận lắm mà".
"Chuyện đã được thu xếp" viên tướng nhìn cô gái lai Á. "Này, ông có thứ hay đấy chứ. Bé này mới đấy". Hắn quay sang viên cận vệ ngồi cạnh. "Anh thu xếp một cuộc hẹn cho tôi nhé". Hắn nói như thể cô gái không tồn tại. "Anh biết tôi ưng của lạ thế nào rồi".
Hắn lại nhìn cô gái rồi nhìn Dax. "Tôi ghen với ông đấy, trang thanh niên ạ. Thôi, tôi không giữ chân ông nữa".
Dax cúi chào. "Tạm biệt, tướng quân".
Họ ra khỏi phòng. Bà Blanchette thấy hết từ lỗ nhìn trộm trên tường, và lần đầu tiên Dax thấy bà nổi cáu. "Thằng lợn Quốc Xã! Bọn Pháp suy đồi! Đúng đấy! Cho đến khi bọn Đức đến thì ở chỗ tôi không bao giờ có cái cảnh đấu trường du hí ấy!"
Dax nhìn bà, hơi giễu cợt. "Bà đâu cần phải mở cửa nơi này, bà biết mà. Tôi đoán chắc bà không vì tiền".
Bà Blanchette nhún vai. "Cái chỗ như thế này một khi đã đóng cửa thì không bao giờ mở lại được nữa. Bọn Đức đâu phải vĩnh viễn ở lại đây. Khi chúng đi rồi thì nơi đây sẽ trở lại với chính chúng ta, tĩnh lặng và nhỏ bé".
Dax theo cô gái lên lầu hai. Cô dừng lại trước một cửa, lấy chìa khoá trong túi ra. Rồi với một cái liếc nhanh để thấy không ai trên hành lang, cô bật cửa và đẩy vội Dax vào. Chỉ khi đã khóa cửa kỹ càng cô mới bật đèn lên.
Dax nhìn quanh. Căn phòng được bài trí tỉ mỉ với chiếc giường bốn cọc đặt trên phần sàn cao. Rèm phủ kín quanh giường. Nhanh chóng, anh bước tới vén rèm lên. Giường rỗng không. Cô gái lắc đầu. "Không, theo em".
Cô dẫn anhtới phòng để đồ chật chội. Anh ngửi thấy mùi xạ hương của thứ nước hoa cô dùng và cả sự ấm áp của cơ thể cô, thấy ngón tay cô lần sờ trên tường. Chợt phần sau của căn phòng trượt mở ra và anh thấy mình lọt vào một chuồng bé tẹo không cửa sổ. Bức tường khép lại phía sau họ và cô gái bật ngọn đèn nhỏ lên.
Phải mất một lát Dax mới điều chỉnh được mắt, và anh thấy một người đàn ông nằm trên chiếc chõng nhỏ kê sát bức tường không sơn. "Denisonde?" Người ấy thều thào.
Dax nhanh chóng tới quỳ xuống bên bạn. "Robert?"
Robert cử động và rên rẩm. Dax thấy vết thương trên vai bạn, nghe tiếng cô gái phía sau và ngẩng lên. "Chuyện gì đã xảy ra? Làm sao mà anh ấy đến đây được?"
Mặt cô gái bình thản. "Bọn em đã có thời yêu nhau. Giờ là bạn nhau. Anh ấy không có chỗ nào để đến cả".
Nghe giọng cô, Robert mở mắt. "Denisonde, kiếm Dax. Chúng ta phải cứu Caroline!"
"Robert, mình đây".
Robert nhìn quanh, mắt đỏ ngầu vì sốt cao. "Mình đây".
Như thể Robert không nhìn thấy, không nghe thấy gì. Anh lại rên. "Denisonde, anh thấy bọn nó bắt Caroline. Kiếm Dax ngay!"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Kẻ Phiêu Lưu
Harold Robbins
Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins
https://isach.info/story.php?story=nhung_ke_phieu_luu__harold_robbins