Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoa Hồng Sớm Mai
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 26
T
hư Sướng cắn môi ngồi xuống một chỗ trống trong góc quán cà phê, cô chỉ gọi một cốc nước chanh.
Nhân viên còn chưa mang nước ra cô đã nhìn thấy Ninh Trí xuất hiện ngoài cửa. Anh ta sốt ruột nhìn quanh khắp nơi, đến lúc nhìn thấy cô, cơ mặt cứng đờ của anh ta hơi run run, anh ta vội vàng đi tới.
“Em ăn tối chưa?” Anh ta ngồi xuống, Thư Sướng ngửi thấy trên người anh ta có mùi rượu rất nồng, “Trời ạ, anh uống rượu mà vẫn lái xe?” Cô cau mày.
“Anh uống không nhiều”. Ninh Trí cầm tay cô, cô cảm thấy lòng bàn tay anh ta nóng bỏng, nhìn kĩ lại thì thấy mặt anh ta cũng đỏ bừng.
“Không nhiều cũng không được lái xe. Anh không biết luật giao thông phạt tội lái xe sau khi uống rượu rất nặng à? Phải ngồi tù, còn bị phạt tiền nữa”. Thư Sướng sốt ruột.
“Tại anh sốt ruột quá mà. Anh gọi sáu cuộc điện thoại mới thấy em nghe máy, anh cho rằng em… đang giận anh, điều này còn nghiêm trọng hơn cả ngồi tù và phạt tiền”.
Thư Sướng hơi nhắm mắt, anh ta luôn cẩn thận, lo lắng về hết thảy những gì giữa cô và anh ta.
“Thư Thư, em… không giận chứ? Tất cả đều là chuyện quá khứ rồi. Có thể em sẽ cảm thấy anh vô trách nhiệm, thực ra khi được so sánh, khi đã trải qua mới biết thứ gì thích hợp với mình nhất”. Ánh mắt dịu dàng của anh ta như bao trùm lên người cô không để sót bất cứ góc nào.
Thư Sướng không nói tiếp, cô mấp máy miệng, một hồi lâu mới hỏi, “Anh muốn uống gì?”
“Anh còn uống gì được nữa, anh vừa đi ăn cơm với đám quan chức cục xây dựng, hết rượu trắng đến rượu vang, cuối cùng còn chuyển sang bia nữa. Anh uống đến mức không dám thở mạnh vì sợ sẽ nôn mất”.
“Đấy là cái gọi là không nhiều của anh à?” Thư Sướng trợn mắt nhìn anh ta.
Anh ta cười sung sướng, “Thư Thư, nhìn em thế này làm anh nhớ tới lúc em cắn bị thương tay anh, mặc dù vẻ mặt em tỏ ra không quan tâm nhưng thực ra trong lòng em rất thương anh. Em đang quan tâm đến anh đấy!”
“Ôi!” Thư Sướng không nói gì nữa, cô vẫy tay gọi nhân viên thanh toán.
Lúc anh ta đứng dậy hai chân hơi loạng choạng, Thư Sướng không thể không đỡ lấy anh ta. Hai người đi xuống, vừa kịp để nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát kéo chiếc Mercedes Benz màu đen của anh ta đi.
“Anh đỗ xe ở giữa cổng trung tâm thương mại?” Thư Sướng thật sự không biết nói gì nữa.
“Anh sợ em đợi lâu quá sẽ đứng dậy đi mất. Không sao, ngày mai anh đến đội cảnh sát giao thông nộp tiền phạt là xong, nói chung vẫn tốt hơn ngồi tù nhiều!” Giọng Ninh Trí hời hợt như thể chiếc xe bị kéo đi đó không phải của mình.
“Chờ ở đây”, Thư Sướng lườm anh ta, “Em đi lấy xe”.
“Anh đi cùng em, bãi đỗ xe tối lắm, anh không yên tâm”. Anh ta nắm tay Thư Sướng, bàn tay anh ta nóng kinh người.
Hai người lái xe từ bãi đỗ xe đi ra, bên ngoài đang mưa.
Ninh Trí cũng là người cao lớn, ngồi trong chiếc Chery nho nhỏ có vẻ rất gò bó. Thư Sướng nhìn anh ta, nhớ lại rất lâu trước kia cũng có một người ngồi trong xe cô như vậy. Cô cắn môi, đè ép cảm giác đau đớn co rút xuống.
“Anh có cầm chìa khóa nhà không?”
“Để trên xe rồi! Tối nay anh ngủ nhà em, sáng mai nhờ bác gái nấu cháo cho anh, anh đau đầu quá”. Ninh Trí nói rất tự nhiên.
Thư Sướng nhếch miệng, “Em đưa anh đến Tụ Hiền Uyển ngủ”.
“Không đi, đó là căn hộ của em. Trừ phi em chính thức mời anh thì anh mới đến, còn thế này thì không được”.
“Anh đúng là rất có nguyên tắc”. Mặc dù Thư Sướng cầm chìa khóa căn hộ đó nhưng cô lại chưa bao giờ ngủ ở đó.
“Thư Thư, đây không phải nguyên tắc, đây là tôn trọng. Anh sẽ không bao giờ ép buộc em điều gì”. Anh ta đột nhiên quay sang nhìn cô, mắt sáng như đèn pha.
Thư Sướng bị anh ta nhìn đến mức hoảng hốt, trời mưa đường trơn, cô mất tay lái không kịp phanh xe, chiếc xe lao xuống hàng cây phòng hộ ven đường, đầu cô lao thẳng về phía vô lăng. Cô nhắm mắt nhưng lại không nghe thấy tiếng đập đầu vào vô lăng, trước mắt cũng không thấy đom đóm quay vòng. Cô ngẩng đầu nhìn, cả người cô nằm trong lòng Ninh Trí. Đúng lúc xe mất lái thì Ninh Trí đã nhanh chóng nhào người sang ôm chặt lấy cô.
Chân tay cứng đờ, Thư Sướng ngẩn ra mấy phút mới trở lại bình thường. Ninh Trí vẫn ôm chặt lấy cô, Thư Sướng giãy ra khỏi vòng tay anh ta, sờ sờ đầu anh ta. Sau gáy sưng lên một cục, cả người anh ta không hề nhúc nhích. Cô đưa ngón tay đến dưới mũi anh ta thăm dò, đột nhiên Ninh Trí mở mắt ra, “Thư Thư, em đau ở đâu?”
Thư Sướng tức giận đẩy anh ta ra, “Anh điên rồi, tại sao phải làm như vậy?” Giọng cô hơi nghẹn ngào, trái tim trĩu nặng.
“Thư Thư, trên đời này anh không còn một người thân nào nữa, bây giờ em là người thân duy nhất của anh. Em biết thế nào gọi là duy nhất không? Thư Thư, để anh yêu em, được không?” Anh ta từ từ ngồi thẳng dậy, nắm chặt hai vai cô, chịu đựng cảm giác đau đớn sau gáy.
Thư Sướng ngẩng đầu nhìn phía trước xe. Bên ngoài mưa càng ngày càng to, trước mắt cô mọi thứ trở nên lẫn lộn.
“Tin tức trong ngày: Một thanh niên người Vân Nam tên là Lí Kiều Minh bị tạm giam hình sự vì tội chặt cây rừng trái phép, giam giữ tại phòng giam số 9 trại tạm giam huyện Xương Bình. Trong lúc giam giữ, Lí Kiều Minh và bạn tù chơi trốn tìm và ngã bị thương ở đầu, được đưa đến bệnh viện nhưng không cứu được. Sau khi việc này được truyền thông đưa tin đã tạo thành phản ứng rất mạnh trên mang Inte, rất nhiều dân mạng tỏ ra nghi ngờ tính chân thực của việc này. Các cơ quan hữu quan đang tiến hành điều tra vụ việc”.
“Ôi, thằng bé này nhìn trẻ thật”. Hình ảnh thay đổi, trên màn hình xuất hiện chân dung một nam giới trẻ tuổi, phía sau là trại tạm giam hơi cũ kĩ. Vu Phân cầm điều khiển từ xa, thở dài.
“Đây rõ ràng chính là nói bậy, bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trốn tìm?” Thư Tổ Khang tức giận đỏ bừng mặt, ngực nhấp nhô liên tục.
Vu Phân gật đầu, “Chắc chắn trong chuyện này có vấn đề”.
“Ai có vấn đề đấy mẹ?” Thư Sướng xách va li hành lí từ trên tầng đi xuống, trên cánh tay vắt một chiếc áo gió màu vàng nhạt. Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời bên ngoài, ánh nắng mãnh liệt khiến cô không thể không nheo mắt, “Hôm nay bao nhiêu độ?”
“Ba mươi sáu độ, sắp đến tiết xử thử rồi mà vẫn còn nóng như vậy, năm nay sợ rằng mùa thu sẽ rất nóng. Mẹ với bố con đang nói chuyện mà con phải đi phỏng vấn đấy. Xướng Xướng, bài này con phải viết thật tốt vào, đừng để thằng bé đó chết không rõ ràng”. Vu Phân đứng dậy vào bếp lấy hoa quả đã rửa sạch ra cho Thư Sướng mang đi ăn trên đường.
“Không cần đâu mẹ. Trên máy bay có đồ uống rồi, chắc cũng có cả cơm tối”. Vu Phân kiểm tra lại túi xách cho con gái xem giấy tờ và tiền mặt đã sắp xếp tốt chưa. Sau khi Thư Sướng bị cướp ở Hồng Kông, bây giờ mỗi khi đi công tác cô đều để riêng thẻ phóng viên và chứng minh thư mỗi thứ một nơi, cả tiền mặt và thẻ ngân hàng cũng vậy.
“Thế con ăn mấy miếng dưa hấu đi. Ninh Trí còn chưa đến mà!” Thư Tổ Khang nói.
Thư Sướng dạ một tiếng rồi cau mày nhìn Thư Tổ Khang, “Bố, sao mặt bố lại đỏ thế? Gần đây huyết áp có bình thường không?” Sau năm mươi tuổi huyết áp Thư Tổ Khang vẫn hơi cao, hàng năm đều phải uống thuốc hạ huyết áp.
“Bình thường”.
“Thật không?”
“Bố là bác sĩ, chẳng lẽ lại không rõ tình hình cơ thể mình à? Con càng ngày càng thích lải nhải như mẹ con rồi đấy. Mẹ, mẹ để ý bố, không cho bố uống rượu ăn thịt nhé. Những ngày này phải ăn uống thanh đạm một chút”. Thư Sướng quay mặt sang nhỏ giọng dặn dò Vu Phân.
“Biết rồi!” Vu Phân đáp.
Tiếng còi xe hơi vang lên bên ngoài, chỉ chốc lát sau Ninh Trí đã bước dài từ bên ngoài vào nhà. Vu Phân bảo anh ta ngồi xuống ăn hoa quả, anh ta xua tay nói thời gian không còn sớm, còn phải đi đón Diệp Thông nên không thể chậm trễ nữa.
Diệp Thông là học viên cao học báo chí mới được điều từ tổ hiệu đính sang phòng pháp trị, cậu ta nhỏ hơn Thư Sướng một tuổi, bây giờ đi theo Thư Sướng làm phóng viên thực tập.
“Mới chớp mắt mà tôi cũng thành sư phụ rồi. Đúng là con người, làm gì có ai không già đi?” Thư Sướng nhìn Diệp Thông, thổn thức không thôi. Nhớ lúc mình mới vào tòa soạn, ngày ngày đeo ba lô đi theo phía sau Thôi Kiện chạy đông chạy tây, hình như đó đã là chuyện rất lâu trước kia rồi.
Tuổi tác không chênh lệch là bao nên Diệp Thông không gọi Thư Sướng một cách khách sáo là “Sư phụ”, “Cô” hay “Phóng viên Thư” mà gọi thẳng tên cô.
“Thư Sướng, chị nói như vậy thì em còn sống thế nào được nữa? Chị chỉ lớn hơn em có một tuổi mà đã trở thành phóng viên chủ chốt rồi, còn em thì vừa mới trở thành thực tập sinh. Đến khi bò được đến chỗ chị bây giờ thì sợ rằng tóc đã bạc trắng rồi”. Để thể hiện rõ chênh lệch tuổi tác giữa hai người, cậu ta còn giơ một ngón út lên minh họa.
Thư Sướng cười, “Chuyện này không thể so sánh được. Khi tôi vất vả thì cậu còn đang chơi đã đời trong trường đại học, cho nên tính ra cậu không hề thiệt thòi gì”.
“Bây giờ đã thiệt rồi”. Diệp Thông cũng cực kì buồn bực vì có một sư phụ trẻ tuổi như vậy, nhưng cậu ta lại không thể không phục.
“Oa, hôm nay Tổng giám đốc Ninh đích thân lái xe đưa chúng ta đi, đúng là cực kì vinh hạnh!” Diệp Thông thuê một căn hộ ở khu đông thành, khi hai người đến nơi thì cậu ta đang đứng dưới gốc cây nhãn, nhễ nhại mồ hôi. Vừa nhìn thấy chiếc Mercedes Benz màu đen của Ninh Trí, cậu ta đã vội vàng chạy tới bắt tay.
Bây giờ Ninh Trí đã quen tất cả mọi người trong văn phòng Thư Sướng, có thời gian là anh ta lại hẹn mấy người đi ăn cơm. Thư Sướng nói không cần như vậy, anh ta nói quan hệ rộng chỉ có lợi chứ không có hại gì, ai ra bên ngoài cũng không thể một thân một mình, hai bên phải quan tâm lẫn nhau mới được.
Mặc dù Thư Sướng vẫn chưa đồng ý chính thức xác nhận quan hệ bạn trai bạn gái với anh ta nhưng trong tòa soạn những người nên biết đều biết cô có một người bạn trai vừa anh tuấn lại vừa xuất chúng, hơn nữa hai người còn là mối tình đầu của nhau, người nào nghe thấy điều này cũng tỏ ra rất hâm mộ.
Về tình hình của Thư Sướng, trong tòa soạn có rất nhiều phiên bản. Có phiên bản nói cô lập lờ với Tổng biên tập cũ, có phiên bản nói cô lằng nhằng với ông xã của Đàm Tiểu Khả, có phiên bản nói cô từng có thai với một người đàn ông da ngăm đen, cũng có phiên bản nói về Ninh Trí, ngôi sao mới xuất hiện trên thương trường Tân Giang.
Đôi lúc những tin đồn này cũng lọt vào tai Thư Sướng, sau khi nghe cô chỉ cười trừ, đang làm việc gì thì vẫn tiếp tục làm việc ấy.
Ninh Trí bước xuống xe mở cửa cho Diệp Thông, đặt hành lí vào cốp xe, “Tôi đích thân đưa cậu đi, nhưng là có điều kiện”.
“Biết rồi, biết rồi, chẳng qua là dặn em chăm sóc Thư Sướng tử tế thôi chứ gì. Yên tâm đi, em bảo đảm nhất định đưa Thư Sướng trở lại Tân Giang nguyên đai nguyên kiện”. Diệp Thông đứng dạng hai chân tuyên bố với Ninh Trí.
Ninh Trí dịu dàng nhìn Thư Sướng trên ghế phụ lái, “Mặc dù sư phụ cậu cũng ngang tuổi cậu nhưng dù sao cũng là phụ nữ, những chuyện như xách hành lí, chạy đây chạy đó cậu phải vất vả một chút”.
“Tổng giám đốc Ninh, điều này còn cần anh phải nói sao? Đây là công việc của em mà. Hê hê, Thư Sướng, chị xem Tổng giám đốc Ninh quan tâm đến chị chưa kìa. Bao giờ hai anh chị kết hôn em sẽ tặng một món quà lớn”. Diệp Thông bám tay vào lưng ghế Thư Sướng, thò đầu lên hỏi hai người.
Thư Sướng sững lại, vẻ mặt lập tức đông cứng. Cô lúng túng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ninh Trí thì vẫn bình thường, anh ta mỉm cười nhìn Thư Sướng trêu chọc, “Tôi cũng giống như cậu, hiện vẫn đang trong giai đoạn thực tập!”
“Anh chị là thanh mai trúc mã chơi với nhau từ bé, giai đoạn thực tập của anh có vẻ dài quá nhỉ! Thư Sướng, chị đừng làm khó Tổng giám đốc Ninh quá. Em cũng là đàn ông, nhưng em không thể không nói rằng trong xã hội hiện nay thật hiếm có người đàn ông nào chung tình như Tổng giám đốc Ninh”.
“Nếu bài cậu viết cũng lưu loát như mồm mép cậu thì tốt biết mấy”. Thư Sướng đỏ mặt trợn mắt nhìn Diệp Thông.
Diệp Thông cười ha ha, gãi đầu, “Sẽ được như thế mà, chẳng chóng thì chầy, lo gì”.
Tân Giang không có đường bay thẳng đi Côn Minh, trước hết phải bay tới Thượng Hải rồi mới bay tiếp từ Thượng Hải đến Côn Minh. Diệp Thông và Thư Sướng xuất phát từ Tân Giang lúc một giờ chiều, đổi máy bay bay tới Côn Minh đã là tám giờ tối. Côn Minh và Tân Giang lệch nhau hai múi giờ nên dù đã tám giờ nhưng trời còn chưa tối hẳn, nhiệt độ hai mươi độ, bên ngoài đang mưa to như trút nước. Máy bay lượn mấy vòng trên không, cơ trưởng xin lỗi mọi người và thông báo chỉ có thể hạ xuống sân bay Lệ Giang.
“Lệ Giang? Chính là kinh đô diễm ngộ mà mọi người vẫn thường nói ấy à?” Diệp Thông chen giữa một đám du khách, cực kì hưng phấn.
Thư Sướng cũng chưa từng tới Côn Minh, có điều cô đã xem không ít tư liệu giới thiệu về Lệ Giang. Lần này nhiệm vụ phỏng vấn của hai người rất nặng, cô không muốn mượn cơ hội này để du ngoạn.
Ông trời tạo cơ hội cho cô, tâm tình cô cũng hơi xúc động.
Máy bay hạ xuống, tiếp viên hàng không mở cửa khoang ra, xe cầu thang còn chưa kết nối với máy bay xong Diệp Thông đã trợn tròn mắt nhìn, “Chị xem kìa, mây hạ hết xuống đỉnh núi rồi. Sao mây ở đây lại thấp thế?”
Tiếp viên hàng không đang tiễn khách bật cười, “Đó là sương, ở trên núi thì gọi là sương, sương bay khỏi đỉnh núi lên trên trời mới gọi là mây”.
“Em đúng là kiến thức nông cạn”. Diệp Thông cũng cười.
Đi lên xe cầu thang, một trận gió lạnh thổi tới, Thư Sướng hít sâu. Gió Lệ Giang hơi lạnh, rất ẩm ướt.
Sân bay Lệ Giang là một lòng chảo hẹp và dài, ba mặt là núi, một mặt tương đối bằng phẳng chính là đường bay. Sân bay rất nhỏ, không có xe đưa khách, đi xuống xe cầu thang là có thể đi bộ tới ngay đại sảnh sân bay. Lúc này có những mấy chuyến bay vừa hạ xuống Lệ Giang, địa điểm đợi hành lí chật cứng người.
Trên máy bay Thư Sướng uống nhiều nước, cô bảo Diệp Thông đợi hành lí còn mình thì vào nhà vệ sinh. Vào nhà vệ sinh cũng phải xếp hàng, đợi mãi mới đến lượt, đến lúc Thư Sướng từ nhà vệ sinh đi ra thì trời bên ngoài đã tối đen.
Thư Sướng lấy khăn giấy lau tay, mở khóa kéo túi xách, khởi động điện thoại định gọi về nhà báo bình an.
“Mẹ, mẹ…” Một cô bé mặc váy công chúa màu vàng nhạt ngẩng đầu lên, tay chống một cái nạng nhỏ loạng choạng bước đến gần Thư Sướng. Cô bé gọi một tiếng rất vui vẻ rồi ném nạng ôm lấy hai chân Thư Sướng.
Thư Sướng ngây người không dám cử động.
“Tiểu thư, đây không phải mẹ”. Một phụ nữ trung niên da đen sẫm chạy tới bế cô bé lên. Nhìn trang phục, tướng mạo và cách nói chuyện vất vả của bà ta thì Thư Sướng đoán rằng bà ta là người Philippines.
“Mẹ!” Một hàng nước dãi chảy theo khóe miệng xuống vạt váy trước ngực cô bé, cô bé vẫn cười hì hì nhìn Thư Sướng.
Người phụ nữ trung niên luống cuống lấy khăn tay ra lau giúp cô bé, vừa lau vừa cười cười xin lỗi Thư Sướng.
Nét ngơ ngẩn trên mặt cô bé rất quen thuộc, tim Thư Sướng đập thình thịch, cô lập tức cúi đầu vội vã chạy về phía Diệp Thông.
“Hành lí đến chưa?”
“Còn chưa thấy đâu”, Diệp Thông quay sang nhìn cô, “Thư Sướng, chị có bị hội chứng cao nguyên không? Sao sắc mặt trắng bệch thế?”
“Có thể là thế!” Thư Sướng không nhịn được dùng khóe mắt liếc tìm bóng dáng cô bé.
Thế giới không nhỏ đến mức này chứ!
Người phụ nữ trung niên nhặt cây nạng lên, bế cô bé đi về phía một người phụ nữ đeo túi xách LV, tướng mạo đầy đặn mà uy nghiêm, búi tóc vấn cao đúng hình tượng một quý bà mẫu mực. Trên gương mặt tôn quý, cao nhã của quý bà có một vài nét khiến Thư Sướng nhìn thấy mà giật mình. Phía sau quý bà còn có hai người. Một người phụ nữ chăm sóc sắc đẹp rất cẩn thận, có thể thấy khi trẻ tuổi cũng là một đại mỹ nhân, bà ta ăn mặc cũng rất sang trọng, có điều khí chất lại kém quý bà phía trước một chút, trước khi nói luôn phải thoáng nhìn quý bà nọ. Người còn lại là một người đàn ông to khỏe đẩy xe hành lí, bộ dạng phục tùng, trên xe có mấy túi hành lí to.
Anh ấy không đến. Thư Sướng thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Du lịch cũng phải rắc rối thế cơ à, nào là đầy tớ nam, nào là hầu gái”. Mấy người đó quá nổi bật, những người đợi hành lí đều không hẹn mà cùng nhìn về phía đó. Diệp Thông nhìn theo, không nhịn được nhún vai, “Người Hồng Kông, nói tiếng Quảng Đông. Đứa bé đó có vẻ có vấn đề”.
Thư Sướng chớp chớp mắt không trả lời.
Cô bé dang tay ra với quý bà, quý bà liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, người đẹp đứng tuổi phía sau vội vàng đón lấy cô bé.
Cô bé cười ngây ngô, nước dãi ướt cả vạt áo người đẹp đứng tuổi. Người đẹp đứng tuổi cau mày né tránh, trong mắt thoáng hiện một vẻ bất đắc dĩ.
Người phụ nữ Philippines rảnh tay xách mấy túi hành lí lên, mấy người cùng đi ra khỏi đại sảnh sân bay. Một chiếc xe sáu cửa màu đen chạy tới, tài xế bước xuống xe giúp người đàn ông đưa hành lí lên xe.
Chiếc xe chậm rãi chạy vào bóng đêm.
Lữ khách quá nhiều, rất lâu mới có một chiếc taxi chạy qua.
Thư Sướng vẫn không nói chuyện, vẻ mặt vô cảm. Không cần suy đoán, cũng không cần giới thiệu, cô vẫn biết quý bà kia là Trữ Ái Lâm, mẹ của Bùi Địch Văn, khí độ đúng là bất phàm! Người đẹp đứng tuổi đó là mẹ kế anh ta, Ngũ Doanh Doanh, chắc là tuổi già nhan sắc tàn phai nên không còn được sủng ái như trước, khí thế cũng suy yếu theo. Cô bé đương nhiên chính là Bùi Hân Nhi, con gái yêu của anh.
Bọn họ cũng đến du lịch sao?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoa Hồng Sớm Mai
Lâm Địch Nhi
Hoa Hồng Sớm Mai - Lâm Địch Nhi
https://isach.info/story.php?story=hoa_hong_som_mai__lam_dich_nhi