Căn Hầm Tối epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 65
alloway dừng chân ở bên rìa chỗ mà Dan dự đoán chính là khu nhà của Parker House. Cả hai người đều thở dốc. Gió vẫn tiếp tục gào thét.
“Harley đã tìm ra một lỗ hổng ở van xăng. Chắc chắn House đã phá hỏng nó ở Olympia lúc họ đang thi đấu. Có lẽ mục đích của hắn chỉ là để thử xem chuyện gì sẽ xảy ra, và chiếc xe sẽ đi được bao xa.”
“Chuyện này không hề được nhắc đến ở phiên tòa.” Dan nói, cố gắng đứng vững trước một cơn gió. Tay chân anh đã tê cứng.
“Đó là chiếc xe của Tracy. Tracy đã đưa cho Sarah cái mũ Stetson màu đen của cô ấy. Sarah đã đội chiếc mũ đó để che mưa. Nhìn qua thì họ quá giống nhau. Trong bóng tối, House không thể phân biệt được hai người. Hắn đã kể lại cho tôi về những chuyện hắn đã làm với Sarah. Hắn đã cưỡng hiếp con bé nhiều lần trước khi giết nó. Hắn còn cười và nói rằng ‘Con bé không phải là người tao muốn’. Câu nói đó cũng không bao giờ được nhắc đến trước tòa. James không muốn Tracy phải ân hận cả đời.”
“Điều đó sẽ giết chết cô ấy.” Dan đồng ý. “Nhưng Roy này, tại sao ông không ngăn Tracy trước khi mọi chuyện đi quá xa? Sao ông không nói với cô ấy trước khi chuyện đến nông nỗi này?”
“Bởi vì tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này.” Calloway đáp. “Tôi hoàn toàn quên mất tấm ảnh chụp cũng như chuyện Sarah không thể đeo đôi khuyên tai hình khẩu súng. Tracy đã thu thập tất cả mọi thứ và tin rằng đó là một vụ dàn dựng. Tôi cũng không hề biết những sợi tóc đó lấy từ một cái lược mà cả hai chị em bọn họ dùng chung. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều về chuyện ấy. Bên cạnh đó, cho dù tôi có cố thuyết phục cô ấy, cô ấy cũng sẽ nghĩ là tôi nói dối. Bố cô ấy đã chết, còn mẹ cô ấy thì chưa bao giờ biết chuyện đó. Chẳng còn một ai có thể thuyết phục Tracy từ bỏ ý định của mình cả.”
Calloway nhìn về hướng một đốm sáng yếu ớt phát ra từ căn nhà phía cuối khu đất. “Tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ quay trở lại đây.” Ông nhìn thẳng vào mắt Dan. “Tôi không chắc rằng chúng ta sẽ tìm thấy gì trong đó. Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra, anh cứ bắn. Đừng ngắm! Chỉ cần bóp cò thôi.”
Họ băng qua từng đụn tuyết cho tới khi đến chỗ căn nhà xiêu vẹo. Calloway cởi bỏ găng tay. Dan cũng làm tương tự, rồi cất đôi găng vào trong túi áo. Những viên đạn của khẩu súng săn lạnh như băng. Ngón tay anh đau buốt khi anh cố cử động chúng. Anh nắm tay lại thành nắm đấm, định hà hơi nhưng miệng anh đã khô khốc. Anh có cảm giác mình sắp hụt hơi đến nơi.
Calloway giơ khẩu súng của mình lên rồi với tay xoay nắm đấm cửa. Ông ném cho Dan một ánh nhìn giống hệt lúc ông phát hiện ra gốc cây bị cưa. Hắn biết chúng ta đang đến.
Ông bước vào trong. Dan đỡ lấy cánh cửa để nó không sập trước gió bão và đi theo chân Calloway. Anh nhẹ nhàng đóng cửa. Bên trong căn nhà có tiếng ro ro của máy phát điện. Anh đi theo Calloway vào căn phòng bên cạnh. Calloway tiến lên một cách rất thận trọng, hết nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải. Bước được nửa đường, ông chợt dừng lại rồi tiến về phía cái ghế bành.
Parker House đang ngồi trên ghế. Mu bàn tay ông ta bị hai thanh sắt đóng vào tay vịn, giờ đang ướt đẫm máu. Hai thanh sắt khác xuyên qua mũi giày xuống sàn. Máu chảy ra thành một vũng lênh láng. “Ôi Chúa ơi!” Dan nói.
Calloway ra dấu im lặng. Ông bật cây đèn pin, bước ra hành lang rồi chĩa khẩu súng về phía hai căn phòng. Không tìm thấy gì, ông bèn quay lại và đặt hai ngón tay lên cổ Parker. Khuôn mặt Parker nhợt nhạt, đôi môi xám ngoét. “Ông ấy vẫn còn sống.” Calloway thì thầm, dù rằng nhìn qua thì đó là chuyện không tưởng. Parker mở mắt khiến Dan phải ngạc nhiên, như thể người chết sống lại. Đôi mắt ông ta đờ đẫn, trông có vẻ như đang ngái ngủ.
Calloway quỳ gối. “Parker? Parker?”
Mắt ông ta chớp chớp.
“Hắn bắt được cô ấy rồi phải không?”
Parker House mấp máy môi, nhăn mặt và cố gắng nuốt nước bọt.
“Tìm cái gì đó cho ông ấy uống đi.”
Dan vội vàng chạy vào trong bếp, mở hết cánh tủ này đến cánh tủ kia, cho tới khi tìm thấy một cái cốc. Anh rót nước từ vòi nước vào cốc. Lúc quay trở lại, anh thấy Calloway đang kéo một tấm chăn từ hành lang vào. Calloway đắp chăn lên người House, cầm lấy cái cốc và kề vào miệng ông ta.
House nhấp một ngụm nhỏ.
“Hắn đang giữ Tracy đúng không?” Calloway hỏi.
“Khu mỏ.” Parker thì thào.
Calloway đặt chiếc cốc xuống sàn và đứng thẳng dậy, nói với Dan:
“Tôi cần anh quay lại và tìm điện đàm.”
“Điện đàm đâu có hoạt động, Roy.”
“Điện đàm vẫn hoạt động. Chúng ta chỉ không liên lạc được với bất kỳ ai thôi. Chắc bây giờ Finlay đã về đến đồn cảnh sát rồi. Tôi đã bảo anh ta ngồi trực điện đàm. Anh không cần phải làm gì khác ngoài việc bật công tắc nguồn. Nói với Finlay rằng chúng ta cần một chiếc xe cấp cứu và tất cả cảnh sát đang trực ở quận Cascade. Bảo họ mang theo cả cưa xích nữa.”
“Như thế chắc sẽ phải chờ đến hết đời mất.”
“Sẽ không lâu lắm nếu như anh nhanh chân lên. Anh tới đó, làm theo những gì tôi đã dặn, rồi hãy quay lại đây nhóm lửa. Nếu như anh không tìm được củi thì đốt luôn chỗ đồ gỗ chết tiệt kia cũng được. Hãy cố gắng giữ ấm cho ông ấy trước khi họ tới. Đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm trong lúc này. Khi Finlay tới đây, bảo anh ta hãy lần theo dấu của tôi. Bảo rằng House đang nhốt cô ấy ở khu mỏ Cedar Grove cũ.”
“Nếu như ông định đi lên đó, tôi sẽ đi theo ông.”
“Chúng ta cần thêm người, Dan. Một trong hai chúng ta cần phải quay lại để gọi thêm người.”
“Ông còn không chắc liệu tôi có thể liên lạc được với ai không, đúng không?”
“Anh đang lãng phí thời gian đây!” Calloway nói. “Ngay bây giờ, tôi cần anh làm đúng lời tôi dặn. Tracy vẫn còn sống, nhưng cô ấy có thể sẽ bị giết bất cứ lúc nào.”
“Làm sao ông biết?”
“Vì lần này Edmund không chạy trốn tôi. Hắn đã có cơ hội để giết DeAngelo và Parker. Hắn làm tất cả chuyện này giống như đang rải vụn bánh mì vậy.”
“Để cho ai?”
“Để dụ tôi vào tròng. Tôi là người hắn cần. Tôi chính là người mà hắn ghét nhất.”
“Như thế chúng ta càng có thêm lý do để chờ.”
“Nếu tôi chờ lâu hơn, Tracy có thể sẽ chết. Tôi đã mất Sarah, tôi cũng đã mất đi một người bạn thân nhất là James. Tôi đã phải sống trong ân hận suốt hai mươi năm. Giờ tôi sẽ không để mất Tracy vào tay tên chó đẻ đó.”
“Roy…”
“Chúng ta không có thời gian để tranh cãi về chuyện này đâu, Dan. Một trong số chúng ta phải quay lại chỗ điện đàm để gọi thêm người. Anh còn chẳng biết chính xác khu mỏ đó ở đâu. Giờ đi tìm người trợ giúp đi, trước khi cả hai người họ đều chết.”
Dan chửi thầm rồi đưa cho Calloway khẩu súng săn. “Đây, cầm lấy cái này!” Calloway định đưa cho anh khẩu súng trường nhưng Dan lắc đầu. “Tôi sẽ đi nhanh hơn nếu không phải cầm theo nó.”
Calloway bước về phía cửa sau rồi đẩy nó mở toang. Gió lạnh tràn vào phòng, cuốn theo những bông tuyết.
“Roy!”
Calloway ngoái đầu lại. Lúc nào ông cũng có dáng vẻ của một người cảnh sát trưởng. Ông chính là luật pháp ở Cedar Grove. Tất cả những người sống ở thị trấn này đều cảm thấy thật may mắn vì điều đó. Nhưng giờ đây, Dan đang nhìn thấy một người đàn ông chẳng còn ở độ tuổi trai tráng đang chuẩn bị lao vào cơn bão tuyết để truy lùng một gã tâm thần.
Calloway khẽ gật đầu rồi bước ra ngoài, lập tức bị cơn bão nuốt chửng.
Căn Hầm Tối Căn Hầm Tối - Robert Dugoni Căn Hầm Tối