Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Say Mộng Giang Sơn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 65: Hô Tặc Đi Bắt Tặc
D
ương Phàm kẹp lấy côn, chen vào đám người đang mặt nhăn mày nhó không ngớt lời kêu khổ. Hắn cũng giả bộ âu sầu thểu não, len lén tiến sâu vào phủ Dương lang trung. Nhìn từ xa, đám người này tựa như một lũ chim cánh cụt đần độn đi tới đi lui trên bờ biển vậy.
Dương Phàm tỏ vẻ âu sầu nhưng thực ra trong lòng hắn đang muốn cười tới bể bụng. Hắn đã dự tính rất nhiều biện pháp cho các bước hành động tiếp theo, nhưng dù thế nào hắn cũng không thể ngờ rằng mình lại “bị” phái tới phủ Dương lang trung để hỗ trợ truy tìm hung thủ như vậy.
Nhóm Công nhân Hình Bộ và phủ Lạc Dương đều dắt đao bên mình, ai nấy mặt mũi nặng nề như đưa đám, vội vàng đi tới đi lui trong quý phủ của Dương lang trung....Các trạm gác ngầm đang bố trí phân công túc trực ở khắp mọi nơi. Đám người Dương Phàm cũng mau chóng dddượcdẫn tới trước mặt Lạc Dương úy Đường Túng.
Nhìn nhóm phường đinh cầm côn, Đường Tung nhíu mày, dặn dò:
-Lấy đao phối phát cho bọn họ.
Mấy gã công nhân xách theo rất nhiều phác đao (một loại binh khí cũ, lưỡi dài, hẹp, cán ngắn, phải sử dụng bằng hai tay) xuất hiện. Đám phường đinh lập tức xôn xao hết cả lên. Vũ khí của đám thiếu niên ngày thường chỉ là một khúc côn, mặc dù nói bọn họ không tình nguyện đến Dương phủ làm người hầu nhưng nhìn thấy những thanh phác đao sắc bén được chế tạo một cách hết sức tinh mỹ kia, họ không khỏi dậy lên cảm giác thích thú.
Từng cây phác đao lần lượt được giao cho đám người mới tới. Dương Phàm nắm chặt phác đao trong tay, dùng ngón tay cẩn thận kiểm tra độ sắc bén của lưỡi dao, men theo đường viền cong của con dao nhẹ nhàng vuốt lên trên. Mặt đao sáng loáng như gương, ánh lên sắc bạc lạnh lẽo, phản chiếu ánh mắt sắc lẹm như đao của hắn.
Dương Phàm trừng mắt, thu lại ánh mắt sắc như dao của mình. Bên tai hắn, một tiếng quát tục tĩu vang lên:
-Cầm lấy! Cứ vầm đao trên tay là có thể tự coi mình là thiếu hiệp Trường An hay sao? Hứ...ta nhổ vào! Liệu có thể trông cậy vào lũ phế vật các ngươi hay không? Thiếu phủ cần là cần đôi tay và cái mồm của các ngươi kia, hễ thấy trộm thì phải kêu lên, biết chưa?
Tiếng nói đã dừng lại mà từng chấm từng chấm nước bọt vẫn lả tả tung bay giữa không trung. Dương Phàm xắn tay áo lau nước trên mặt, nhìn gã công nhân với bộ râu quai nón và thân hình tráng kiện trước mặt, hỏi:
-Gì cơ?
-Đây, cầm lấy!
Một dùi trống được nhét vào trong tay Dương Phàm, sau đó một cái chiêng đồng có gắn dây thừng cũng được đeo vào ngón tay cái của hắn. Lão râu rậm quyệt miệng, lắc lắc đầu, bước tới trước mặt tên phường đinh thứ hai, tức giận nói:
-Tên đần độn này, đều là đồ tốt đấy, giao cho ngươi này, cầm lấy, đây mới là bảo vật hộ thân của ngươi đó biết chưa?
Dương Phàm một tay cầm dùi trống, một tay xách cái chiêng đồng, nhìn sang trái thấy tay phường đinh đang cầm một chiếc trống cơm, nhìn sang phải thì thấy một tay phường đinh khác đang cầm trúc tiêu. Hắn ngẩn người, không khỏi bật cười khúc khích.
Vũ khí trang bị đã được phân phát xong, đám người được đưa tới nơi để nghỉ tạm đã được sắp xếp sẵn. Mặc dù là trực đêm nhưng cũng không thể bắt người ta thức trắng đêm không chợp mắt chút nào được, bởi vậy hai đội sẽ luân phiên canh gác và cần một nơi để nghỉ tạm.
Dương phủ vốn cũng có chỗ dành cho khách, nhưng lại chỉ có mấy gian, đều đã bị mấy tên công nhân quản lí Dương phủ chiếm dụng rồi, đám công nhân còn lại thì cứ phòng nào ở được thì được tùy ý ở phòng đó. Khi đám võ hầu và phường đinh bị điều đến thì cũng lại căn cứ vào địa vị cao thấp để sắp xếp, cuối cùng đến lượt Dương Phàm và Mã Kiều thì lại bị phân tới gian chứa củi.
Trên mặt đất có vài manh chiếu rách, thêm một cái chăn nữa thì từ nay về sau đây chính là “cái ổ” của chúng.
Hai người vừa trải được chăn ra, còn chưa kịp ngồi xuống thở thì đã bị nhóm công nhân cất tiếng gọi tập hợp, nói là tới phân công canh gác.
Đường Túng đứng ở trên bậc thang, mày nhíu chặt.
Y thực lòng chẳng ưa gì mấy tay võ hầu và phường đinh cà lơ phất phơ này, nhưng nhân sự của Hình Bộ và phủ Lạc Dương thì có hạn, hơn nữa lại không đoán định được chính xác khi nào hung thủ kia sẽ lại xuất hiện, lại không thể điều động quá nhiều binh sĩ Hình Bộ và phủ Lạc Dương tới đóng quân lâu dài ở quý phủ của Dương lang trung.
Vậy là chẳng còn cách nào khác là đành phải huy động tới nhóm võ hầu và phường đinh này. Cho dù đám người này có ngu ngốc đến mức nào đi chăng nữa thì chắc chắn cũng phải thông minh linh hoạt hơn con chó mực kia chứ? Ba bước một chòi canh, năm bước một trạm gác, chiến thuật dùng một biển người như vậy, cho dù hắn có bản lĩnh phi thường thì cũng không thể xâm nhập vào Dương phủ mà không để lại chút động tĩnh nào.
Thấy đám người này cứ đủng đà đủng đỉnh tới nơi tập kết, Đường Túng vừa sốt ruột vừa tức giận, bèn lên giọng giáo huấn cho đám người này một trận, nói đã vào trong Dương phủ thì phải tuân theo mọi quy tắc quy củ, một khi phát hiện có kẻ lạ xâm nhập thì ngay lập tức phải phản ứng lại như thế nào, học cách ẩn núp ra sao, cách báo hiệu ngầm như thế nào. Sau khi giảng giải tất cả mọi điều xong, gã bắt đầu phân công người trực.
Việc này đối với họ so với việc mọi ngày phải đi tuần tra trên phố cũng chẳng khác biệt là mấy, có khác thì chỉ khác ở địa điểm tuần tra, từ trong phường đổi thành quý phủ của Dương Minh Sanh mà thôi.
Hung thủ là một kẻ có khinh công cao cường, nếu thực sự chạm trán với gã thì rất có khả năng sẽ trở thành âm hồn dưới lưỡi đao của gã chỉ trong tích tắc! Ở ngoài sáng bao giờ cũng nguy hiểm hơn ở trong tối, đạo lý này có ai mà không hiểu? Thế nên khi Đường Túng nói muốn phân công người tới trạm gác ngầm thì đám võ hầu, phường đinh liền ùa lên xung phong, thái độ hăng hái này làm người ta không khỏi thở dài ngán ngẩm.
-Trạm canh gác nổi? Trạm gác không cố định, có thể tha hồ chạy tới chạy lui tùy thích ư?
Đáy mắt Dương Phàm hiện lên một tia kì lạ rồi ngay lập tức hắn cũng xông vào cạnh tranh.
Dương Nhị dù sao cũng là một cậu thiếu niên, làm sao địch nổi với với đám thanh niên trai tráng khỏe mạnh lực lưỡng kia. Hắn thở hồng hộc, cố hết sức chen đến trước mặt Đường Túng, khi ngẩng đầu lên thì đã thấy Lạc Dương úy Đường Túng đang dùng những ngón tay thô như củ cà rốt của y để nắm lấy ngón tay cái của hắn điểm một cái. Xong đâu đấy, y lên tiếng:
-Tiếp theo là phân công những người tới gác ở các trạm không cố định…
***
Phòng ngủ của Dương lang trung tràn ngập mùi thuốc đông y nồng nặc, Dương Minh Sanh đắp chăn ngồi dậy dõng dạc nói:
-Bổn quan cả đời trung thành tận tuỵ với triều đình, nhận được sự tín nhiệm của Thái hậu và Hoàng thượng, từ khi đảm nhiệm việc quản lý tư pháp tư tới nay, bản quan chấp pháp công chính nghiêm minh, coi cái ác như kẻ thù. Những năm này, ta đã xử phạt không biết bao nhiêu quan lại tham ô, cả đám đạo tặc cướp biển và đám dùng võ vi phạm lệnh cấm mà người đời vẫn hay gọi là hiệp khách…
Kiều Quân Ngọc ngắt lời lão:
-Nói như vậy, Lang trung cũng không biết kẻ mang trong mình án oan rốt cuộc là ai, và của vụ án nào đúng không?
Dương Minh Sanh thoáng trầm mặc, khẽ vuốt cằm nói:
-Phải. Người này có lẽ có thâm thù đại hận với bổn quan, sau khi khống chế bản quan thì đã ra tay hành hung bổn quan cho hả giận, hắn luôn miệng nói bản quan đã hại hắn cửa nát nhà tan, nhưng lại không nói hắn từ đâu tới, vì chuyện gì mà thù hận sâu sắc với bổn quan như vậy.
Kiều Quân Ngọc trầm ngâm một lát, nói:
-Theo những lời mà hung thủ đã nói với thị vệ Hoa Tiểu Tiền của quý phủ thì có thể thấy lão ta hẳn là có con cháu trong nhà, điểm này cũng tương thích với giọng nói già nua của lão. Nói như vậy, người đã từng lãnh án phạt của lang trung có thể chính là một trong đám con cháu của lão.
Hình Bộ đã điều tra lại tất cả các vụ tử án do Lang trung thụ lý những năm gần, đám quan lại lớn bé đều bị điều tra hết sức gắt gao, đặc biệt là những người còn có cha già, gia đình bị liên luỵ mà bị thích chữ lên mặt rồi bị đầy đi trấn giữ biên ải sẽ được coi là trọng tâm điều tra. Lang trung yên tâm, vụ án này của ngài đã làm kinh động đến cả Thái hậu rồi, Chu Thị lang sau khi nghe tin thì cũng nổi trận lôi đình, triều đình nhất định sẽ tìm ra được hung thủ.
Dương Minh Sanh cười ha hả mấy tiếng, giơ hai bàn tay lên khua khua trong không trung, đáp lời:
-Tử Bình, ta bị kẻ gian hãm hại, cả đời này đã bị hủy trong tay hắn rồi, việc truy bắt hung thủ trả lại công đạo cho ta phải phiền tới ngài rồi.
Lời của lão mặc dù chân thành tha thiết, nhưng tiếng cười kia dường như như mơ hồ mang theo chút giọng điệu mỉa mai và quỷ dị. Kiều Quân Ngọc nghe mà không khỏi nhíu mày.
Nếu là bình thường, Kiều Quân Ngọc cũng không dám cau mày như vậy. Dương lang trung trước nay cương trực tới mức cứng nhắc, nói năng hết sức thận trọng, các quan lại bình thường trong Hình Bộ tuyệt không dám biểu lộ gì trước mặt lão ta. Nhưng giờ này nhíu mày cũng thế, hay thậm chí xem thường cũng vậy, hay cho dù làm mặt quỷ với lão thì lão cũng chẳng nhìn thấy được
Kiều Quân Ngọc cau mày đứng lên, đỡ lấy hai tay Dương lang trung, hạ thấp giọng nói:
-Lang trung cứ việc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực, không phụ sự ủy thác của Lang trung.
Bước ra phòng ngủ của Dương Minh Sang, Kiều Quân Ngọc thầm nghĩ: “Lời nói của Dương lang trung không thật, bên trong có lẽ còn có ẩn tình”
Địa vị của Dương Minh Sanh rất cao, công nhân hình ngục không có đủ tư cách tới trực tiếp điều tra lão cho tới khi đám người Kiều Quân Ngọc tới. Khi Kiều Quân Ngọc tới nơi thì đám đại phu đang bận khám lại và kê đơn cho Dương Minh Sanh. Lúc tất cả đã xong xuôi thì lại có mấy quan viên tới hỏi thăm, thành ra đã mất bao nhiêu thời gian.
Kết quả y đã không thu được từ miệng Dương Minh Sanh chút thông tin nào hữu ích, bằng kinh nghiệm phá án nhiều năm, hơn nữa Dương Minh Sanh đột nhiên phải trải qua cơn chấn động lớn, lão đã không còn bình tĩnh và điềm đạm như trước nữa. Y đã mơ hồ nhìn ra một ít manh mối:
“Chỉ sợ Dương lang trung còn có điều giấu diếm.”
Kiều Quân Ngọc thầm nghĩ: “Theo như những lời mà Dương lang nói thì sự ngờ vực vô căn cứ này là không có khả năng, với sự nhạy bén và tinh anh Chu Thị lang, chắc chắn sẽ phát hiện ra điều gì đó. Nếu có lòng thì ông ta sẽ tới hỏi thăm Dương lang trung. Không xuống sông không biết sông sâu, một khi đã làm quan sự hiếu kì đôi khi sẽ là con dao giết người đấy.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Say Mộng Giang Sơn
Nguyệt Quan
Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan
https://isach.info/story.php?story=say_mong_giang_son__nguyet_quan