Chương 18
iọng người đàn bà trên điện thoại nhỏ và đầy cẩn trọng. "Ông Xenos, tôi là Blanchette đây, ông còn nhớ không?"
"Tất nhiên". Từ đêm đầu tiên Dax ở Paris, gần như ngày nào anh cũng đi qua nhà bà. "Bà có khoẻ không, bà Blanchette?"
"Tôi khoẻ. Nhưng vô cùng thất vọng. Từ khi trở lại, ông không một lần đến thăm chúng tôi".
Dax bối rối. Anh chưa bao giờ là khách hàng của bà ta cả. Rồi anh nhớ ra. Nam tước là khách thường xuyên của bà. "Xin lỗi bà. Tôi bận quá".
"Một người đàn ông không được phép vì bận bịu mà bỏ bê tất cả". Bà nói như trách móc. "Chỉ có nghỉ ngơi, thư giãn bứt khỏi công việc, ông ta mới giữ được đỉnh cao".
Dax cười "Một lần nữa xin lỗi bà".
"Tôi mạo muội gọi điện, hy vọng tối nay ông có thể ghé qua đây. Tôi tổ chức một đêm đặc biệt. Sẽ rất vui, và…rất mới lạ".
Dax nhìn cuốn lịch trên bàn "Tôi có một cái hẹn…"
"Chúng tôi sẽ rất thất vọng nếu ông không đến, ông Xenos". Bà cắt ngang. "Trên một bình diện nào đó, đêm nay đã được lên kế hoạch quanh ông".
Hầu như có sự nài ép lạ lùng trong giọng bà. "Thôi được, tôi sẽ đến. Nhưng muộn đấy".
"Muộn là mấy giờ?"
"Một giờ sáng?"
Anh thấy giọng bà nhẹ nhõm hẳn. "Thế là đúng giờ đấy. Trước đó thì chương trình cũng chưa có gì đặc biệt".
Khi Dax đặt điện thoại xuống, Mèo Bự bước vào. "Anh có phát hiện được gì không?"
"Cô ấy đã đi. Không người hầu nào nói cả. Có hai tên Đức luẩn quẩn trong nhà".
"Anh có hỏi hàng xóm láng giềng không?"
Mèo Bự gật đầu. "Đâu cũng vậy hết. Không ai biết. Hoặc không ai dám nói cả".
Dax suy nghĩ một lát. "Tôi vừa nhận được cú điện thoại lạ lùng của bà Blanchette dưới phố. Bà ấy là bạn của Nam tước. Liệu Caroline có ẩn náu ở đấy không?" Anh với điếu xì gà nhỏ. "Bà Blanchette như gặng tôi đến đó tối nay…"
Chuông điện thoại lại reo lên và khi Dax cầm máy lên thì một giọng thân quen thuộc chào anh. "Chào anh yêu" giọng Giselle vẫn còn ngái ngủ. "Tại sao anh bỏ di và để mình em lại ở trong cái bữa tiệc khủng khiếp tối qua?"
Dax liếc đồng hồ. Đã gần trưa. "Khi đó em đang vui mà".
"Nhưng anh yêu, đấy là vì có anh bên cạnh".
"Cùng sáu đàn ông khác nữa. Anh thậm chí không thể đến gần em".
"Nhưng giờ thì em đang cô đơn. Anh đến ăn trưa nhé?"
Dax như thấy rõ cô ườn ra trên chiếc giường khổng lồ, cặp vú trồi lên chiếc cổ rộng của bộ áo ngủ khi cô nằm ngửa nói điện thoại.
"Anh thích lắm, nhưng không thể".
"Ô anh yêu, em quá thất vọng".
Anh cười, cô là diễn viên đủ năng lực để muốn nói giọng gì thì nói. "Không, em không thất vọng. Em sẽ vùi ngay vào giấc ngủ như đã định". Anh nói. Cô phá ra cười, và thật ấm áp nơi tai anh. "Thế ăn tối vậy?"
"Ừ, nhưng anh có một cuộc hẹn phải đi lúc nửa đêm".
"Vào lúc nửa đêm?"
"Ừ".
Một âm sắc ghen tuông lẻn vào giọng cô và giờ thì cô không đóng kịch nữa. "Có một người đàn bà khác?"
"Không. Làm sao mà có được? em không bao giờ cho anh đủ thời gian để kiếm lấy mà".
"Anh sẽ không còn sức lực cho bất kỳ người đàn bà nào khác khi anh tạm biệt em đêm nay!"
"Đấy là một đe doạ hay là một lời hứa?"
"Đừng có đùa với em," cô nói "Em rất ghen đấy".
"Tốt. Anh chỉ mong có vậy".
Sergei đứng trước Royal Palace Hotel. Có cái gì phai bạc kỳ lạ nơi đây kể từ khi bọn Đức chiếm giữ. Anh vào qua cửa, đến hành lang. Anh để ý thấy sơn đã tróc trên bức tường phía sau chiếc bàn đặt ở tiền sảnh khi anh bước tới.
Tên hạ sĩ Đức kính nể nhìn bộ quần áo đắt tiền của Sergei. "Thưa, ông cần gặp ai ạ?"
"Đại tá Bá tước Nikovitch".
"Ông có hẹn không? Ông đại tá rất bận ạ".
"Ông ấy sẽ gặp tôi. Cứ bảo là con trai ông đang ở đây".
Tên lính nhấc điện thoại và Sergei được dẫn tới văn phòng ở lầu hai. Anh dừng lại một lát trước cánh cửa có gắn tên cha mình rồi mở ra, rồi thoáng dừng bước, như vẫn làm mỗi khi gặp cha, và như bẹp dí trong vòng tay khoẻ như gấu của ông.
"Sergei, Sergei" ông cứ nói mãi và nước mắt ồ ạt trào ra trong mắt ông. "Sergei!"
Sergei nhìn cha. Có những nếp nhăn mới trên mặt ông và bộ tóc vốn đen nhánh nay đã điểm bạc. "Bố có khoẻ không?"
"Bố khoẻ" bá tước đáp với giọng cộc cằn mà thân thương. Ông châm một điếu thuốc lá Nga dài ngoẵng. "Trông con khá lắm. Vợ con có khoẻ không?"
"Cô ấy về Mỹ rồi".
Ông hỏi giật giọng. "Nó đem theo cả Anastasia à?"
Sergei lắc đầu "Không, cháu ở với con".
Bá tước tụt lại vào chiếc ghế. "Nó thế nào?"
"Khá hơn. Nhưng phải có thời gian".
"Vợ con có trở lại không?" Bá tước huỵch toẹt.
"Con không nghĩ thế".
Sergei nhìn quanh. "Văn phòng đẹp đấy".
"Bố không thuộc về khu vực này", ông đáp cộc lốc. "nhưng Ban Tham mưu coi bố là chuyên gia về Paris cho nên bố mới ở đây".
Sergei cười. "Còn bố thì rời Paris vì tưởng người Đức sẽ đưa bố về Nga".
Cha anh không cười. "Quân đội nào cũng vậy cả. Nhưng chúng ta chi là chưa chiếm Nga đấy thôi".
"Nhưng Stalin đã ký hiệp ước bất xâm lấn nhau với họ mà".
Bá tước thấp giọng "Hitler ký rất nhiều hiệp ước. Và chẳng giữ cái nào cả. Ông ta quá thông minh để không mở thêm một mặt trận nữa mà phải làm một cuộc chiến tranh trên hai chiến tuyến. Còn sau khi xong xuôi với người Anh rồi, con sẽ thấy".
"Bố thực sự tin điều đó à?"
Ông nhìn con trai một cách vững vàng. "Người ta phải tin vào một cái gì chứ" ông dụi thuốc lá. "Sau khi bố rời nước Nga thì chẳng còn có gì để tin. Cả thế giới của chúng ta biến mất trong một đêm. Thế giới của chúng ta đã bị những bàn chân thô bạo của bọn Bolshevik dẫm nát dưới đất đen…"
"Điều gì làm bố nghĩ là Hitler sẽ cho thế giới ấy của bố lại trỗi dậy? Tại sao ông ta lại thích bất kỳ thế giới nào khác, mà không phải là thế giới của chính ông ta?" Sergei bước đến cửa sổ, nhìn xuống đường phố. "Con không nghĩ Hitler sẽ làm thế. Ông ta đã mạnh hơn bất cứ Nga hoàng nào, tại sao ông ta lại bỏ đi chứ?"
Bá tước im lặng. Lát sau, ông đến cạnh Sergei, lặng lẽ nhìn.
"Khi bố còn là đứa trẻ, ông nội con thường đưa bố đến Paris, mỗi năm một lần. Ông nội thường nói Paris là nơi người ta học sống. Bố nhớ ông nội con và bố vẫn đứng bên cửa sổ của chính khách sạn này nhìn xuống đường phố với những cô gái điếm thời thượng xinh đẹp, những cỗ xe và những con ngựa tuyệt vời. Còn các buổi tối là những tiệc tùng linh đình".
Ông lặng yên một lát, rồi tiếp tục.
"Rồi khi bố đến đây sau Cách mạng, chủ khách sạn, người rất thích ông nội con, đã tử tế cho bố công việc của người gác cửa. Thảng hoặc, ông ấy cũng dừng lại và chuyện trò về những ngày xưa ngọt ngào. Và bố, đôi khi cứ ngước nhìn lên các cửa sổ mà không biết có một ngày nào đó lại đứng ở bên trong không, thay vì ở bên ngoài trong gió, mưa, băng tuyết. Giờ thì thế sự xoay vần, và bố lại vào bên trong".
"Nhưng tất cả đều khác rồi".
"Nghĩa là sao?"
"Đâu cả rồi? Những cô điếm thời thượng, những tiếng cười vui đâu rồi? Không còn là Paris nữa" Sergei quay vào. "Ngay cả ở đây cũng không như cũ nữa. Đây vốn là một căn phòng sang trọng, bây giờ bố thử nhìn xem. Còn ông chủ? Điều gì đã xảy ra với ông ấy? Ông ấy có phải là dân Do Thái không?"
Bá tước trở lại bàn, nặng nề ngồi xuống. "Bố không biết. Bố là người lính, bố không phải là chính trị gia. Và bố không dính líu vào những chuyện không liên can đến mình".
"Nhưng ông chủ khách sạn đã giúp bố một cách tử tế khi bố cần giúp đỡ. Chính bố nói thế mà".
"Con quá quan tâm đến người Do Thái từ bao giờ thế?"
"Không. Con chỉ quan tâm đến Paris. Vào một lúc nào đó, ở đâu đó, tất cả những tiếng cười đã biến mất. Có lẽ dân Do Thái đã mang đi theo họ rồi".
Ông chằm chằm nhìn anh. "Con đến đây làm gì?"
"Công chuyện. Con đại diện cho Tín dụng Thuỵ Sĩ để liên hệ với một số khách hàng của họ".
"Dân Do Thái?"
"Vâng, một số".
Bá tước lặng thinh. Khi nói, giọng ông thật nặng nề. "Bố cũng đoán thế. Lần đầu tiên trong đời con có một công việc tử tế và con dính líu vào bọn người xấu".
Caroline lạnh, như chưa bao giờ lạnh đến thế trong đời. Cô bước đến cửa phòng giam bé tí đập vào chắn song. Mụ quản giáo ngồi cuối hành lang nhìn lên.
"Bao giờ nó nta mới trả quần áo? Tôi đang chết cóng đây".
Mụ nhìn với cặp mắt vô cảm, và Caroline nghĩ chắc mụ không hiểu tiếng Pháp. Cô ngắc ngứ nhắc lại bằng tiếng Đức.
"Tôi không có quần áo".
Tiếng chân dội đến từ cuối hành lang và mụ quản giáo chợt dập hai chân, đứng nghiêm. Một giọng đàn ông nói tiếng Đức.
"Caroline De Coyne đâu?"
"Trong xà lim".
"Mở ra!"
Caroline lùi lại khi mụ quản giáo để người đàn ông bước vào.
Hắn phải cúi đầu mới qua được. Từ từ, hắn đứng thẳng lên, hất gót chân về phía sau, đóng cửa lại. Một nét cười nhạt nhẽo thoáng trên cặp môi hắn khi thấy Caroline cố che thân hình trần truồng bằng hai tay. "Đừng ngượng" hbn nói tiếng Pháp "Cứ coi tôi như bác sĩ của cô".
"Ông là ai?"
Hắn mỉm cười, như thưởng thức sự sợ hãi trong giọng nói run rảy của Caroline. "Hay tốt hơn là cô cứ coi tôi như linh mục của cô vậy" hắn nhỏ nhẹ. "Thế đấy, ở bình diện nào đó thì tôi lại là giáo sĩ nghe cô xưng tội. Cô sẽ giãi bầy với tôi tất cả những bí mật của cô, tất cả những điều vụn vặt mà cô không bao giờ nói với ai, nhé?"
Cô run bắn người lên. Nhưng lần này không vì lạnh, mà vì nỗi hãi hùng chạy suốt thân thể. "Tôi không có bí mật gì cả" cô nói như thì thầm. "Tôi chỉ nói sự thật. Tôi không biết gì về anh tôi cả".
Hắn chậm rãi lắc đầu.
"Xin ông hãy tin tôi." Cô nhìn xuống thân mình. Sự trần truồng chợt như một sự sỉ nhục, và cô bật khóc. Cô gục xuống hai tay bưng mặt. "Ôi, lạy Chúa! Tôi phải làm gì để ông tin tôi?"
Qua kẽ tay, cô thấy đôi giầy nâu bóng lộn tiến đến. Giọng nói dội xuống từ trên đầu cô. "Nói cho tao nghe sự thật đi".
"Nhưng tôi…" Câu nói nghẹn trong cổ khi cô ngẩng lên. Khuy quần hắn mở tung, dương vật cương cứng và hai hòn dái hắn lủng lẳng một cách dâm ô ngay trước mặt cô. Rồi bàn tay hắn tóm tóc cô, kéo miệng cô sát vào cái đó của hắn.
"Hôn nó đi", hắn nói với giọng trầm, lạnh và hầu như không hề hứng thú "Hôn nó đi và thề là mày không nói dối tao. Làm đi, con chó cái Do Thái. Hôn đi. Nó không làm mày chết sặc đâu. Nó không phải là thịt heo đâu".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu