Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 65: Câu Chuyện Về Chiếc Bao Cao Su (2)
X
ích Long Bảo
“Cậu chủ, sao hôm nay cậu lại trở về?” Thím Lâm vội vàng đỡ lấy chiếc áo khoác trong tay Úy Trì Thác Dã, “Đã ăn cơm chưa? Nếu chưa thì để tôi đi làm chút gì cho cậu?”
“Thôi khỏi, Thím Lâm, tôi đã ăn rồi.” Úy Trì Thác Dã vừa thay giầy, vừa tùy tiện hỏi, “Con bé đâu?”
“Cô chủ nhỏ ư? Cô ấy có gọi điện về, bảo là đi tụ tập với bạn bè, đến tối mới về.” Thím Lâm trả lời.
Anh chăm chú nhìn lên chiếc đồng hồ cổ treo trong phòng khách đang chỉ đúng mười giờ, cặp lông mày theo thói quen cau lại: “Bây giờ là mấy giờ rồi, còn chưa chịu về nhà?”
Con bé này, càng ngày càng hư hỏng, lần trước dám cùng bạn học lén trốn đi Thailand chơi, nếu như không gặp được anh, chỉ sợ là con bé ngốc nghếch này đã sớm không thể quay trở về được rồi. Bây giờ, đã mười giờ tối rồi còn chưa chịu về nhà, con bé mới có vài tuổi đầu, mà học được tính phóng túng rồi sao?
Nhưng mà, nói đi thì phải nói lại, quý ngài Úy Trì Thác Dã có lẽ là đã quên. Nếu như Úy Trì Hi không có ở đó thì ‘một bô lão’ như anh cũng chưa chắc đã có thể quay trở về được đâu. Thế nhưng đã là đàn ông mà, thì vĩnh viễn chỉ nhớ rõ mỗi công sức của họ mà thôi.
“Tôi đi tắm qua một cái, nếu sau nửa giờ nữa mà con bé vẫn chưa về, thì chị khóa cửa lại đi. Tối nay đừng mong vào nhà.” Úy Trì Thác Dã vừa đi lên cầu thang vừa nói với Thím Lâm, trong giọng nói lộ ra vẻ tức giận.
Một lát sau, một chiếc xe thể thao [BMW] màu bạc phanh ‘kíttt’ một tiếng, dừng lại ở cổng lớn của Xích Long Bảo. Tề Gia Nhạc ở trong xe nhìn ra, cánh cổng sắt trạm trổ hoa văn của Xích Long Bảo đã được đóng kín, đi sâu vào bên trong là một lối đi thật dài, hai bên trồng vô số các loại hoa với đầy đủ hương sắc, ở cuối lối đi, là một tòa thành mang theo phong cách thời trung cổ đứng sừng sững trong màn đêm đen. Thì ra, đây chính là tòa thành nơi anh ta đang ở.
“Gia Nhạc, cám ơn bạn đã đưa mình về.” Úy Trì Hi tóm chặt chiếc ba lô nhỏ trong tay, chuẩn bị mở cửa xe.
Tề Gia Nhạc bắt lấy cánh tay cô giữ lại: “À, Tiểu Hi, mình có thể gọi bạn là Tiểu Hi được không?”
Anh nhoẻn miệng cười dịu dàng, lộ ra hàm răng trắng sáng, thật sự là họa quốc ương dân, thấy vậy Úy Trì Hi lại một lần nữa cảm thấy tự ti không bằng người …: “Ha ha, Gia Nhạc, tất nhiên rồi.”
“Ý mình là, cuối tuần này, có một party, mình muốn mời cậu làm bạn nhảy của mình, không biết là mình có vinh hạnh này không?” Anh vừa cười vừa nói, đôi mắt đen bóng trong suốt sáng lóng lánh như pha lê.
“…” Úy Trì Hi do dự mất vài giây, thôi được, Thác Dã ngay cả bóng cũng không thấy đâu, lâu nay có thèm quan tâm xem cô đang làm gì chứ, “Ừm, được rồi, chẳng qua là đến lúc đó nếu có lỡ làm cậu bị mất mặt, thì ngàn vạn lần xin cậu cũng đừng có trách mình nha.”
“Làm sao có thể chứ, thế, quyết định vậy nhé?” Tề Gia Nhạc mỉm cười sảng khoái, vuốt vuốt mái tóc cô, “Nhanh chóng chạy vào đi thôi, đêm lạnh rồi.”
“Ừm, được, tối nay cám ơn cậu đã tiễn mình về nha.” Cô đẩy cửa xe ra, vẫy tay tạm biệt Tề Gia Nhạc, đứng đợi cho đến khi chiếc xe thể thao của anh lao vút đi, cô mới xoay người quay vào Xích Long Bảo.
Lúc chạng vạng khi vừa mới tan học, mấy đứa bạn ầm ĩ rủ nhau đi night club. Quả thực là cô bị lôi kéo đi theo, bất đắc dĩ cũng phải uống một chút rượu, đến giữa chừng vì chịu không nổi tiếng nhạc ồn ào trên sàn nhảy, nên đành phải bỏ về trước. Kết quả là gặp được Tề Gia Nhạc, liền dứt khoát yên ổn ngồi trên xe của anh ta về nhà.
“Cô chủ nhỏ, cô đã về rồi.” Thím Lâm vừa mới nhìn thấy Úy Trì Hi đẩy cửa bước vào, liền chạy nhanh ra đón, lập tức thấp giọng thì thầm, chỉ tay lên trên lầu nói, “Cậu chủ đã trở về, trễ rồi mà cô còn chưa về nhà, dường như thấy cậu ấy hơi bực mình.”
“Ông ấy về rồi?”Cơ thể Úy Trì Hi hơi lộ vẻ mỏi mệt, trong nháy mắt đã lấy lại được tinh thần, đôi mắt to tròn đen láy bỗng nhiên như phát sáng.
Thím Lâm gật đầu nặng nề: “Cô chủ nhỏ, cô vẫn nên nhanh chóng quay về phòng đi. Tôi đi báo cho cậu chủ hay cô đã về rồi.” Thím Lâm cũng có ý tốt, muốn tránh để cậu chủ đụng mặt lại quở trách cô chủ nhỏ.
“Không sao, Thím Lâm, để con đi lên nói với ông ấy.” Úy Trì Hi mỉm cười lắc đầu. Cô sẽ không sợ anh đâu. Cũng đã lâu rồi cô chưa được gặp anh.
Dứt lời, cô thả ba lô trong tay xuống, lập tức lao lên cầu thang.
Đi đến trước phòng ngủ của Thác Dã, cô thẳng tay đẩy cửa đi vào, cũng không thèm gõ cửa, trong phòng tối đen, cô kêu to: “Thác Dã, Thác Dã?” Không có tiếng trả lời, kì quái, anh không ở trong phòng sao?
Úy Trì Hi bĩu môi, đành phải tiu nghỉu quay về phòng.
Mới vừa vào cửa, cô còn không kịp phản ứng, ‘tách’ một tiếng, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên.
“Con còn nhớ phải về nhà sao!” Một giọng nói thâm trầm đột ngột vang lên.
“Hơ?” Úy Trì Hi bị hù làm cho giật mình, ai ya, làm gì mà phải tập kích bất ngờ như vậy chứ, thật sự là hù cho cô suýt nữa phải tè ra quần rồi. Nghe Thác Dã nói vậy, cặp lông mày mảnh mai của cô cũng nhăn tít lại, “Người ta mỗi ngày đều nhớ phải về nhà a, chỉ có người nào đó là không nhớ phải trở về mà thôi.”
“Úy Trì Hi!” Anh rít lên từng chữ một qua kẽ răng, thân hình to lớn ngồi trên chiếc giường màu hồng nhạt của cô. Anh vừa mới tắm xong, trên người chỉ khoác tạm một chiếc áo choàng tắm màu trắng, trên tóc thỉnh thoảng nhỏ xuống vài giọt nước, tao nhã như một con báo gấm. Sau đó, anh cầm một vật nhỏ ở trên giường lên, hỏi, “Vậy cho hỏi đây là cái gì?”
Anh vô cùng đắc ý nắm trong tay một gói mỏng nhỏ, hình vuông, oái, sao giống như cái bao cao su hai ngày trước cô đã mua về nhà để ‘thử nghiệm’ vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong phút chốc chợt đỏ bừng lên: “Ừm, cái đó á, không biết.” Cô thà chết cũng không nhận.
“Không biết? Úy Trì Hi, ta không biết rằng con bây giờ nói dối càng ngày càng lợi hại đó.” Úy Trì Thác Dã mày nhíu tít lại. Anh đứng dạy, chầm chậm đi đến trước mặt cô, nhìn xuống thân mình nhỏ nhắn của cô, ở bên tai cô khẽ thở dài một hơi, “Xem ra ta phải dạy dỗ con lại cho thật ‘tốt’!”
Chỉ có Úy Trì Hi mới biết được, đó là dấu hiệu trước khi anh bộc phát cơn giận. Theo bản năng cô sờ sờ chiếc cổ mảnh khảnh của mình, lưng áp sát vào vách tường chậm rãi dời khỏi phạm vi của anh. Mamma Mia, cái tên đàn ông này sao lại tập kích bất ngờ thế chứ, mà cũng tại cô, không chịu thu dọn mấy thứ đó cho thật kỹ vào. Nhưng ai có ngờ được, anh ta lại lợi dụng lúc cô đi vắng mà xông vào phòng cô thế này chứ!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ
Thích tích
Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ - Thích tích
https://isach.info/story.php?story=nhat_duoc_co_dau_nho__thich_tich