Đổi Hồn epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 65: Kết Thúc
hời gian sau khi lên đại học bận rộn mà phong phú hơn, ngày bình thường bị chương trình ngôn ngữ nhồi, thời gian còn lại một nhà đi dạo chơi trong nước ngoài nước. Nói là đi dạo chơi cũng không chuẩn xác, bởi vì thời điểm du ngoạn nơi nơi bọn họ cũng làm rất nhiều chuyện người khác làm không được hay không thể làm, chuyện người khác làm không được chính là siêu độ vong hồn, chuyện không thể làm chính là nhập cư trái phép động vật bảo hộ cấp quốc gia, mà việc này, một nhà bọn họ làm đã phi thường thuần thục.
Theo tuổi tăng trưởng, theo địa phương đi qua càng ngày càng nhiều, giống loài trong Noãn viên cũng càng ngày càng phong phú, các loại hoa hoa cỏ cỏ, động vật lớn, động vật nhỏ… Chỉ cần là trên trái đất có, Noãn viên cũng kém không nhiều lắm mỗi loại đều có một đại biểu.
Ngay cả hổ, sư tử, con báo động vật hung mãnh ăn thịt này đó thì Noãn viên cũng không khuyết thiếu. Lúc trước Liễu Chân Nhã kiên quyết chống lại ý để động vật ăn thịt vào, nhưng là đánh không lại Noãn Noãn cùng Giang Thành hai mắt đẫm lệ lưng tròng, lại có Tiểu Mật cùng Ngọc Tấn Ngâm ở một bên cam đoan động vật vào Noãn viên đều lấy linh khí làm đồ ăn tuyệt đối sẽ không đả thương người, cho nên cô gật đầu đồng ý để động vật ăn thịt vào… Vì thế hiện tại Noãn viên tựu thành một cái vườn động thực vật thiên nhiên to lớn kỳ lạ, kỳ lạ ở chỗ động vật ăn thịt không hề ăn thịt, động vật ăn cỏ có thể nhảy lên đầu động vật ăn thịt…
Đi qua càng nhiều địa phương, gặp người lạ chuyện lạ cũng càng nhiều, cái gì đạo sĩ xua quỷ, sư âm dương, quỷ hút máu, pháp sư cũng không thiếu, chỉ là bọn hắn che giấu quá sâu, từ bề ngoài xem ra cũng không khác người thường nhiều, bởi vậy ít có người chú ý tới bọn họ. Chuyện này làm một nhà Liễu Chân Nhã cảm thán “Thế giới to lớn thật sự là không thiếu thứ lạ”, trước kia bọn họ kiến thức hạn hẹp, nhãn giới nhỏ bé, trên thế giới này có rất nhiều điều không thể dùng khoa học giải thích, mọi người nhìn không ra cũng không đại biểu chúng nó không tồn tại.
Tóm lại, một bước từ người thường bước vào thế giới thần quái, một nhà người Liễu Chân Nhã chỉ cảm thấy “Thế giới này thật sự là rất giả tưởng!”
Trong trường học, Liễu Chân Nhã, Trang Nhĩ Ngôn và bạn học vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa, người quen biết bọn họ thật ra rất muốn cùng bọn họ thân cận, dù sao hai người này không khỏi bộ dạng môi hồng răng trắng, tinh xảo xinh đẹp, trên người còn tràn ngập một loại hơi thở tươi mát của thiên nhiên, nhưng hai người này vừa tan học thì bỏ chạy không thấy ảnh, nghĩ muốn tiếp cận cũng chưa có biện pháp.
Sau khi tan học, Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn chạy đi đâu? Sau khi tan họ đến trường tiểu học đón hai đứa con, đón hai đứa bé về lại cùng vào Noãn viên cùng động vật to nhỏ liên lạc cảm tình.
Không phải Liễu Chân Nhã không muốn cùng người thường giao tiếp, mà là trên người đeo bí mật quá lớn, chỉ cần vừa nghĩ tới bí mật bại lộ đem họa tới cho hai đứa con, nháy mắt Liễu Chân Nhã liền không dậy nổi hưng trí cùng mọi người kết giao bạn bè.
Trang Nhĩ Ngôn lại là người lạnh lùng đến tận xương cốt, người trọng yếu đều ở bên bạnh, chẳng sợ cả đời nhốt tại Noãn viên không cùng thế giới tiếp xúc, hắn cũng không có lời oán giận gì.
Noãn Noãn cùng Giang Thành ở trong trường học kết giao rất nhiều bạn tốt, thời điểm cuối tuần hai đứa bé cũng sẽ mời bạn tốt của bọn chúng đến nhà chơi, nhưng là mỗi khi thế, hai đứa bé đều thực tự giác lấy nguyên liệu nấu ăn, hoa quả, đồ ăn vặt từ trong siêu thị mua được chiêu đãi bạn bè.
Người một nhà cứ như vậy không nhạt không mặn sinh hoạt trong đám người.
Kì nghỉ hè đại học năm ba, một nhà Liễu Chân Nhã lại không kéo dài truyền thống năm rồi – du ngoạn chung quanh, mà là ở nhà nghiên cứu một người quái nhân (hoặc là hồn?). Mà kết quả nghiên cứu hắn chính là Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp ra trường.
Người hoặc hồn này tên là Âu Hàng, chỉ có mười tuổi, học lớp năm tiểu học, là một trong bạn tốt của Giang Thành. Mười tuổi học lớp năm tiểu học, tính ra thằng nhóc này cũng coi như là một thiên tài.
Trọng điểm không ở chỗ nó mười tuổi học lớp năm tiểu học, trọng điểm ở chỗ đứa nhỏ này cùng người thường bất đồng, bất đồng ở chỗ nó không có bóng. Mà trừ bỏ lớn nhỏ một nhà Liễu gia thông qua cảm giác không gì sánh kịp nhận ra điểm khác thường trên người thằng bé, những người khác ngay cả cha mẹ thằng bé cũng không nhận thấy được gì khác thường.
Nhà Âu Hàng cùng nhà Liễu Chân Nhã ở cùng tiểu khu, chẳng qua một nhà Liễu Chân Nhã đến tiểu khu này ba năm, nhà Âu Hàng mới đến nơi đây hơn một tháng. Âu Hàng là một thằng bé thanh tú, mặc dù so ra kém tinh xảo, linh động hơn Noãn Noãn cùng Giang Thành, nhưng hai mắt che sương làm nó thoạt nhìn thanh tú như con gái.
Noãn Noãn cùng Giang Thành ở trong tiểu khu rất có nhân duyên, trên có người già bảy tám chục tuổi, dưới có trẻ nhỏ, trong tiểu khu không ai không biết không ai không thích bọn họ, bởi vậy người mới đến không thích nói chuyện như Âu Hàng trở thành công cụ cho Noãn Noãn cùng Giang Thành tỷ thí xem ai nhân duyên tốt hơn. Một trận đấu này liền phát hiện vấn đề, Âu Hàng cũng giống bọn họ, có thể thấy “người” trong suốt ở thái dương phơi nắng không đến chỗ chung quanh âm u mơ hồ.
Phát hiện này làm cho Noãn Noãn cùng Giang Thành mừng rỡ không thôi, vài năm này đi nơi nơi đương nhiên gặp gỡ rất nhiều người có thể thấy quỷ, nhưng những người đó phần lớn là người lớn ba bốn chục tuổi, thanh tâm quả dục, gặp được Âu Hàng như vậy, một đứa bé tuổi không kém bọn họ vẫn là lần đầu tiên.
Hai đứa bé vui mừng đi tìm Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn báo cáo tin tức tốt.
Liễu Chân Nhã bảo Noãn Noãn cùng Giang Thành mời Âu Hàng về nhà chơi, sau đó nhân cơ hội này quan sát thằng nhóc này một phen, bởi vì nghe nói chịu không khí, hoàn cảnh, chờ các loại nhân tố ảnh hưởng, trên thế giới này mắt âm dương trời sinh đếm trên mười ngón tay đều tụ lại đây, như vậy mắt âm dương của thằng nhóc này là trời sinh hay là sau này mới hình thành?
Được linh khí tẩm bổ ra lực tương tác thật sự không người có thể kháng cự, Âu Hàng cũng không ngoại lệ, ở Liễu gia lập tức ngại ngùng nói lên chuyện của mình với Noãn Noãn, Giang Thành.
Theo miệng của Âu Hàng, một nhà Liễu Chân Nhã biết Âu gia đến thủ đô chính là vì chữa bệnh cho Âu Hàng – bố mẹ Âu gia coi việc Âu Hàng thường xuyên đối với nơi không có một bóng người lầm bầm lầu bầu khác thường trở thành một loại bệnh.
Âu Hàng thực buồn rầu thực mong ngóng nói với Liễu Chân Nhã: “Con thật sự thấy quỷ, còn cùng bọn họ nói chuyện, nhưng ba mẹ không tin, bọn họ nói đôi mắt và thần kinh của con xuất hiện vấn đề mới làm con sinh ra ảo giác. Còn có người nói con bị chứng ảo tưởng, là bệnh thần kinh.” Sau khi nói xong, nhóc Âu Hàng rất là cô đơn cúi đầu.
Liễu Chân Nhã muốn an ủi nó, Giang Thành đã đặt mông ngồi vào bên cạnh Âu Hàng, như anh trai tốt khoát vai hắn vỗ vỗ bộ ngực nói: “Âu Hàng, tớ tin bạn có thể thấy quỷ, còn có thể nói chuyện với quỷ, tôi sẽ không coi bạn là kẻ điên.”
Rất khó có được, trừ bé và chị ra, cuối cùng lại có thêm một đồng bọn gia nhập hàng ngũ “gặp quỷ”.
Âu Hàng ngẩng đầu, hai mắt như chợt lóe dưới bầu trời đêm đầy sao, “Thật sự? Bạn thật sự tin lời của tôi?”
“Đương nhiên tin.” Giang Thành nháy mắt với Liễu Chân Nhã, Trang Nhĩ Ngôn, quay đầu cười hì hì với Âu Hàng nói: “Chuyện gặp quỷ này có gì kỳ quái? Bảy năm trước, thành phố Thiên Hải nhà tôi ở hơn phân nửa thành phố mọi người đều gặp quỷ.”
“Nhưng… Nhưng…” Nhóc Âu Hàng nắm nắm tay nhỏ kích động vẻ mặt đỏ bừng.
“Ba mẹ của bạn nếu không tin trên thế giới này có quỷ, nói bọn họ lên mạng tìm sự kiện phát sinh bảy năm trước ở thành phố Thiên Hải đi, sau đó bọn họ liền tuyệt đối tin tưởng trên thế giới này có quỷ.”
“Tôi… Bây giờ tôi trở về…” Nhóc Âu Hàng như một trận gió chạy ra khỏi Liễu gia.
Vào ban đêm, Âu Hàng mang theo cha mẹ bất an của bé đi tới Liễu gia. Nhìn qua hai vợ chồng vừa qua khỏi ba mươi tuổi tới tìm Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn chứng thực, nếu thằng con không phải là bệnh, quỷ thật sự tồn tại trên thế giới, vậy…
Trang Nhĩ Ngôn phụ trách đem chuyện ma quái năm đó phát sinh ở thành phố Thiên Hải nói cho vợ chồng Âu gia, Liễu Chân Nhã an vị ở bên cạnh hắn bổ sung, Noãn Noãn, Giang Thành, Âu Hàng ngồi ở thảm vui đùa một chút.
Khi nói chuyện, ánh mắt Liễu Chân Nhã đảo qua trên người ba đứa nhỏ chơi đến cao hứng, sau đó, ánh mắt dừng lại, dưới ánh đèn vì sao chỉ có hai cái bóng?
“Noãn Noãn, Giang Thành, Âu Hàng, ba đứa đứng lên, hơi tách ra một chút.” Liễu Chân Nhã cau mày kêu ba đứa bé trên mặt đất đứng lên.
Trang Nhĩ Ngôn và vợ chồng Âu gia dừng lại, ba đứa bé nghe theo lời của Liễu Chân Nhã đều tự đứng lên, Liễu Chân Nhã đứng lên đi về phía ba đứa nhỏ. Quả nhiên chỉ có hai cái bóng, bóng Noãn Noãn cùng Giang Thành đều tụ dưới chân, nhưng dưới chân Âu Hàng là trống rỗng, tựa hồ thân thể hắn là trong suốt, ngọn đèn xuyên thấu qua thân thể hắn không có để lại một chút dấu vết.
“Âu Hàng, cháu lại đây, cho dì nhìn thân thể của cháu.” Liễu Chân Nhã nhẹ giọng gọi Âu Hàng.
Âu Hàng nghiêng đầu đứng trước mặt Liễu Chân Nhã.
Liễu Chân Nhã đưa tay sờ sờ trán của hắn, trong lòng bàn tay, cánh tay cùng với trái tim, thân thể hắn là nóng, trái tim nảy lên bình thường, là một người sống, vì sao không có bóng? Vật thế gian, trừ bỏ quỷ, hết thảy sống chết gì đó đều có bóng.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của mọi người trong phòng, Liễu Chân Nhã không biết nên nói ra nghi vấn của mình như thế nào. Nghĩ nghĩ, Liễu Chân Nhã nháy mắt với Noãn Noãn cùng Giang Thành nói: “Âu Hàng, đi cùng Noãn Noãn Giang Thành vào phòng chơi đi, phòng mấy đứa có rất nhiều đồ chơi hay, dì cùng ba mẹ cháu có chút chuyện của người lớn cần nói.”
“Dạ.” Âu Hàng ngoan ngoãn bị Noãn Noãn cùng Giang Thành mang đi.
Âu Hàng đi rồi, Liễu Chân Nhã một thời gian dài không nói lời nào, vợ chồng Âu gia nóng nảy, “Liễu phu nhân, vừa rồi chị nhìn thân thể Hàng Hàng nhà tôi, không phải là chị kiểm tra ra thân thể nó…”
Mấp máy miệng, Liễu Chân Nhã nghiêm túc hỏi: “Âu tiên sinh, Âu phu nhân, mời mọi người thành thật nói cho tôi biết, có phải Âu Hàng từng trải qua bệnh nặng thiếu chút nữa làm cho bé chết đi hoặc là ở trên người bé xảy ra việc lạ gì hay không?”
Vợ chồng Âu gia liếc mắt một cái, Âu tiên sinh gian nan gật đầu, “Đại khái hai năm trước, Hàng Hàng tan học về nhà bị xe đụng phải, bị thương thực nghiêm trọng, trong phòng bệnh nguy hiểm hơn nửa tháng mới ra. Sau khi thương thế tốt lên, nó liền thường xuyên nói chuyện với nơi không có bóng người, chúng tôi vẫn tưởng tai nạn xe cộ làm đầu óc nó để lại di chứng…”
“Âu tiên sinh, Âu phu nhân, thân thể Âu Hàng thực bình thường, chỉ là…” Liễu Chân Nhã khó xử nhìn vợ chồng Âu gia lo lắng, không biết hai vợ chồng này có thể nhận ra vấn đề cô phát hiện hay không, “Mọi người không phát hiện sao, Tiểu Hàng nó…” Không có bóng.
“Nó như thế nào?” vợ chồng Âu gia lo lắng hỏi tiếp.
Liễu Chân Nhã lại mím môi, câu “Tiểu Hàng không có bóng, mà trên đời này chỉ có quỷ mới không có bóng ” vô luận như thế nào cô cũng nói không được, việc này tương đương với việc phán hai vợ chồng này án tử hình. Đắn đo luôn mãi, Liễu Chân Nhã cuối cùng nói: “Tiểu Hàng tốt lắm, không có vấn đề. Năng lực gặp quỷ của nó có lẽ sau khi nó lớn lên sẽ biến mất, cho nên bình thường nên như thế nào thì làm như thế ấy, đừng coi nó như một đứa nhỏ có bệnh.”
Sau khi ba người Âu gia rời đi, Liễu Chân Nhã ngồi ở trên ghế salon ôm ngực trầm tư.
“Liễu Liễu, đứa bé kia có vấn đề gì?” Trang Nhĩ Ngôn ôm Liễu Chân Nhã vào trong ngực, một bên xoa tóc của cô một bên nhẹ giọng hỏi. Noãn Noãn cùng Giang Thành cũng ngồi ở bên người bọn họ ngưng mi lắng nghe.
“Mọi người cũng không phát hiện sao? Tiểu Hàng không có bóng.” Liễu Chân Nhã thở dài, “Không có bóng chỉ có thể là quỷ, nhưng thân thể Tiểu Hàng lại nóng, cho nên mẹ cũng không biết rốt cuộc là sao lại thế này.”
“Không thể nào?” Giang Thành kinh ngạc cùng Noãn Noãn liếc nhau, hai người không hẹn mà cùng nhớ tới phim hoạt hình đang xem《cô gái địa ngục》, trong phim bộ ba đó cũng không biết mình đã chết, còn giống như người thường đến trường, chậm rãi lớn lên, chẳng lẽ Âu Hàng cũng giống vậy?
Hai đứa bé đang suy nghĩ gì, Liễu Chân Nhã cũng có thể đoán được một phần, dù sao một nhà đều xem qua bộ phim hoạt hình đó, cho nên khi vừa mới phát hiện Âu Hàng không có bóng cô mới kinh ngạc như vậy, còn hỏi vợ chồng Âu gia có phải Âu Hàng từng bị bệnh nặng hay không.
“Mẹ, Tiểu Hàng thật là người chết sao?” Noãn Noãn quyệt cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt toát ra tràn đầy than tiếc, khó có được thằng nhóc giống bọn họ thấy được một ít thứ không tầm thường gì đó… “Vậy phải nói cho chú dì Âu sao? Còn có bản thân Tiểu Hàng, nếu hắn biết mình đã chết, vậy…” Có thể biến mất không?
“Tình huống của Tiểu Hàng này thực tế chúng ta đều là lần đầu tiên gặp được, ai cũng không biết rõ rốt cuộc chuyện phát sinh ở trên người nó là thế nào. Mẹ cảm thấy vẫn là chúng ta đừng nói cho ba mẹ Tiểu Hàng, vạn nhất hai vợ chồng không tiếp thu được mà phát sinh chuyện, chính là một nhà chúng ta không thoát được trách nhiệm.” Gãi gãi đầu, Liễu Chân Nhã tiếp tục nói: “Tiểu Hàng… Chúng ta vẫn là coi nó như một đứa bé bình thường có thể thấy quỷ thôi. Noãn Noãn, Giang Thành, hay mời Tiểu Hàng về nhà chơi đi, chúng ta cho nó ăn nhiều món nấu bằng nguyên liệu của Noãn viên, nói không chừng ngày nào đó bóng của nó lại hiện lên.”
Đối với loại thái độ lạc quan này của Liễu Chân Nhã, Giang Thành rất có dục vọng muốn nôn, “Nhà của chúng ta thật đúng là, mỗi người đều là người làm ăn tài tử có tiếng, con cảm thấy chúng ta nên đi tìm hòa thượng đức cao vạn chúng hoặc đạo sĩ học tập một chút về thần học hệ thống, huyền học, bằng không con lo một ngày nào đó những người làm ăn tài tử chúng ta sẽ làm sai đại sự của quỷ.”
Noãn Noãn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Con đã sớm muốn đề nghị mọi người. Mấy năm nay, không nói trăm, chúng ta ít nhất cũng siêu độ năm mươi vong hồn đi? Theo ông Triển nói, tên tuổi một nhà chúng ta so với tên tuổi của đại học ngoại ngữ còn lớn hơn. Còn có, mọi người xem, gần đây trong khoảng thời gian này ở chung quanh tiểu khu có bao nhiêu là u hồn đến nhờ chúng ta thay bọn họ hoàn thành nguyện vọng?”
Tính toán xác suất gặp quỷ mấy năm nay, hơi chút suy nghĩ số lượng đại khái vong hồn siêu độ, Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn vỗ tay thầm hạ quyết tâm, học, học thật tốt, dụng tâm học, ta không thể làm kẻ làm ăn tài tử danh tiếng.
Vì thế sau kì nghỉ hè năm ba, toàn bộ học kỳ năm bốn, cho đến khi tốt nghiệp đại học sau hai ba năm, một nhà Liễu Chân Nhã đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở những kỳ nhân lánh đời học tập truy quỷ, trị quỷ.
Bốn năm năm qua đi, sở học một nhà Liễu Chân Nhã không cạn, ít nhất hiện tại gặp quỷ mang theo oán khí mãnh liệt sẽ không lại né trong Noãn viên. Nhóm ẩn sĩ nói, siêu độ vong hồn là chuyện tốt vì mình tích công đức, đồng thời cũng là vì xã hội tạo phúc, Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn thương lượng liền quyết định xây dựng một công ty môi giới, đảm đương nhịp cầu thông tin giữa quỷ cùng người.
Trang Nhĩ Ngôn vì công ty môi giới nhà mình sáng lập một trang web, thời điểm trang web mới vừa lập xong, di động của hắn cùng Liễu Chân Nhã thiếu chút nữa bị người đánh sập, đó cũng không phải đại biểu việc làm ăn của công ty môi giới tốt, bởi vì chín mươi lăm phần trăm gọi điện thoại tới đều là nghi ngờ, nói bọn họ nhàm chán lấy quảng đại quần chúng ra đùa giỡn. Trang web còn một lần đưa tới sự chú ý của chính phủ địa phương, cho đến khi Trang Nhĩ Ngôn chủ động giúp bọn họ phá mấy vụ giết người ác tính, hơn nữa Triển Phi gửi đến mấy băng ghi hình sự kiện ma quái năm đó của thành phố Thiên Hải, công ty môi giới và trang web của Liễu Chân Nhã mới thoát khỏi kết cục bị phong tỏa.
Cùng quỷ giao tế nhiều năm như vậy, hơn nữa lại đều tự trải qua chuyện kỳ lạ, Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn so với 90% mọi người càng bình tĩnh, đối với điện thoại nhàm chán và ngoại giới nghi ngờ hai người đều là cười trừ. Hai người sẽ không làm chuyện mệt bản thân mình, cho nên khi có người thử mời bọn họ tới cửa bắt quỷ thì hai người bỏ mặc. Chỉ khi có quỷ phiêu phiêu đãng đãng tìm tới cửa, bọn họ mới có thể mang thái độ người làm ăn lo liệu phục vụ quỷ tới cửa…
Mấy cọc làm ăn hoàn thành, danh tiếng một nhà Liễu Chân Nhã truyền ra trong đám người…
Vì thế vấn đề công tác của Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn liền như vậy giải quyết.
Vài năm về sau, Noãn Noãn cùng Giang Thành trưởng thành, thành nhân viên công tác có thể tự mình làm việc ở công ty môi giới; Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn mỹ mạo như trước, tuổi trẻ như trước, khi nhàn thì làm trợ thủ giúp đỡ Noãn Noãn cùng Giang Thành, dạy Âu Hàng, khi bận thì chạy đến nơi bần cùng ở đại tây nam, đại tây bắc xây nhà, lợi dụng thổ nhưỡng, thực vật, nước Noãn viên cải thiện hoàn cảnh cuộc sống.
“Tuy rằng không gian kỳ lạ của Noãn viên không thể thể hiện ra ngoài, nhưng chúng ta cũng có thể dùng nó làm chút chuyện vì người dân, bằng không liền cô phụ công năng kỳ lạ của nó.” Đứng ở trên đỉnh núi hoang đại tây bắc, Liễu Chân Nhã cầm lấy mề đay xanh biếc trước ngực hôn xuống.
Trang Nhĩ Ngôn ôm Liễu Chân Nhã vào trong ngực khẽ cười nói: “Anh nghĩ chuyện chúng ta làm đã đủ tốt rồi, ít nhất công ty môi giới tồn tại khiến cho thế gian bớt rất nhiều oán khí.”
“Lại nói tiếp, thành tựu lớn nhất mấy năm nay ngược lại là Âu Hàng. Thằng nhóc đi theo Noãn Noãn cùng Giang Thành siêu độ vong hồn, tích rất nhiều công đức, ngay cả bóng của nó cũng đã trở lại lần nữa, không bao giờ lo lắng nó đột nhiên có thể biến mất.” Liễu Chân Nhã nói xong nở nụ cười, “Người nhà Âu Hàng cũng đủ hay, nhiều năm như vậy cũng không có một người nào phát hiện Âu Hàng không có bóng. Thời gian trước, khi Giang Thành phát hiện Âu Hàng có bóng đã đem chuyện này nói cho nó, thằng nhóc sợ tới mức ở trước tượng phật quỳ suốt ba giờ…”
Trang Nhĩ Ngôn ôm Liễu Chân Nhã than nhẹ, “Cuộc sống như vậy thật tốt, vợ yêu luôn luôn ở bên người, con trai con gái đầy đủ, bình thường trồng đủ loại hoa, dưỡng cây cỏ, cùng quỷ nói chuyện… Anh nghĩ cuộc sống thần tiên bất quá cũng chỉ như thế.”
Tay ôm cánh tay Trang Nhĩ Ngôn, Liễu Chân Nhã hí mắt cười nói: “Còn sẽ sống vài chục năm như vậy, nói không chừng tương lai anh sẽ than phiền.”
“Có em ở đây làm sao lại than phiền?” Trang Nhĩ Ngôn cười hôn đỉnh đầu Liễu Chân Nhã, “Em và bọn nhỏ tồn tại làm cho lòng anh thực an ổn, quỷ hồn tồn tại lại làm cuộc sống bình thản tăng thêm một chút kích thích, còn làm cho anh cảm nhận được nhân sinh muôn màu, ha hả, vĩnh viễn cũng sẽ không phiền chán.”
“Kỳ thật cuộc sống như vậy cũng chính là em yêu thích.”
Hai người nhẹ ôm đứng chung một chỗ, bên tai gió nhẹ nhu hòa thổi qua, trên mặt là nụ cười nhạt thỏa mãn. Cuộc sống trồng hoa dưỡng cây thực bình thường, nhưng cùng quỷ tâm sự lại kích thích vô cùng, cả đời này cuộc sống cứ nhất định vừa bình thản mà lại kích thích như vậy, nhưng bên người có chồng có con trai con gái một đường làm bạn, cho nên cô cũng vĩnh viễn sẽ không cảm thấy phiền chán.
Cả đời liền cứ như vậy đi!
-TOÀN VĂN HOÀN-
Đổi Hồn Đổi Hồn - Đại Mễ Trùng