Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
A Hạnh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 65: Ra Mắt
T
ỷ muội A Hạnh từ trong viện đi ra.
A Hạnh đỡ tỷ tỷ đi từ từ trên đường. Lý Ngân hai mắt nhìn về phía trước yên lặng không nói gì, ánh mắt phức tạp, lâu sau mới thở dài một cái nói: “A Hạnh, hôm nay Tam di nương khiến lão gia vì nàng ta mà chỉ trích phu nhân, làm mất mặt mũi của phu nhân, phu nhân nhất định sẽ không bỏ qua, có đúng không?
A Hạnh vỗ nhẹ nhẹ tay của tỷ tỷ, dùng giọng ôn hòa trấn an nàng: “Bây giờ điều quan trọng nhất là tỷ phải bảo trọng thân thể của mình thật tốt, còn phải tiếp tục giữ vững quan hệ với phu nhân, về phần chuyện của Tam di nương, tỷ không cần để ý tới.”
Lý Ngân khẽ gật đầu một cái, lòng vẫn còn sợ hãi: “ Lúc nãy dáng vẻ của phu nhân nhìn Tam di nương thật là đáng sợ, mặc dù ánh mắt đó không hướng về tỷ nhưng vẫn làm cho tỷ sợ run người. Không hiểu tại sao Tam di nương nhất định phải làm thế, thỉnh an và không thỉnh an, sự khác biệt có lớn như vậy không? Cần gì vì chuyện nhỏ mà đắc tội phu nhân.”
A Hạnh nhẹ lắc đầu: “Là bởi vì chuyện nàng ta bị đánh lần trước, hôm nay nàng ta được sủng, đương nhiên nghĩ đến thù cũ. Hồ lão gia cho phép không cần thỉnh an phu nhân, đây chính là ở trước mặt nàng ta mà tát phu nhân một cái, Tam di nương đương nhiên sẽ cảm thấy sung sướng!”
“ Nhưng Tam di nương cuối cùng cũng sẽ vì chút sung sướng nhất thời mà trả giá thật lớn, chúng ta suy cho cùng vẫn là thiếp, có tư cách gì đấu với phu nhân? Dường như nàng ta không ý thức được điểm này.”
A Hạnh vẫn đang suy nghĩ, Tam di nương không phải là không có ý thức được điểm này chỉ là nàng ta cho là bản thân có hài tử làm chỗ dựa, lại có lão gia cường đại phía sau, thì không cần đem phu nhân để ở trong mắt. Cuối cùng có một ngày nàng ta sẽ nhận ra sự sủng ái của Hồ lão gia thực sự không thể tin, mà hài tử... Hy vọng nó có thể bình an ra đời...
A Hạnh không muốn để cho Lý Ngân suy nghĩ những thứ này, phụ nữ có thai nên thật vui vẻ, như vậy thai nhi mới tốt! Vì thế nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười, kéo tay tỷ tỷ, vui vẻ nói: “Tỷ, chúng ta không nên nói những thứ không vui này nữa! Bây giờ là thời điểm mùa xuân ấm áp hoa nở, muội cùng tỷ đến vườn hoa tán gẫu giải sầu có được hay không?”
Muội muội vui vẻ rất nhanh lây sang cho Lý Ngân, nàng khẽ mỉm cười, sợ sệt trong nháy mắt biến mất: “Muội đã lâu không tới, hôm nay nhất định phải ở đây cùng tỷ lâu một chút mới được!”
Ngày hôm đó, A Hạnh ở lại với Lý Ngân rất lâu, nàng cùng Lý Ngân tản bộ, cùng nàng ăn cơm trưa, buổi chiều lại cùng nàng ngồi phơi nắng...
=== ===
A Hạnh nhớ lại những kiểu chữ ở kiếp trước vẽ ra mấy chữ rồng bay phượng múa thật lớn - Lưu Tiểu Bảo truyền kỳ.
Mấy người to nhỏ hỏi: “Lưu Tiểu Bảo truyền kỳ? Là vở hí kịch mới sao? Của người nào chủ xướng?”
“ Phương Mặc Trúc đã sang Thanh Vân, đoán chừng là Mai Hương Hoa chủ xướng.”
“ Mai Hương Hoa? Không có ý nghĩa, vẫn thấy Phương Mặc Trúc hay hơn! Phương Mặc Trúc a~, đó là một đàn ông giả nữ nhân còn giống hơn cả nữ nhân hơn! Vừa nhìn thấy thần thái kia, thì ta hận không thể đem hắn... Khà khà...”
Mấy người hiểu ngầm trong lòng, nhìn nhau cười to. Sau đó thì cùng nhau vào rạp hát Thanh Vân.
Khi bọn họ đi vào cửa không bao lâu, bên này Thính Tùng cũng dần dần náo nhiệt, một người nối tiếp một người lục đục đi vào rạp hát, bởi vì không có xe ngựa lui tới cho nên không gây ra tiếng động lớn làm người khác chú ý.
Bên trong kịch trường, khách khứa đã đang từ từ lấp đầy chỗ ngồi. Phần lớn đều là bình dân, rất nhiều người đều là nghe bằng hữu tuyên truyền, bỏ ra ít tiền đã có thể xem được kịch. Bọn họ ngồi ở tại chỗ tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, chụm đầu ghé tai vào nhau.
Phía sau đài, các diễn viên đều đã đến bước chuẩn bị cuối cùng. Lần này không giống với diễn thử lần trước, khách nhân có hơn một trăm, cho nên tâm tình của mọi người cũng có chút khẩn trương. Ông chủ Lăng Tử Phong ở phía sau đài không ngừng cổ vũ mọi người cố gắng lên.
Mà một người chủ khác là A Hạnh đang cùng phụ thân và Quách Thắng ngồi ở gian phòng bên trong nhàn nhã uống trà, chờ buổi biểu diễn được bắt đầu.
Lý Nhuận Phúc tò mò đánh giá một vòng gian phòng. Mặt mũi cảm thán nói: “Ở chỗ này xem xem hí kịch thật đúng là tốt thật!”
Quách Thắng đang nhìn mọi người phía dưới một chút, nghe vậy cười nhẹ một tiếng nói: “Nơi này là gian phòng, nên tất nhiên không thể ít bạc!”
Lý Nhuận Phúc nghe nói không thể ít bạc thì khẩn trương hỏi con gái: “A Hạnh, nơi này chắc nhiều bạc lắm à.”
A Hạnh vội trấn an phụ thân: “Không cần bạc, hôm nay là ông chủ Lăng mời chúng ta xem kịch, một đồng cũng không thu!” Mặc dù dưới đài hầu hết đã ngồi đầy nhưng gian phòng trên lầu trừ bọn họ ra thì không có khách nhân nào. Lần trước diễn thử đối tượng là bình dân, cho nên đối với người giàu có thì bọn họ còn chưa biết đến kịch nói.
Lúc này Lý Nhuận Phúc mới yên lòng lại, ông nhìn phía dưới sân khấu, cảm khái nói: “Là lần đầu tiên ta đi xem kịch, trước kia nghe người ta nói xem kịch rất đắt!”
Quách Thắng uống một hớp trà, tiếp lời nói: “Đúng là đắt thật, một buổi tối sơ sơ cũng đến mấy lượng bạc!”
A Hạnh cười nói: “Nơi này thì không nói, nhưng ở phía dưới kia mỗi chỗ cũng chỉ có 25 văn tiền! Rất tiện nghi!”
Ánh mắt Quách Thắng sáng lên: “Rẻ vậy sao? Vậy sau này khi xong việc ta có thể thường xuyên đến xem kịch, buổi tối không có chuyện gì khác để làm, cực kỳ nhàm chán!”
A Hạnh cười, nếu như ai ai cũng nghĩ như Quách Thắng vậy thì rạp hát bọn họ có thể không phất lên sao?
Đang nói thì vở kịch đã bắt đầu. Theo mội tiếng “Cheng!!” vang lên, màn che trên sân khấu chậm rãi kéo ra. Khán giả dưới đài dần dần yên tĩnh lại, lực chú ý đều đặt trên khán đài.
Trên lầu nhóm người Lý Nhuận Phúc cũng ngồi vào bên cạnh lan can, tập trung tinh thần nhìn vào sân khấu. Lúc này Lăng Tử Phong cũng đi vào gian phòng, ngồi ở bên cạnh A Hạnh.
Đầu tiên chính là Lưu Tiểu Bảo bước ra ra sân khấu, trên người hắn mặc áo cộc màu đen, bên hông là thắt lưng vải bố màu đỏ, lưng hùm vai gấu, cao lớn uy mãnh, khuôn mặt chính khí, vừa xuất hiện đã cho người ta hảo cảm.
Cảnh thứ nhất chính là hắn trợ giúp hàng xóm bắt bọn trộm cướp, quyền đấm cước đá, mấy cái thì đã chế ngự được bọn đạo tặc. Uy phong lẫm liệt, thân thủ nhanh nhẹn, khí thế dũng mãnh của hắn lấy được từng trận tiếng hô tiếng ủng hộ của người xem dưới đài, tâm tình người xem lập tức liền bị cuốn vào trong câu chuyện.
Lăng Tử Phong khen: “Công phu quyền cước của Lâm Hải rất tốt, đây chính là do hắn từ nhỏ khổ công luyện tập. Hôm nay có thể phát huy sở trưởng, còn phải toàn dựa vào diệu kế của A Hạnh cô nương!”
Quách Thắng nghe được ông chủ Lăng nói như thế, kinh ngạc nói: “Chuyện này có liên quan đến A Hạnh sao?”
Lăng Tử Phong cười nói: “Quách huynh còn không biết sao? Loại kịch nói này chính là nhờ ý tưởng của A Hạnh cô nương a!”
Lý Nhuận Phúc sớm đã biết A Hạnh đang giúp rạp hát cho nên nghe lời của ông chủ Lăng cũng không kinh ngạc, nhưng Quách Thắng lại cả kinh trợn mắt hốc mồm, lâu sau mới nhìn về phía A Hạnh, ánh mắt kinh dị dần thu hồi lại, chuyển hướng nhìn Lý Nhuận Phúc, nói: “Lý đại ca,quả nhiên có phúc khí, lại có một nhi nữ thông minh như vậy!”
Lý Nhuận Phúc cười đến không khép miệng.
Dưới đài cảnh lại chuyển, bối cảnh đổi thành một phiên chợ, có mấy gian hàng nhỏ đang buôn bán ở hai bên. Sau đó thì đến tên cường hào hung thần ác sát ra sân khấu, mặc y phục hoa lệ, ngang ngược kiêu ngạo, khuôn mặt hung ác, hắn mang theo mấy tên nô tài dữ tợn đi qua chợ, thấy thuận mắt cái gì thì lấy cái đó, thấy không vừa mắt ai thì đánh người đó, thấy cô nương xinh đẹp thì trêu đùa. Hành động ngang ngược hung tàn này dẫn tới từng trận tiếng mắng của người xem ở dưới đài, thậm chí người kích động quá mức còn đem trái cây trong tay ném lên trên đài.
A Hạnh nhìn mọi người kích động xem, cười nói với Lăng Tử Phong: “Bây giờ kích động như vậy, xem ra đến cảnh kế tiếp bọn họ không phải sẽ giận đến xông lên đài chứ!”
Lăng Tử Phong lau mồ hôi lạnh: “Chắc sẽ không chứ...”
Sau cảnh tên cường hào hoành hành bá đạo thì trên sân khấu lại chuyển sang cảnh khác, trọng tâm của kịch bắt đầu.
Trên bục là một căn nhà gỗ đơn giản, trước nhà có một hàng rào tre. Lúc này một nữ tử như hoa như ngọc từ bên trong bước ra. Chính là do Xảo Oánh diễn.
Thấy Xảo Oánh, dưới đài một hồi xôn xao, có vài người thậm chí kinh động kêu thành tiếng: “Nữ nhân? Là nữ nhân sao!”
“ Thật xinh đẹp nha!” Truyện được đăng tải trên Diệp Gia Quá (đã đăng đến chương 72)
Dưới đài tiếng nghị luận mơ hồ truyền tới tai Xảo Oánh, nghe được những giọng nói xa lạ kia, những người đàn ông hết sức bình thường kia tuỳ tiện bình phẩm mình, Xảo Oánh chỉ cảm thấy cực kỳ cảm giác nhục nhã. Hận không thể lập tức xuống đài tìm một chỗ trốn, trốn tránh những ánh mắt ánh mắt hừng hực trần trụi này. Nhưng nàng ta nhớ tới lời của nữ chủ nhân đó. Nhớ tới sự tự do năm năm sau, kiên quyết cắn răng mình kiên trì diễn tiếp.
A Hạnh trên lầu kể từ khi Xảo Oánh ra sân khấu vẫn luôn chăm chú nhìn nàng, đem sự ẩn nhẫn và kiên cường của nàng ta đặt hết trong mắt, trong lòng không khỏi âm thầm bội phục vị đại tiểu thư này, nếu như nàng ta có thể buông lỏng tâm tình, có lẽ có thể tìm được vui vẻ ở chỗ này. Từ từ đi, có lẽ có một ngày nàng sẽ thay đổi suy nghĩ của mình.
Tiếp theo chính là cảnh tên cường hào nhìn thấy mỹ nhân, bị dung mạo của nàng làm cho mê mẩn, ra lệnh cho mấy tên nô tài cưỡng ép đoạt nàng mang về nhà, còn người nhà của nàng thì đánh chết. Lưu Tiểu Bảo xuất hiện, gặp chuyện bất bình, không cẩn thận đánh chết tên cường hào.
Người xem dưới đài một trận âm thanh “Đáng đời” “Đáng chết” vang lên không dứt.
Tình tiết rất nhanh tiến triển tiếp, mỗi một phân cảnh đều khiến cho tâm tình khán giả biến động theo, tâm tình của khán giả như ở bên trong kịch, hoặc là mắng to, hoặc là bảo hay, hoặc đồng tình, hoặc tiếc hận. Các diễn viên trên sân khấu cố gắng hết sức, quên mình biểu diễn, khán giả dưới đài cũng quên mình đang xem kịch. Trên đài dưới đài cũng như hòa làm một, bao nhiêu cảm xúc nhân vật sinh ly tử biệt, bi hoan ly hợp đều cùng nhau cảm nhận.
Đối với người của thời đại này mà nói, đây là một loại cảm giác hưởng thụ hoàn toàn mới, nó rõ ràng dễ hiểu hơn hí khúc, ngôn từ đại chúng, có thể đánh thật sâu vào lòng người, loại cảm thụ này thay vì nói là đang xem kịch, không bằng nói là đang cùng các diễn viên tiến vào trong kịch, trở thành một phần của vở kịch.
Có thể mang cho mọi người cảm giác sinh động như vậy, làm sao có thể không thành công đây?
Khi màn che trên sân khấu rơi xuống, các diễn viên lên đài hướng người xem gửi lời cảm ơn, A Hạnh ở trên lầu làm đầu tàu vỗ tay, khán giả lúc này mới như tỉnh trong mộng, tiếng vỗ tay như sấm vang lên. Mọi người đứng lên gào thét hoan hô, vỗ tay, vung tay, vừa kích động vừa nhiệt liệt. Các diễn viên trước phần lớn đều là đóng vai phụ, sao có thể có được nhiều tiếng vỗ tay hộ như vậy? Thấy tình cảnh này, cũng giác khổ tận cam lai, một số người thậm chí dùng tay áo lau nước mắt.
Lăng Tử Phong trên lầu cũng lệ nóng chảy quanh, ông len lén xoay người dùng tay áo thấm nước mắt, chờ tâm tình ổn định, mới xoay người nói với mấy người A Hạnh: “Cho dù là lúc có Phương Mặc Trúc, cũng chưa từng xuất hiện tình cảnh này. Rạp hát chúng ta... Rạp hát chúng ta” Lăng Tử Phong kích động đến nói không ra lời.
A Hạnh tiếp lời ông, nhẹ mở miệng: “Rạp hát chúng ta nhất định sẽ còn huy hoàng rực rỡ hơn.” Nàng nhìn dưới đài, ánh mắt kiên định, khóe miệng nổi lên nụ cười tự tin, làm cho không người nào có thể nghi ngờ lời nói của nàng.
Lăng Tử Phong xuống đài đi đến gần khán giả nghe được ý kiến của bọn họ, vẻ mặt của mọi người vô cùng kích động, đều bày tỏ chưa bao giờ xem qua kịch hay như thế, sau này nhất định sẽ thường đến ủng hộ, còn nói sẽ truyền lại cho người thân bằng hữu được biết. Lăng Tử Phong liên tiếp cúi người bái, bày tỏ lòng biết ơn.
A Hạnh ở trên lầu nhìn ông chủ Lăng chào hỏi khách nhân rất có lễ, đột nhiên sinh ra một cảm giác áy náy, mình đây cũng xem như nửa chủ nhân nhưng lại thư thái như vậy...
Lâu sau, các khách nhân mới chậm rãi tản đi. Các diễn viên ai nấy đều vô cùng hưng phấn, một ít diễn viên nhỏ tuổi, thậm chí ngồi ở trên bục kích động đến ôm nhau khóc lên. Đoàn người ai cũng chúc mừng ai ủi nhau, cũng không chú ý đến nữ đào hát duy nhất Xảo Oánh đã lặng lẽ rời khỏi sân khấu.
Chỉ trừ A Hạnh. Nàng nhìn Xảo Oánh vẻ mặt khác thường rời khỏi sân khấu thì từ trên lầu đi xuống, đi theo phía sau của nàng ta. Mà Dung Tranh đang ở cùng với mọi người thấy một mình A Hạnh rời đi, hơi chần chờ, cũng đi theo phía sau nàng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
A Hạnh
Thập Tam Xuân
A Hạnh - Thập Tam Xuân
https://isach.info/story.php?story=a_hanh__thap_tam_xuan