Chương 63
hìn bình luận không ngừng hiện lên, Tô Giản hơi lúng túng: Dạo này, chút chuyện liên quan đến danh tiết của nam nữ, đàn ông và đàn ông ở cùng một chỗ có thể khiến mọi người hứng thú, cái không khí thần kỳ này là như nào!
Đang cảm thán, QQ đột nhiên nhảy ra một khung chat, Tô Giản nhìn một cái, không ngờ là Nhan Tử Vi gửi tới.
Gọi ta là Nữ Vương đại nhân: Tô Tiểu Giản, có ở đó không?
Thế giới quán quân đau khổ: Ở đây!
Gọi ta là Nữ Vương đại nhân: Đã trễ thế này, cậu còn không ngủ?
Thế giới quán quân đau khổ: Không ngủ được.
Gọi ta là Nữ Vương đại nhân: Ôi ôi ôi, hình như có biến, mau nói nghe một chút!
Thế giới quán quân đau khổ: Ha ha không có gì, chỉ là không buồn ngủ mà thôi.
Gọi ta là Nữ Vương đại nhân: Không muốn nói? Được rồi, không nói trên QQ vậy khi nào gặp mặt nhớ khai thật, đúng rồi gần đây ai gia có ngày nghỉ, lệnh cho Tiểu Giản Tử đi theo phụng bồi ai gia giải sầu!
Thế giới quán quân đau khổ: Vâng.
Gọi ta là Nữ Vương đại nhân: A, có tính hài hước, xem ra kết hôn vẫn có chỗ tốt!
Tính hài hước và kết hôn có quan hệ gì? Trong đầu Tô Giản hiện lên khuôn mặt không có biểu cảm gì của An Dĩ Trạch, trong lòng lặng lẽ châm chọc, nhưng ngón tay lại gõ trên bàn phím, hẹn thời gian gặp mặt với Nhan Tử Vi.
Ngày gặp mặt, sau khi Tô Giản tan việc chạy tới chỗ hẹn, ăn chung một bữa cơm với Nhan Tử Vi. Sau khi cơm nước xong, Nhan Tử Vi không nói lời nào kéo anh về nhà cô.
"Đôi ta lâu như vậy không gặp mặt, chẳng lẽ cậu không nhớ mình? Dù sao đó cũng không phải chồng thật của cậu, một đêm không về cũng không sao? Tối nay cậu ngủ với mình!"
"Hic, cái đó, nói chúng ta ngủ chung một giường sao?"
"Sao vậy? Chê mình à?"
"Không có, không có!"
Vẻ mặt Tô Giản đầy vẻ trong sáng, nhưng nội tâm lại bắt đầu có chút kích động: Cuộc sống lần đầu tiên được ngủ chung với một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp như vậy! Chung giường chung gối với một người đàn ông như An Dĩ Trạch lâu như vậy, anh đột nhiên bối rối, cuối cùng anh cũng đi về phía con đường bình thường!
Tô Giản gọi điện về nhà. Điện thoại là Quản Gia nhận, Tô Giản vốn muốn trực tiếp để Quản Gia nhắn cho An Dĩ Trạch buổi tối mình không về, nhưng trước khi mở miệng, anh quỷ thần xui khiến hỏi một câu: "Dĩ Trạch về chưa?"
Quản gia nói: "Cậu ba còn chưa về."
Tâm tình Tô Giản hơi khó chịu, giọng nói cũng có chút bực bội: "Vậy khi anh ta về, chú Vương nói với anh ta, hôm nay tôi không về!"
Cùng về nhà của Nhan Tử Vi, Tô Giản đầu tiên là hơi tò mò đi thăm nhà riêng của cô nàng một chút, ngay sau đó liền vui vẻ ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm với Nhan Tử Vi.
Trên bàn uống trà nhỏ trước sôpha bày một loạt đồ ăn vặt, Nhan Tử Vi vừa chọn vừa nói: "Rốt cuộc có thể thỏa mãn cái bụng của mình rồi! Cậu không biết, vì diễn bộ phim này, mình thê thảm thế nào đâu! Lần này không phải mình phải diễn một cô gái có chuyện tình đau khổ sao, nhất định phải ốm yếu tiều tụy, làm hại mình mỗi ngày ăn cũng không đủ no! Đối với người chỉ cần uống nước cũng có thể béo như mình mà nói, đây là chuyện tra tấn đến thế nào!"
Tô Giản đồng tình: "Quả thật là một loại tra tấn."
Nhan Tử Vi chọn một gói snack ngồi xếp bằng trên ghế sôpha, thỏa mãn cho vào miệng: "Mỗi lần đến lúc này, mình sẽ vô cùng hâm mộ những người ăn bao nhiêu cũng không mập!"
Tô Giản gật đầu: "Ừ, mình cũng hâm mộ!"
Nhan Tử Vi sâu xa nhìn về phía anh: "Tô Tiểu Giản, cậu muốn tạo thêm thù hận sao? Cậu chính là người như vậy có được không?"
Tô Giản: "..."
Nhan Tử Vi nói: "Có điều ở điểm này, mình thật sự khâm phục một người."
Tô Giản: "Ai?"
Nhan Tử Vi: "Kỷ Nghiên."
Tô Giản lập tức hứng thú: "Thiên Hậu Kỷ? Cô ấy làm sao?"
Nhan Tử Vi nói: "Nghe nói trước kia cô ấy vì diễn một bộ phim, thật sự tăng 20 cân, mà sau khi quay phim xong, không được bao lâu, cô ấy lại có thể nhanh chóng giảm xuống được. Mặc dù mình không phải là fan của cô ấy, nhưng chuyện này khiến mình thật sự khâm phục."
Tô Giản suy nghĩ lại vóc người của Kỷ Nghiên một chút, sau đó bắt đầu yên lặng tưởng tượng bộ dáng mập 20 cân của cô.
Nhan Tử Vi ở bên nói: "Đúng rồi, cậu đọc tin tức trên báo chưa? Lúc trước không phải nói Kỷ Nghiên sắp kết hôn rồi sao, có điều gần đây lại nghe nói hình như vị hôn phu của Kỷ Nghiên qua lại với người đàn bà khác, cũng không biết Thiên Hậu Kỷ còn có thể đi đến hôn nhân hay không."
Trái tim Tô Giản động một cái. Nếu như Kỷ Nghiên không kết hôn, vậy không phải An Dĩ Trạch lại có cơ hội rồi? Đến thời điểm, cũng không biết An Dĩ Trạch còn dám vỗ ngực nói thích anh hay không.
Bỗng nhiên Tô Giản có chút tò mò về chồng chưa cưới của Kỷ Nghiên. Đều là thiếu gia nhà giàu như vậy, Thiên Hậu Kỷ buông tha An Dĩ Trạch lại chọn Lý Minh này, có lẽ vị tiên sinh họ Lý này phải có chỗ hơn người. Tô Giản cầm điện thoại di động lên mạng tìm hiểu người này một chút, sau đó nhìn chằm chằm bức ảnh, có chút buồn bực: Vị thổ hào họ Lý này, bộ dạng cũng tạm được, có điều so với An Dĩ Trạch, hình như vẫn kém một chút, tại sao cuối cùng Kỷ Nghiên lại chọn anh ta chứ? Chẳng lẽ là bởi vì vị thổ hào họ Lý này còn thổ hào hơn cả thổ hào?
Nhan Tử Vi đột nhiên ở một bên hỏi: "A, đúng rồi, cậu và An Dĩ Trạch gần đây thế nào? Gần đây An Dĩ Trạch đối với cậu ra sao?"
Tô Giản nghĩ đến tình hình gần đây của hai người bọn họ, mơ hồ nói: "Tàm tạm."
Nhan Tử Vi gác chân lên bàn trà: "Nói thật, Tiểu Giản, thật ra thì An Dĩ Trạch thật sự rất tốt, cậu có thể suy xét xem. Trong hội này, mình gặp không ít thiếu gia công tử, nhưng phần lớn đều là con nhà giàu ăn chơi trác táng, người giống như cậu An ít khi dính đến những chuyện này, thật sự rất khó có được."
Tô Giản yên lặng châm chọc: Sao không dính vào chứ? Cậu An ít dính nhưng một khi dính lại rất lớn, trực tiếp đến gần Thiên Hậu rồi!
"Dĩ nhiên, quan trọng nhất vẫn là bản thân cậu thích." Nhan Tử Vi ném một quả bồ đào vào trong miệng. "Dù sao con dâu nhà giàu cũng không dễ làm, hơn nữa loại thỏ bạch như cậu, chỉ sợ nếu thật sự gả vào nhà họ An, cũng chưa chắc có thể qua được vui vẻ. Nếu quả thật như vậy, còn không bằng tìm một người đàn ông bình thường cậu thích, không cần nhiều tiền, đối tốt với cậu là được."
Tô Giản yên lặng: Tìm đàn ông cái gì, áp lực lớn như núi có được hay không? Tính ra, ít nhất anh còn có thể ngủ chung một giường với An Dĩ Trạch, phải thay đổi sang một người đàn ông khác, chỉ sợ anh không chịu được.
Hai người nói nhăng nói cuội một hồi, đợi quà vặt trên bàn uống trà nhỏ bị tiêu diệt gần hết, Nhan Tử Vi ôm bụng kéo Tô Giản đi tắm. Trước đó Tô Giản còn lén kích động một chút: Chẳng lẽ nữ thần muốn tắm với anh? Nhưng ngay sau đó điện thoại di động của Nhan Tử Vi vang lên, Nhan Tử Vi mở tủ quần áo, ném cho Tô Giản một bộ quần áo, chép miệng với Tô Giản đi về phía phòng tắm, sau đó liền chạy đến bên cạnh nghe điện.
Tô Giản tắm xong đi ra, Nhan Tử Vi đã nói chuyện điện thoại xong, thấy anh đi ra, Nhan Tử Vi nhìn một thân váy ngủ cổ thấp của anh một chút, sau đó tầm mắt rơi vào trên ngực anh.
"Mình nói, bộ ngực lớn thế này ở trên người cậu thật quá lãng phí!" Nhan Tử Vi đột nhiên đưa tay, bóp ngực anh một cái: "Cả ngày cậu bọc kín như vậy, hoàn toàn không có đất dụng võ, tốt hơn hết là cho mình, để mình đi lên trong sự nghiệp!"
Tô Giản hơi xấu hổ, thầm nghĩ tôi cũng muốn cho cô mà nữ thần, tôi chỉ thích món đồ này lớn lên trên người người khác, không thích phát triển trên người mình, lúc ngủ nằm úp sấp hay mắc cực kỳ.
Lúc ngủ, trong lòng Tô Giản quấn quít một hồi, cuối cùng chọn một chỗ cách Nhan Tử Vi không gần không xa. Ngược lại Nhan Tử Vi nằm nghiêng chống đầu nhìn anh: "Ngủ như vậy làm gì? Lại đây, chúng ta nói chuyện một chút!"
Tô Giản thuần khiết dời sang bên cạnh người đẹp một chút.
Hai người nằm đối mặt. Nhan Tử Vi đột nhiên chọt anh một chút, cười đến không có ý tốt: "Lại nói, lúc cậu ở nhà họ An, là ngủ cùng một giường với An Dĩ Trạch hay tách ra?"
Tô Giản: "...Ngủ chung một giường."
Trở Thành Vợ Của Tình Địch Trở Thành Vợ Của Tình Địch - Thư Hoài Trở Thành Vợ Của Tình Địch